Vừa rồi Lý Nhàn nói nhiều nhất ở lại trên núi nghỉ ngơi hai tháng.
Tại sao là hai tháng?
Hai tháng sau là vào tháng giêng, đó là ngày Hoàng đế Dương Quảng hạ lệnh thiên hạ lương dân tề tụ Trác quận tham gia nhập ngũ!
Phù...
Kỷ Hạo Thiên thở một hơi thật dài, trong lòng tự nhủ may mắn mình giữ được bình tĩnh. Nghĩ đến lời mà vừa rồi Lý Nhàn nói, dường như là cố ý nói ra xuất thân của bọn hắn. Kỷ Hạo Thiên cười cười, trong lòng thầm than thiếu niên Lý Nhàn này quả nhiên quá tâm cơ, đến ý nghĩ của mình vẫn không thể nào giấu diếm được hắn. Thiếu niên thông minh như vậy, sao có thể để sống sót?
Đương nhiên, không thể xuống tay ở trên Yến Sơn này.
Kỷ Hạo Thiên cũng không muốn dẫn đến việc U Châu Hổ Bí nổi trận lôi đình, đây chính là đội quân mà cho dù là Đột Quyết Lang kỵ được xưng thiên hạ đệ nhất cũng không dám trêu chọc. Nhưng không vẫn không thể tha cho Lý Nhàn, hắn biết sơn trại Yến Sơn, hắn biết tâm tư của mình, nếu chẳng may tương lai hắn mang binh trở lại, mình lấy cái gì đấu cùng hắn?
Giết - tất nhiên phải giết, nhưng phải suy nghĩ một chút, khi nào thì giết, giết như thế nào.
...
- An Chi, vì sao đệ làm cho Kỷ Hạo Thiên nghĩ chúng ta là người của La Nghệ?
Lạc Phó hỏi.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Không có gì, Kỷ Hạo Thiên tự cho rằng tâm tư đã suy nghĩ thấu đáo, hắn chính là ưa thích đem sự tình đơn giản làm cho phức tạp. Là một người thích dụng âm mưu, người như vậy chuyện gì đều suy xét hướng âm mưu. Chẳng phải hắn thích đấu trí ư, đệ chỉ là cho hắn một chút dấu hiệu khiến hắn phải suy nghĩ. Về phần hắn muốn trở thành bộ dáng gì nữa, có thể đau đầu hay không, đó chính là chuyện của hắn rồi. Hơn nữa, chúng ta cần một chút thời gian nắm những binh lính kia vào trong tay, một lời nói dối có thể khiến Kỷ Hạo Thiên có chỗ cố kỵ, cớ sao mà không nói dối.
Hắn bổ sung một câu:
- Dù sao nói dối, cũng không bị thiên lôi đánh.
Lý Nhàn môi hơi nhếch lên, trên mặt tràn đầy rạng rỡ:
- Chúng ta là đến cướp người đấy, muốn chơi dĩ nhiên là phải chơi cho thật một chút. Người ta hao tốn tâm tư nhiều như vậy, dù thế nào chúng ta cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Tuy nhiên nói thật, có đôi khi đệ cảm thấy mối quan hệ này rất tốt...
Hắn khoa tay múa chân một chút, con dao vừa bổ xuống phía dưới:
- Khi nào đệ lười đối phó hắn, liền trực tiếp xử lý luôn.
Hắn nói với mọi người:
- Sở dĩ nói với Kỷ Hạo Thiên hai tháng gì đó, cũng là khiến hắn nghĩ ngợi lung tung đấy. Hai tháng sau, sơn trại trên cơ bản cũng lập xong, có một nơi để sống an đệ còn lâu mới chịu đi đâu, chim tước mời chim gáy tới, muốn tiễn rất khó khăn nha. Tuy nhiên có câu nói thật, qua mấy tháng đệ thật sự muốn đi ra ngoài một chuyến.
- Đi đâu?
Trần Tước Nhi hỏi.
Lý Nhàn nói rất chân thành:
- Xem đánh nhau.
- Rất nhiều người rất nhiều người đánh nhau, triều đình động tác lớn như vậy chắc chắn dụng binh Cao Cú Lệ, là một chuyện rất lớn rồi, nếu đệ không tới xem, sẽ rất tiếc nuối.
- Chúng ta cùng đi!
Mọi người nói.
Lý Nhàn gật đầu cười nói:
- Chỉ có điều, trước tiên cần phải chiếm được trại tử, thứ hai, chính là tìm được a gia bọn họ. Chúng ta cùng đi Liêu Đông, chẳng phải là nên tìm một lão đầu tử giữ nhà sao?
Đang nói, bỗng nhiên xa xa có một sĩ binh chạy nhanh tới.
- Báo! Đại đương gia, dưới núi có người lên, nói là tới từ U Châu, muốn gặp ngài!
Lý Nhàn kinh hãi!
Để ý như vậy, chẳng lẽ vẫn bị người theo dõi rồi hả? Hắn đứng lên hỏi:
- Người nào, có báo danh hay không?
Người binh lính kia nói:
- Hắn chỉ nói là từ U Châu tới, bảo ta vào báo với Đại đương gia, chỉ nói bạn cũ U Châu phái người mang đến một tin tức, hắn nói Đại đương gia sẽ biết là người nào.
Bạn cũ U Châu...
Lý Nhàn không khỏi thấp giọng mắng một câu:
- Lão già La Nghệ kia, còn phái người theo dõi ta.
Xem ra mình vẫn là chưa đủ cẩn thận, thủ hạ thám báo của La mọi rợ thật sự lợi hại. Năm đó rời khỏi Bá Châu đến Ngư Dương, sau đó quay về Yến Sơn, tựa như La mọi rợ đều biết rất rõ ràng. Người dưới tay y bản lĩnh truy tra thật đúng là không thể khinh thường, đó đều là những thám báo chân chính đã trải qua vô số lần đại chiến trên chiến trường. Lý Nhàn âm thầm thề, về sau có cơ hội, nhất định cũng thành lập một đội ngũ chuyên môn phụ trách thu thập tình báo!
- Mời hắn đến đây!
Lý Nhàn phân phó.
Trong chốc lát, chỉ thấy một người đàn ông cường tráng mang theo bốn năm tùy tùng dưới sự hướng dẫn của sĩ binh đi tới. Lý Nhàn nhận ra được người nọ, chính là Quả Nghị Giáo Úy Lục Thập Tam mang theo hai trăm Hổ Bí từng từ U Châu đuổi theo hắn.
- Thiếu đương gia, đã lâu không gặp!
Sau khi lính gác dẫn đường đi rồi, Lục Thập Tam ôm quyền, mỉm cười nói.
Lý Nhàn liếc mắt nhìn y nói:
- Lâu? Ta thật ra hy vọng cả đời không gặp ngươi mới tốt. La Nghệ rốt cuộc suốt ngày không có chuyện gì khác làm hay sao? Y chỉ nhìn biết theo dõi ta thôi à?
Lục Thập Tam đứng nghiêm, nói rất chân thành:
- Đại tướng quân biết ngươi sẽ hỏi như vậy, cho nên Đại tướng quân nói, hắn hiện tại giúp ngươi một chút, cũng là vì hi vọng ngày sau ngươi sẽ hồi báo cho Đại tướng quân nhiều một chút.
Lý Nhàn không kìm nổi cười nói:
- Y thật quá trực tiếp. Nói đi, lần này đưa đến cho ta thứ tốt gì? Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ở trong núi không ít người, ngươi có hơn một ngàn bộ khôi giáp, binh khí, lương thảo, chiến mã và vân vân đưa ta hay không?
Lục Thập Tam ngẩn ra, lập tức nghiêm túc nói:
- Cái này thật không có...
- Lần này ta đến, là phụng mệnh lệnh Đại tướng quân mang đến Thiếu đương gia một tin tức.
- Tin tức gì?
- Trương Trọng Kiên bọn họ bây giờ đang ở Bác Ngưu Sơn quận Thượng Cốc. Nếu ngươi muốn tìm bọn họ, có thể trực tiếp đi vào trong đó.
Lục Thập Tam nói.
Lý Nhàn sửng sốt, lập tức cả giận nói:
- Con mẹ nó các ngươi đều xuất thân là thợ săn ảnh sao? Nhìn chằm chằm ta còn chưa tính, nhìn chằm chằm người nhà của ta để làm gì!
Lục Thập Tam dĩ nhiên không biết cái gì là thợ săn ảnh, y cũng không tức giận, mà là rất nghiêm túc giải thích nói:
- Thật sự không có... Là Trương Trọng Kiên tự mình tìm Đại tướng quân chúng ta, ông ta nói ông ta muốn tìm đứa con đã mất tích, muốn Đại tướng quân chúng ta hỗ trợ truyền lời nói với con trai của ông ta biết ông ta đang ở chỗ nào. Ông ta nói, ngươi theo dõi con ta còn hơn so với ta, ta không biết con ta ở địa phương nào, nhưng khẳng định ngươi biết... Ông ta nói như vậy với Đại tướng quân chúng ta đấy.
- Hết rồi?
Lý Nhàn hỏi.
- Hết rồi! Ta nghe được chính là như vậy.
Lục Thập Tam nghiêm trang nói:
Lý Nhàn bỗng nhiên mỉm cười, bởi vì hắn phát hiện Lục Thập Tam là một người cũng rất đáng yêu.