Trong lòng Độc Cô Chân kêu khổ, tự nhủ sao ta lại quên tên ngu ngốc này từng chịu ơn cứu mạng của Yến Vân cơ chứ? Ngày đó ở bờ bắc Tát Thủy Ất Chi Văn Lễ đánh lén đại doanh, là Yến Vân mang người cứu gã ra, còn vô duyên cớ tặng không cho gã công lao chém giết đại tướng Cao Cú Lệ, sao ta lại quên cơ chứ?
- Thôi vậy.
Độc Cô Chân chuyển tâm tư nói:
- Ta cũng không thành kiến với Yến Vân, còn chẳng phải là sợ hắn đi vào con đường chết hay sao? Ngươi đã muốn đi khuyên hắn ta sẽ đi cùng ngươi, chỉ có điều...
- Chỉ có điều cái gì?
Tiết Vạn Triệt hỏi.
Độc Cô Chân nói:
- Cẩn tắc vô áy náy, nếu Yến Vân thật sự quyết ý tạo phản, nếu chúng ta nói rõ cho hắn hắn lại không tha cho chúng ta thì làm sao? Vậy chẳng phải chúng ta tự chuoi đầu vào lưới, tự tìm đường chết đó ư?
Tiết Vạn Triệt không kiên nhẫn nói:
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?
Độc Cô Chân nói:
- Ta thấy như này, ngươi đi mời Yến Vân, nói chỗ ta có mấy món ăn dân dã, còn có mấy bình rượu lâu năm tìm được từ trong bảo trại của người Cao Cú Lệ, ta đây trở về thu xếp, ngươi không cần vội khuyên hắn, chỉ ta muốn mời hai người các ngươi uống rượu, mời hắn đến lều của ta, đợi rượu qua ba tuần chúng ta sẽ tìm cơ hội khuyên hắn. Như vậy, nếu có trở mặt chúng ta cũng không trở thành chết không có chỗ chôn.
Tiết Vạn Triệt ngẫm nghĩ một chút đây đúng là kế sách vẹn toàn, nếu ật sự khuyên Yến Vân không được, cùng lắm thì một đập vỡ đôi mình và Độc Cô Chân mang theo thân binh lập tức đi ngay.
- Được, ta sẽ đi mời hắn.
Độc Cô Chân vội vàng nói:
- Ngươi đừng vội đi, cứ về an bài thân binh trước đi, nếu thật sự có gì không ổn, ta và ngươi lập tức dẫn người đoạt chiến mã bỏ đi.
Tiết Vạn Triệt gật đầu nói:
- Được, ngươi đi về trước an bài, ta sẽ đi mời Yến Vân sau!
...
Độc Cô Chân trở lại quân trướng của mình, đặt mông ngồi xuống cả người đều như bị rút hết khí lực. Tiết Vạn Triệt đã trở về doanh địa an bài, nhưng đến giờ tim của Độc Cô Chân vẫn còn đập thình thịch, sắc mặt gã tái nhợt, có lẽ là bởi vì sợ, có lẽ là bởi vì kích động, trong tái nhợt còn mang theo chút đỏ hồng bệnh trạng.
- Yến Vân! Chớ có trách ta lòng dạ ác độc, là tự ngươi đi lên tuyệt lộ đấy.
Độc Cô Chân lẩm bẩm nói.
Gã cầm túi rượu bên hông lên, tưới vào miệng một ngụm lớn, tâm tình mới thoáng bình tĩnh trở lại một ít. Gã không phải muốn khuyên Yến Vân, mà là muốn mượn cơ hội Tiết Vạn Triệt mời Yến Vân đến uống rượu để giết chết Yến Vân. Chỉ có trừ khử được Yến Vân, Độc Cô Chân mới cảm thấy thật sự an toàn. Trốn? Chớ trêu, không có bản đồ, không có dẫn đường, không có lương thực, có thể chạy trốn tới địa phương nào đây? Dưới tay của Yến Vân có nhiều binh mã như vậy chỉ sợ chưa đi được ba mươi dặm đã bị đại đội nhân mã đuổi giết, loạn tiễn bắn thành con nhím!
Nếu cơ hội của mình tìm tới cửa, vậy làm sao có thể từ bỏ?
Độc Cô Chân nhớ dến bộ dạng Yến Vân và Hùng Khoát Hải thấp giọng nói chuyện với nhau, trong lòng phẫn hận nghĩ, nhất định là người kia đã lôi kéo lòng người. Hùng Khoát Hải là một viên hổ tướng, dưới tay là một ngàn trọng giáp bộ binh, Yến Vân không thể không thèm muốn. Như thế xem ra, Yến Vân đã thong thả chuẩn bị động thủ. Chỉ sợ chưa đến Liêu Thủy, tất cả nhân mã tướng tá đều đã đổi thành thân tín của hắn rồi!
Đến lúc đó, dù mình muốn động thủ cũng không có cơ hội, chỉ có thể trơ mắt mặc người chém giết!
- Ha hả!
Độc Cô Chân cười lạnh nghĩ, mình giết quay về Tát Thủy còn không phải đầu cơ điên cuồng? Tuy rằng trong gia tộc danh tiếng của mình không nhỏ, nhưng bởi vì không phải con trai trưởng, căn bản cũng không được gia tộc coi trọng, bằng không lấy tài cán của mình sao có thể chỉ dừng ở ngũ phẩm nho nhỏ? Vốn định toàn quân tan vỡ rồi, duy chỉ có mình có thể mang về một đạo nhân mã, dù không thành công nhận được gia phong của Hoàng đế, thì địa vị của mình trong gia tộc cũng sẽ được đề cao lên nhiều. Mình vốn là người không được coi trọng, nếu có thể đụng một cái đấu ra một tiền đồ tốt, vậy thì không có gì hối hận cả.
Hiện tại cơ hội tốt đến, chỉ cần có thể mượn cơ hội giết chết Yến Vân, sau đó lại... Diệt trừ Tiết Vạn Triệt, tạo cảnh tượng giả hai người một lời không hợp rút đao khiêu chiến, đội ngũ hơn hai vạn người này còn không phải mình thuận lợi tiếp quản sao? Chỉ cần an bài thỏa đáng, sẽ không ai nhìn ra manh mối gì! Cho dù thân tín của Yến Vân hoài nghi, nhưng Yến Vân vừa chết bọn chúng còn có thể làm được gì?
Độc Cô Chân hưng phấn nghĩ, nếu thật sự có thể mang theo đội ngũ hơn hai vạn người này trở về, vậy ở trước mặt bệ hạ, mình sẽ có danh tiếng lớn không thể nghi ngờ.
Chín Đại tướng quân đều đánh bại, mấy chục vạn đại quân đều bị bọn họ vứt bỏ, nếu mình mang mọi người bình yên trở về, ha ha! Cho dù bởi vì quân viễn chinh chiến bại tạm thời không có phong thưởng, ngày sau truy gia lại phong hầu phong tướng còn có thể xa sao?
- Người đâu!
Độc Cô Chân kêu lên.
Vài thân binh nhập ngũ ngoài trướng vải tiến vào cúi đầu nói:
- Tướng quân có gì chỉ bảo?
Độc Cô Chân gọi bọn họ đến gần thấp giọng phân phó vài câu, mấy thân binh hiển nhiên hơi sửng sốt, nhưng nhìn sắc mặt Độc Cô Chân lập tức gật gật đầu đi ra ngoài an bài. Không bao lâu, năm mươi thân binh liền tụ họp lại, Lữ Suất thân binh của Độc Cô Chân thấp giọng phân phó vài câu, mặt sắc mặt ngưng trọng. Năm mươi thân binh tuân lệnh sau đó nhanh chóng ở ngoài lều lớn của Độc Cô Chân tìm địa phương mai phục, đao thép ra khỏi vỏ, chỉ còn chờ Độc Cô Chân hạ lệnh.
Đợi sau khi nhóm thân binh ẩn nấp kỹ, Độc Cô Chân vẫn không yên lòng, gã kêu Lữ Suất thân binh của mình đến phân phó lần nữa.
- Như thế này ta sẽ lấy cớ đi tiểu tiện ra khỏi quân trướng, các ngươi chỉ cần thấy ta đi ra, lập tức xông đi vào giết người. Yến Vân và Tiết Vạn Triệt ý đồ mưu phản, không cần lưu tình! Nếu việc này thành công, ta sẽ bảo vệ ngươi làm biệt tướng ngũ phẩm!
Lữ Suất thân binh kia cảm kích nói:
- Đa tạ Tướng quân đề bạt!
Độc Cô Chân khoát tay áo nói:
- Đi đi, thông minh cơ linh một chút!
...
Lý Nhàn vừa đi vừa cười nói với Tiết Vạn Triệt:
- Sao hôm nay Độc Cô lại hứng trí như thế, muốn mời ta uống rượu? Hơn nữa còn có thể bảo ngươi đích thân tới mời ta một chuyến, thật là ngạc nhiên.
Sắc mặt Tiết Vạn Triệt hơi đổi, cười cười nói:
- Ta sao biết, vừa rồi hắn vội vàng đi tìm ta, nói là có mấy món ăn dân dã, còn có mấy bình rượu lâu năm, nói khó được hôm nay thanh nhàn chưa phải vội vã lên đường, đơn giản ba người chúng ta phải say một trận. Nói xong hắn liền trở về chuẩn bị, ta đành phải đi mời ngươi, dù sao là ăn uống đồ của hắn, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.
Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Phải, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.
Dừng lại một chút, Lý Nhàn bỗng nhiên ra vẻ lơ đãng hỏi:
- Chỉ sợ rượu này... không phải là ăn chùa đâu chứ?
Tiết Vạn Triệt nghiêng đầu nhìn về phía khác, che dấu vẻ xấu hổ trên mặt:
- Không ăn không phải trả tiền còn có thể như thế nào đây? Chẳng lẽ lại muốn ta và ngươi trả tiền rượu cho hắn?
Lý Nhàn khẽ mỉm cười:
- Chỉ là không biết, tiền rượu này là đắt hay là rẻ. Ta và ngươi gộp lại, chỉ e cũng không rẻ.
Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Uống rượu rồi đi, hắn còn có thể lấy đao ngăn đón chúng ta hay sao?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Cho dù lấy đao, hắn cũng đánh không lại ta và ngươi.
- Ha ha!
Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Hai hắn, cũng không phải đối thủ của Tiết mỗ!
Nghe được tiếng cười nói của hai người, Độc Cô Chân từ trong quân trướng mỉm cười ra đón, vừa đi vừa cười nói:
- Hai người các ngươi đang cười nói gì vậy, sao lại vui thế?
Lý Nhàn cười nói:
- Đang nói về ngươi.
- Về ta?
Trong ánh mắt của Độc Cô Chân hiện lên một tia âm u lạnh lẽo nhưng vẫn cười nói: