Đám phản tặc nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về, trong đó có một bộ phận, thậm chí là không có một người nào chạy về phía Đại Sơn nơi Vương Bạc đang đóng quân ở đó. Khi phải đối mặt với quan quân, khi nỗi sợ hãi ngày một lớn thì đám phản tặc đương nhiên là chọn cách trở thành lính đào ngũ, và một khi đã là lính đào ngũ thì chúng không muốn quay về để chờ chết. Bởi vì vị tướng quân mặt vàng kia thực sự là quá đáng sợ, còn câu mã mâu kia thì cũng vô cùng sắc bén, vị tướng quân này chỉ dựa vào sức lực của một mình mình mà phá tan cả đội quân, chỉ trong một lượt đi và về đã cứu được thân binh của mình, giống như chiến thần đối mặt với cát bụi, một con người như vậy, không đáng sợ hay sao?
Không có ai có thể đứng trước mặt vị tướng quân mặt vàng đó mà có thể đỡ được một kích của mã sóc kia, cứ cho là thanh mã sóc kia không nằm trong tay hắn thì cũng không có một ai có thể lại gần, bởi trong tay hắn còn có một đôi Ngõa Lăng Kim Giản càng lợi hại gấp bội. Càng là những người cho rằng trong tay hắn không còn thanh trường sóc nữa thì có thể dễ dàng tấn công hắn thì đều bị đôi Kim Giản đó đập cho vỡ đầu, nhanh chóng ghi tên mình vào danh sách đến điện Diêm La. Hơn ba trăm kỵ binh của phản tặc lại không thể giữ chân được một người.
Sau khi đánh bại lũ phản tặc, Tần Quỳnh tập hợp nhân mã, sau khi kiểm kê xong, thì đội khinh kỵ quận Tề tổn thất mười mấy người, giết được hơn ba trăm tên địch, trong đó có cả tên thủ lĩnh phản tặc Triệu Nhị Bảo. Thương trận của hơn một ngàn tên phản tặc lại không thể ngăn chặn được đội khinh kỵ binh quận Tề, không thể ngăn được con Hoàng Phiếu của Tần Quỳnh, sau đó thì phần lớn đều nháo nhào bỏ chạy, chỉ còn lại khoảng hai ba trăm tên nhát gan quỳ ngay tại trận, hai tay ôm đầu xin đầu hàng. Tần Quỳnh cưỡi con Hoàng Phiếu đi một vòng quanh đám phản tặc xin đầu hàng, còn vị thân binh của y thì đem cây mã sóc trao cho y.
- Các người đều về cả đi!
Tần Quỳnh nhìn đám phản tặc hàng binh nói.
Nghe xong câu nói này, tất cả phản tặc đều ngẩng đầu lên, nhìn vị tướng quân mặt vàng này bằng ánh mắt đầy kinh ngạc. Tất cả bọn chúng đều cho rằng mình đã nghe nhầm, trên mặt đều hiện lên sự ngơ ngác, không dám tin vào sự thật.
- Các ngươi hãy đi đi! Ta không giết các người là vì các người đều từng là những người dân hiền lành, lương thiện vô tội. Nhưng nếu sau lần này lại để ta gặp lại các người trong hoàn cảnh tương tự thì ta tuyệt đối sẽ không thương tình. Nhưng ta có lời khuyên này muốn nói cho các ngươi, chỉ cần các người ngoan ngoãn quay về quê nhà, sau này không làm ra những chuyện độc ác, bất nhân bất nghĩa thì các ngươi vẫn là con dân của Đại Tùy, triều đình tuyệt đối sẽ không truy cứu những sai lầm trước kia của các ngươi. Triều đình vẫn luôn bao dung, khoan hồng, chỉ giết tên cầm đầu, không giết những người đi theo, người đáng phải chết chính là Vương Bạc chứ không phải là các ngươi. Nhưng nếu mấy ngươi … cam tâm tình nguyện, một lòng một dạ cương quyết đi theo Vương Bạc tạo phản thì cây trường sóc trong tay ta quyết không khách khí với các ngươi.
- Tướng quân thực sự tha cho chúng tôi sao?
Một tên phản tặc mạnh bạo ngẩng đầu lên và hỏi.
Mấy người này không giống với ba nghìn người dưới trướng của Triệu Nhị Bảo trước đó, họ đều là người dân bên đường bị bắt ép đến đây, không thể tự quyết định vận mệnh của bản thân và cũng đã từng đi hại những người dân khác. Những người này đều là người trong quân Thân Binh Doanh của Vương Bạc, trong hai năm qua đã làm không biết bao nhiêu chuyện độc ác như cướp, đốt, giết. Hơn nữa, trước đó họ cũng chỉ được nghe, Trương Tu Đà Tề Quận chưa bao giờ tha mạng cho những người xin đầu hàng. Lúc nãy khi họ mới đầu hàng, chỉ vì bị dọa cho gần chết, sau khi khi bình tâm trở lại mới nhớ đến những lời đồn về Trương Tu Đà, Tần Thúc Bảo và La Sĩ Tín. Ba người này đều là những tên ma đầu giết người không chớp mắt, cho nên lại sợ hãi.
- Đô úy bảo các ngươi đi thì các ngươi hãy mau cút hết đi!
Vị đội trưởng thân binh bị trúng một đao trên vai lên tiếng:
- Nhớ cho kỹ, triều đình chỉ giết tên đầu sỏ, không giết những người đi theo chúng.
Đám phản tặc lại bị dọa cho một trận nữa, khúm núm ậm ừ vài câu, bọn chúng đứng dậy thử đi về phía trước vài bước xem có thật là mình không bị giết, sau đó lại phát hiện đội khinh kỵ Tề Quận kia quả nhiên là không có ý định giết người. Hoành đao đã được tra vào bao, trường sóc thì được hướng lên trời chỉ có điều cứ chăm chăm nhìn bọn chúng.
- Đa tạ Tần tướng quân!
Người nọ đứng lại, quay người trịnh trọng hành lễ với Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh khoát tay và nói:
- Ngươi hãy an tâm mà quay về nhà, ta đã hệ lệnh tha cho các ngươi thì sẽ không bao giờ hạ lệnh sai thuộc hạ giết các ngươi. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được tái phạm.
Người nọ gật đầu, cười khổ đáp lại rồi quay đầu bước đi, cũng không biết là trong lòng người này đang nghĩ gì mà y lại đi về phía Vương Bạc đang đóng quân. Thấy vậy, thân binh của Tần Quỳnh tức giận quát ầm lên:
- Những tên ăn cháo đá bát kia! Đô úy có ý tốt muốn tha mạng cho các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn quay về với Vương Bạc.
Tần Quỳnh khoát tay áo và nói:
- Lại có phản tặc đến tấn công, gọi khinh kỵ binh vừa đánh vừa rút lui, không việc gì mà phải liều mạng, cố sống cố chết, đợi Trương tướng quân đến đây rồi chúng ta cùng nghĩ cách.
Mọi người cùng tuân lệnh.
Lần này Vương Bạc đã rút được kinh nghiệm không có phái người đi nghênh chiến dụ địch nữa. Sau khi biết tin Triệu Nhị Bảo tử trận, trong lòng y cũng có chút áy náy, y đang không biết quay về nên dỗ dàng vị tiểu thiếp có thân hình mềm mại như nước kia không. Vương Bạc thực sự rất yêu chiều muội muội của Triệu Nhị Bảo. Người phụ nữ này không chỉ có một thân hình mềm mại, yếu đuối giống như không có xương, mà “nơi” mê hoặc lòng người lại đẹp giống như Thủy Liên Động, cứ khiến người ta lưu luyến không nỡ rời xa. Triệu Nhị Bảo chết thảm như vậy, đúng là có chút khiến gã đau đầu. Y vốn là muốn giao nhiệm vụ đơn giản này cho Triệu Nhị Bảo để hắn lập được chút công lao, sau này cũng tiện đề bạt hắn, nhưng ai mà ngờ được hắn lại chết thảm như vậy.
Y đã hạ lệnh bày binh bố trận sẵn, bởi dù sao thì sao hai lần khiêu chiến thất bại, Tần Quỳnh nhất định sẽ đoán ra chỗ đóng quân của y. Bây giờ chỉ đợi Trương Tù Đà đến thì bọn chúng nhất định sẽ tấn công.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên một mật thám vội vàng phi ngựa đến báo cáo, gần đến trước mặt Vương Bạc tên này vộ xuống ngựa, quỳ xuống chắp tay và nói:
- Đại Đương Gia! Từ phía tây đột nhiên xuất hiện một đoàn binh mã, khoảng gần hai vạn người gì đó!
- Là quan quân?
Vương Bạc thất kinh hỏi lại.
- Không phải! Đó là cờ có chữ Trương, không phải cờ của quan quân. Có lẽ đó là đoàn nhân mã của Lục Lâm Đạo.
- Trương?
Vương Bạc nhíu mày suy tư trong chốc lát, không nhớ được chuyện Lục Lâm Đạo hào kiệt ở quận Tề Lỗ Quận có họ Trương, người này có khoảng hai vạn quân mã. Lúc trước, Bùi Trường Tài, Thạch Hà Tử đều có trong tay mấy vạn binh mã nhưng cuối cùng vẫn bị Trương Tu Đã giết cho không còn mảnh giáp. Bùi Trường Tài và Thạch Hà Tử đều chết trong cảnh chiến trường hỗn loạn. Lục Lâm hào kiệt trong vòng mấy trăm dặm này đều không muốn đến quận Tề tìm rắc rối, bởi bọn họ cho rằng Trương Tu Đà là một kẻ điên, giết người không chớp mắt