Dương Quảng cả giận nói: - Nếu không phải y cảm thấy trẫm dễ bị lừa, trẫm sẽ phải người đi ra ngoài tra án chắc? Việc nhỏ thế này căn bản không đáng để phái ngươi ra ngoài, không có Ngu Sĩ Hồng, ngươi cũng sẽ không bị thương!
Văn Ngoạt nói: - Thần chỉ là không nghĩ đến, sẽ bị phản tặc mai phục.
Dương Quảng thở dài nói: - Nhất Đao, từ trước đến nay người làm việc đều ổn thỏa, chưa bao giờ xuất hiện sơ hở. Nói cho trẫm, là tên phản tặc nào làm người bị thương! Bây giờ trẫm sẽ hạ chỉ phái bình đi tiêu diệt y!
Văn Ngoạt ngẩn ra, do dự một chút vẫn là nói ra sự thật: - Là Yến Vân.
- Yến Vân?
Dương Quảng nhíu mày, suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra được: - Sao trẫm lại cảm thấy cái tên này nghe quen tai?
Văn Ngoạt nói: - Chính là thời điểm lần đầu tiên bệ hạ ngự giá thân chinh Liêu Đông, thiếu niên bên sông Liêu Thủy mang theo mười bảy người dưới tay cướp đoạt thi thể của Mạch Thiết Trượng Lão tướng quân.
- Là hắn? Dương Quảng kinh ngạc nói: - Không phải trẫm để hắn làm việc dưới tay Tả đồn vệ Tân Thế Hùng sao? Hắn không ở trong quân phục vụ tại sao lại thành phản tặc? Đúng rồi, Tân Thế Hùng đã bị chết ở Tát Thủy, không phải nói toàn quân của Tả đồn vệ đã bị diệt sao, Yến Vân kia sao có thể trở về được? Trẫm nhớ hắn là Giáo Ủy trong hộ lương binh ở Tả đồn vệ, hình như. . . Hình như còn lập được chút chiên công?
Văn Ngoại ngẫm nghĩ một chút nhưng không muốn nói sự thật, y mơ hồ trả lời: - Có lẽ là còn sống ở Liêu Đông, nhưng không biết tại sao lại làm đạo tặc.
Dương Quảng mạnh mẽ đứng lên cả giận nói: - Phản phản phản! Tất cả đều phản trẫm rồi!
- Ngày đó trẫm gặp hắn ở Liêu Thủy nổi lên tâm tư yêu người tài, nếu hắn thông minh một chút, trẫm không thể trực tiếp phong hắn làm Biệt tương ngũ phẩm! Mặc dù hắn ngốc một chút, nhưng trẫm vẫn để mắt đến hắn, một Giáo Ủy, con cháu hàn môn chinh chiến mấy năm trên sa trường cũng không chắc cũng có thể thắng được đến vị trí này! Không ngờ hắn cũng phản rồi, chẳng lẽ làm phản tặc còn tốt hơn làm tướng quân của Đại Tùy ta sao?
Văn Ngoạt khuyên nhủ: - Một tên tiểu nhân không đáng kể mà thôi, bệ hạ nổi giận làm gì?
Dương Quảng nói: - Những tên tiểu nhân không đáng kể này, lại làm người trẫm tín nhiệm nhất bị thương!
Văn Ngoạt nói: - Bệ hạ bớt giận, ngự y đã xem qua, thần chỉ là bị chút ngoại thương, tĩnh dưỡng
một thời gian là khỏi rồi, thần chỉ là không nghĩ đến trong đám phản tặc cũng có người giảo quyệt như thế, Yến Vân này võ nghệ phi phàm hơn nữa có phần hiểu được thuật dụng binh, nếu không sớm loại trừ thì sẽ trở thành họa lớn của triều đình.
Dương Quảng gật gật đầu: - Ngươi yên tâm, trẫm sẽ trút giận thay ngươi.
Nghe nói như thế, trong lòng Văn Ngoạt cười khổ một phen, trong lòng tự nhủ bệ hạ nhất định là tức giận đến hồ đồ rồi, sao lại thành trút giận cho ta? Nhưng nghĩ đến bệ hạ còn nhớ kỹ tình cảm hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trong lòng Văn Ngoạt lại cảm thấy ấm áp.
Dương Quảng cúi đầu kiểm tra ngoại thương của Văn Ngoạt một chút, càng nhìn càng căm tức, ông ta đột nhiên xoay người nói: - Một người đi, gọi Hoàng môn Thị lang Bùi Củ tới cho trẫm!
- Tuân chỉ!
Dương Quảng chỉ vào Hoàng môn Thị lang Bùi củ đang cúi đầu đứng nói: - Có người báo cáo với trẫm, Quận thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng, cấu kết với phản tặc Dương Huyền Cảm ý đồ mưu nghịch, cắt chức bắt giữ để xử lý, hai người người và Bùi Uẩn đi xử lý.
Dương Quảng vừa nói vừa thầm nghĩ rằng, không phải ngươi vu oan cho người khác cấu kết phản tặc sao, trẫm cũng an bài cho ngươi một tội danh mưu phản!
Bùi Củ biến sắc, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái nói: - Ngu Sĩ Hồng luôn ở Giang Đô chưa từng rời khỏi, bệ hạ. . . không biết là ai buộc tội
Quận Thủ Giang Đô, cái này. . . Hình như có chút không thông ạ.
Dương Quảng cả giận nói: - Bùi Củ, chẳng lẽ trẫm còn phải giải thích rõ ràng với người?
Bùi Củ vội vàng cúi đầu nói: - Thần không giám, thần sẽ đi thực hiện theo ý chỉ.
Dương Quảng cười lạnh một tiếng nói: - Chuyện của Chu gia, các ngươi chớ có cho là trẫm bị các ngươi lừa không hề hay biết gì. Chu Bất Sĩ cấp đội thuyền của Chu gia bọn họ cho Dương Huyền Cảm vận chuyển lương thực, việc này là cực kỳ chính xác. Ngu Sĩ Hồng nói giúp phản tặc
Chu Bất Sĩ? Đây không phải là mưu nghịch thì là cái gì?
Bùi Củ kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, y cúi đầu khúm núm không dám nói gì.
Bỗng nhiên, trong lòng của y xoẹt qua một ý nghĩ, bệ hạ đều biết hết!
Trong lòng Bùi Củ cả kinh, thầm thở dài một hơi. Hai năm qua trên cơ bản bệ hạ đã mặc kệ chính sự rồi, thoạt nhìn làm việc cũng không khôn khéo như mấy năm trước, nhưng bệ hạ không dễ bị bắt nạt! Trong lòng Bùi Củ sợ hãi nghĩ, chỉ cần bệ hạ muốn, người vẫn là một quân chủ hùng tài đại lược. Chuyện trong triều, chuyện của Đại Tùy, không gì có thể giấu diếm được bệ hạ.
- Thần có tội!
Bùi Củ quỳ xuống nói: - Thần. . . Thần cũng nhận được lợi ích của Ngu Sĩ Hồng.
Y cúi đầu nói: - Ngu Sĩ Hồng chỉ nói là gia chủ Chu gia Chu Nhất Thạch và Dương Huyền Cảm cấu kết mưu nghịch, Chu Bất Sĩ quân pháp bất vị thân tố cáo tội của huynh trưởng y, y nói tốt xấu gì Chu gia cũng vì Đại Tùy lập không ít công lao, nếu bởi vì một phản tặc Chu Nhất Thạch mà làm liên lụy đến cả nhà. . . , thật sự có chút đáng tiếc. Hơn nữa Chu gia vừa mới làm xong thuyền rồng cho bệ hạ, nếu vì như vậy mà trừng phạt cũng sẽ làm lòng người nguội lạnh, y nói là bảo toàn Chu gia, để cho thân nói vài lời tốt đẹp trước mặt bệ hạ.
- Ha ha!
Dương Quảng cười lạnh nói: - Trẫm còn tưởng rằng ngươi không dám thừa nhận! Nói, ngươi nhận được bao nhiều ưu đãi của Ngu Sĩ Hồng.
Bùi Củ cúi đầu nói: - Một miếng ngọc bội, năm trăm quan Nhục Hảo.
- Năm trăm quan?
Dương Quảng cả giận nói: - Bùi Củ ơi Bùi Củ, vì năm trăm quan tiền ngươi liền dám khi quân!
Bùi Củ khấu đầu nói: - Thần thực sự không biết tình hình thực tế a, bệ hạ.
Dương Quảng thở dài nói: - Đứng lên đi, trẫm cũng không có ý định trách ngươi. Năm trăm quan tiền người cũng không biết xấu hổ mà nhận? Nói ra cũng không ngại mất mặt!
- Án tử của Ngu Sĩ Hồng, người và Bùi Uẩn xử lý cho tốt, Chu gia có công là không giả, nhưng có công thì thường, có tội tất phạt, sao có thể vì công lao mà hủy bỏ pháp luật của triều đình?
Bùi Củ nơm nớp lo sợ đưa ý chỉ được viết cho Dương Quảng xem qua. Dương Quảng tùy ý nhìn thoáng qua liên dùng ấn: - Ngươi nghĩ một đạo ý chỉ, điều Hữu hầu Vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ dẫn Hữu Hầu vệ đến quận Đông Bình, tiêu diệt đám phản tặc bên trong Cự Dã Trạch cho trẫm! Bất kể thủ phạm hay tòng phạm, đều giết không tha!