Tần Quỳnh đang cùng các huynh đệ khác giao chiến với phản tặc, nhìn thấy La Sĩ Tín đột ngột thúc ngựa đổi hướng tấn công, hơn thế lại còn một mình đơn phương độc mã tiến về phía kẻ địch. Sau khi nghe tường tận, Tần Quỳnh mới biết đội quân phản tặc đột ngột tấn công từ phía sau chính là Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng quận Đông Bình. Y chưa hết kinh ngạc, chưa kịp phân chia binh lính đi ngăn cản thì đã nhìn thấy La Sĩ Tín liều mình xông về phía địch.
Sau giây phút ngỡ ngàng Tần Quỳnh đã lấy lại được tinh thần, y nhớ lại ngày trước đã có lần nghe La Sĩ Tín kể về một chuyện cũ, biết La Sĩ Tín có một người bạn rất tâm đầu ý hợp, người này cũng vô cùng nghĩa khí, hắn vượt cả đoạn đường xa xôi từ quận Trác đến quận Đông Bình báo thù cho bạn, trên đường đi thì gặp được Sĩ Tín, hai người vô cùng hiểu nhau, sau này Sĩ Tín biết được người này là phản tặc nên đã cắt đứt quan hệ. Cuối cùng vì báo thù cho bạn của mình mà người đó đã chết trong tay của Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch. Sĩ Tín luôn vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, day dứt.
Những lúc nhàn hạ, La Sĩ Tín không ngừng nhắc đến chuyện này, nếu như có một cơ hội để lựa chọn, thì Sĩ Tín sẽ cùng người bạn đó đến Cự Dã Trạch, nếu chết thì sẽ cùng chết, chỉ có như vậy thì hắn sẽ không phải chịu đựng sự dày vò của ngày hôm nay, cứ mỗi lần nhớ đến người bạn đó là Sĩ Tín lại buồn bã, đau khổ. Tần Quỳnh biết La Sĩ Tín là một người trọng nghĩa khí, cho nên chuyện khiến hắn hối hận nhất chính là chuyện hắn không cùng người bạn đó cùng đi giết phản tặc. Chuyện này giống như một cái gai ngày một đâm sau vào tim hắn, muốn nhổ cũng không nhổ ra được. Tần Quỳnh cũng đã có vài lần khuyên Sĩ Tín nhưng nỗi lòng của hắn rất khó giải tỏa.
Nhớ đến chuyện này, là Tần Quỳnh hiểu được tại sao trong lúc nguy cấp như vậy mà La Sĩ Tín lại có thể phát điên lên như vậy được.
Không giết được Trương Kim Xưng có lẽ cả đời này cái gai trong lòng Sĩ Tín cũng không thể nhổ ra được.
Sự việc cấp bách, La Sĩ Tín bỏ lại binh mã của mình, một ngựa xông thẳng về phía Trương Kim Xưng. Chuyện này quả thật là nực cười, bởi vì Sĩ Tín bỏ đi, năm nghìn quận binh của gã đã không có ai đứng ra chỉ huy, mà lúc này quan quân quận Tề đang bị bao vây tứ phía, đến đội quân cứu viện của Tần Quỳnh còn bị đám phản tặc Cự Dã Trạch bao vây. La Sĩ Tín thân là một tướng quân trong lúc quan trọng như vậy tại sao có thể hành động nông nổi thiếu suy nghĩ như vậy! Hiện giờ duy nhất để giành chiến thắng chính là tấn công mạnh vào đội quân cánh trái của Tri Thế Lang Vương Bạc, sau khi đánh tan nhân mã của Vương Bạc mới có thể giết ra khỏi trùng vây, nhưng bây giờ Sĩ Tín lại bỏ đi như vậy, khiến cho cả đội quân bị ảnh hưởng rất nhiều.
- Sĩ Tín đúng là quá hồ đồ!
Tần Quỳnh hít một hơi, rồi lớn tiếng chỉ đạo:
- Lý Hiểu, Ngưu Tú, hai người các ngươi chia nhau ra, mỗi người chỉ huy một nửa binh mã, Lý Hiểu giết đám phản tặc phía sau, đồng thời yểm trợ cho Sĩ Tín, còn Ngưu Tú ngươi tiếp tục chỉ đạo đội quân tiến thẳng về phía trước, tụ hợp cùng với tướng quân.
Giáo Úy Lý Hiểu vội vàng lên tiếng:
- Đô úy, vậy ngài thì sao?
Tần Quỳnh chỉ về phía quận binh vẫn còn đang giao chiến với đám phản tặc của Vương Bạc và nói:
- Ta đến thay thế vị trí cho Sĩ Tín, dẫn theo binh mã đến tiêu diệt cánh quân bên trái của Vương Bạc! Hai người hãy nhớ kỹ, không được giằng co với quân địch. Lý Hiểu, sau khi ngươi tiếp ứng cho Sĩ Tín thì ngay lập tức phải quay lại tụ hợp với ta, còn Ngưu Tú ngươi sẽ chịu trách nhiệm tạo đường lui cho Trương tướng quân.
- Rõ!
Lý Hiểu và Ngưu Tú đều hiểu được sự quan trọng của thời điểm này, họ tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ chuyện gì, nên vội vàng dẫn theo binh mã đi chống địch. Tần Quỳnh cùng hơn ba mươi mấy thân binh, sau khi mở được một con đường máu thì ngay lập tức hội hợp cùng với quận binh quận Tề đang chiến đấu với đội quân cánh trái của Vương Bạc. Quận binh tấn công mạnh đám phản tặc Vương Bạc, mà hai thuộc hạ của Vương Bạc là Lý Hải và Bùi Can lại dẫn người từ phía sau tấn công quận binh của Trương Tu Đà và La Sĩ Tín. Tần Quỳnh lại dẫn theo năm nghìn quận binh đánh tan tặc binh của Lý Hải, còn Trương Kim Xưng lại nhân cơ hội này đem quân phản tặc của Cự Dã Trạch đi ngăn cản Tần Quỳnh.
Quận binh và phản tặc hòa vào nhau, cảnh chém giết khốc liệt đến mức tưởng chừng long trời lở đất.
Tần Quỳnh thay thế vị trí của La Sĩ Tín, thống lĩnh năm nghìn quận binh tiếp tục tấn công đội quân cánh trái của Vương Bạc. Y giao trách nhiệm phía sau cho Lý Hiểu và Ngưu Tú, mà phía sau Trương Tu Đà lại giao cho Tần Quỳnh. Lúc này chiến trường vô cùng hỗn loạn, chỉ cần một trong những cánh quân của quận binh thất bại thì sẽ ảnh hướng đến cả đội quân, và rất có thể quận binh sẽ thất bại thảm hại.
Ý thức sâu sắc được điều này nên Tần Quỳnh mới có thể nhẫn tâm chọn cách thống lĩnh đội quân tiếp tục tiến về phía trước chứ không không đích thân đem quân đến tiếp ứng cho La Sĩ Tín. Tình hình của quận binh bây giờ rất căng thẳng, chỉ có thể tiêu diệt được đám phản tặc phía trước thì cả đội quân lại có thêm hi vọng.
Lúc này Trương Tu Đà cũng phát hiện ra binh mã bên cánh trái của Vương Bạc có chút bất thường, sau khi dùng mạch đao giết chết hai tên tặc binh, ông quay đầu lại quan sát nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của La Sĩ Tín. Tuy bề ngoài là một người thô lỗ và cục cằn nhưng Trương Tu Đà cũng là một con người thận trọng, khi ông vừa nghe thấy cái tên Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch thì trong lòng kích động, đoán ra được La Sĩ Tín ắt sẽ có hành động này. Trong lúc đang lo lắng đội quận binh bên cánh trái không có người chỉ huy, vừa nhìn thấy cờ của Tần Quỳnh phấp phới bay trong gió bên đó, nỗi lo lắng của ông cũng vơi đi được phần nào.
Sự xuất hiện đột ngột của Trương Kim Xưng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ai cũng không ngờ được rằng phản tặc Cự Dã Trạch quận Đông Bình cũng có mặt trong trận chiến này. Từ Cự Dã Trạch đến Đại Sơn, chắc chắn phải đi qua Quận Lỗ, không ngờ quận binh của quận Lỗ không hề ngăn cản. Chỉ cần nghĩ tới cái tên Quận Thủ quận Lỗ nhát gan sợ chết Ngu Hồng Đạt là Trương Tu Đà lại tức sôi máu lên.
Thất phu ngộ quốc!
Trương Tu Đà tức quá liền mắng một câu rồi lập tức vung thanh mạch đao lên giết về phía trước.
Tuy rằng năm nay ông đã mươi năm tuổi nhưng thanh mạch đao nặng ba mươi cân trong tay ông vẫn sử dụng nhanh nhẹn như gió. Cả đời ông làm quân binh và luyện võ, từ thời trai trẻ đến bây giờ ông đã tham gia hơn trăm trận chiến, võ nghệ siêu quần, kinh nghiệm giết giặc đương nhiên là hơn xa đám phản tặc kia. Cho nên mặc dù đã có tuổi, sức khỏe không được như ngày xưa, nhưng phối hợp tác chiến với thân binh vẫn như mãnh hổ không có ai có thể đỡ.
Trung quân của Vương Bạc thực sự đã loạn lên như canh hẹ, những mệnh lệnh của y truyền xuống đều không được thực hiện. Không sai! Đội quân của Tri Thế Lang ở quận Tế Bắc đúng là có thể làm được bốn chữ “bách chiến bách thắng”, bọn họ đương nhiên là xem thường những quận binh giết giặc giống như giết cừu kia, nhưng khi đối mặt với quan quân quận Tề tinh nhuệ thì bọn chúng cuối cùng cũng đã hiểu được cái gì gọi là sợ hãi. Đội ngũ quận binh này hoàn toàn khác biệt, họ huấn luyện có tố chất, vừa được đào tạo bài bản, mặc dù đối mặt với quân địch có số lượng nhiều hơn mấy lần nhưng vẫn không hề lùi bước. Mà ngay cả cung tiễn thủ vốn được coi là yếu nhất cũng khoá cung cứng sau lưng rút cây hoành đao ra dũng mãnh như một bầy sói xông lên.
Đám phản tặc dưới trướng của Vương Bạc đúng là rất sợ hãi.
Trên chiến trường, mùi máu tanh nồng nặc, mùi nước tiểu, mùi phân thối hòa quyện vào với nhau, xộc thẳng lên mũi, khiến cho mọi người cảm thấy có chút buồn nôn, sau đó cái mùi ghe tởm này còn lên tới cả não khiến cho con người có cảm giác giống như bị say xe.
Khi con người phải đối mặt với sự sợ hãi, đặc biệt là đối mặt với cái chết thì tự nhiên sẽ không kiểm soát được chuyện đại tiểu tiện của mình, hơn nữa trong thời khắc đó còn ai lại đi để ý đến chuyện quần của mình đang dính một số thứ gì đó rất bẩn thỉu hay không, thứ duy nhất khiến con người quan tâm đó là bản thân có thể sống sót qua trận đấu khốc liệt này không?