Lý Nhàn rộng lượng khoát tay, ý bảo chuyện nhỏ này mình sẽ không để ý.
- Tùy ngươi.
Lửa giận trong lòng mặc dù rất đậm nhưng trong thời gian ngắn A Sử Na Đóa Đóa đã điều chỉnh lại được. Nàng mặc dù chưa từng tu Phật tu thiền cũng không cố ý tu tâm. Nhưng mấy năm nay nàng đã dần dần làm được bất cứ chuyện gì cũng không thể nhiễu tâm, thậm chí những lúc trầm tư cũng có thể yên tĩnh như giếng cổ. Biểu hiện của Lý Nhàn trước đó quá vô lại, nàng chỉ thực sự không ngờ trên thế gian này lại có một tên khiến người ra chán ghét như vậy.
- Tôi là đàn ông, phải có mỹ đức khiêm tốn của người quân tử, cho nên cô nói tùy ý tôi sẽ không động thủ, đành phải đợi cô quyết định tỷ thí cái gì rồi tôi đáp ứng.
Lý Nhàn nghiêm trang nói.
Bởi vì lúc ném khay cung cứng trên đó đã bị bay ra ngoài, dưới chân A Sử Na Đóa Đóa chỉ còn lại thanh loan đao. Cho nên nàng cúi người nhặt loan đao lên, thản nhiên nói ra một chữ: - Đao.
Lý Nhàn gật gật đầu: - Được! Vậy tỷ tiễn trước.
A Sử Na Đóa Đóa ngẩn người, Gia Nhi ngẩn người, đến Đạt Khê Trường Nho cũng phải ngẩn người, chỉ có Diệp Hoài Tụ sau một thoáng kinh ngạc liền mím môi mỉm cười.
- Ngươi còn có thể vô sỉ hơn được không?
A Sử Na Đóa Đóa cắn môi hỏi.
Lý Nhàn gật gật đầu nghiêm túc trả lời: - Đương nhiên có thể, chỉ cần cô yêu cầu, tôi sẽ tận lực thỏa mãn.
A Sử Na Đóa Đóa không nói gì, chậm rãi bước đi nhặt lại cây cung, đứng ngay bên cạnh hàng rào nói: - Một trăm bước, bia cố định, ta ngươi mỗi người bắn ba tiễn phân thắng bại.
Lý Nhàn nhếch môi cười cười, trong lòng thầm nghĩ cô nàng này cuối cùng cũng thông minh ra được một chút, không còn ngốc nghếch hỏi mình đấu cái gì. Một chút thủ đoạn vô lại đã có thể đem khí thế mà nàng chiếm được lúc nãy quét sạch sành sanh. Thật ra trong lòng Lý Nhàn cũng có một chút đắc ý. Bởi vì kiểu bắt đầu gần như hờn dỗi này, khiến hắn đột nhiên nghĩ đến lão hòa thường vì muốn tranh giành nước trên với Đoàn Duyên Khánh đã tự mình đập vỡ ngón tay mình.
Trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần cảm khái, trên thế giới này tranh chấp bất luận lớn nhỏ có cái nào mà không dùng hết tâm tư?
- Được.
Lý Nhàn chỉ nói một chữ.
A Sử Na Đóa Đóa thấy Lý Nhàn không có tiếp tục chơi xấu cũng hơi chút kinh ngạc, nàng bảo Gia Nhi dựng một bia ngắm bắn cách chỗ nàng một trăm bước chân. Ở giữa có một hồng tâm lớn bằng nắm tay, cách xa như vậy, hồng tâm trông rất nhỏ rất nhỏ.
Diệp Hoài Tụ và Đạt Khê Trường Nho làm trọng tài, để đảm bảo không có thiên vị.
- Cô trước.
Lý Nhàn dùng đưa tay ra hiệu, sau đó rút từ trong ống tiễn của mình ba mũi phá giáp chùy đưa cho A Sử Na Đóa Đóa: - Tiễn của cô nhẹ, khó tránh chịu thiệt một chút.
A Sử Na Đóa Đóa nghĩ mãi không hiểu, tại sao chỉ trong giây lát biểu hiện của Lý Nhàn lại giống như hai người khác nhau như vậy. Thiếu niên lúc trước rất vô lại, giờ còn đưa tiễn cho nàng, tỏ ra vô cùng hòa nhã công bằng.
- Sau khi bia tập bắn dựng xong, sẽ phải tỷ thí công bằng.
Lý Nhàn nhìn ra nghi hoặc của A Sử Na Đóa Đóa, cười cười nói.
Trước trận đấu có thể vô lại, nhưng chỉ cần bắt đầu, thì phải công bằng.
Đây là ý tứ Lý Nhàn muốn biểu đạt.
A Sử Na Đóa Đóa đã hiểu, nàng gật gật đầu nhận lấy ba mũi phá giáp chùy, nâng nâng trong tay tính toán phân lượng sau đó lại trả lại cho Lý Nhàn:
- Ta vẫn nên dùng cung tiễn của mình thì hơn.
Lý Nhàn ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của A Sử Na Đóa Đóa.
Cô ta vẫn cho rằng mình muốn giở trò, cho rằng mình đưa tiễn cho cô, là muốn cô dùng thứ không thuận tay. Hắn có chút buồn bã, thầm nghĩ mấy chuyện vừa rồi có phải là mình hơi quá đáng quá không. Cũng không biết có tạo thành ảnh hưởng tâm lý cho thiếu nữ này hay không, ngộ nhỡ sau này cô ta không tin tưởng đàn ông nữa thì phải thế nào.
Lý Nhàn giống như đang suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng lại rất yên tĩnh.
Loan cung của A Sử Na Đóa Đóa mềm hơn cung hai thạch của Lý Nhàn một chút, nhưng vẫn dư sức bắn vũ tiễn ra ngoài.
Nàng đứng bên cạnh hàng rào, nheo mắt nhìn vị phương vị bia ngắm.
Rút ra mũi tên thứ nhất lắp lên cung, đôi môi khẽ mở, hít vào khe khẽ.
Cung mở, tiễn bay.
Vù!
Mũi tên vẽ thành một đường cong mềm mại và dịu dàng trong không trung, sau đó chuẩn xác cắm lên hồng tâm bia ngắm.
Rất nhanh, mũi tên thứ hai và mũi tên thứ ba của A Sử Na Đóa Đóa gần như không hề dừng lại liên tiếp bắn ra, ở trong không trung vận hành quỹ tích gần như giống hệt mũi tên thứ nhất, ba tên toàn bộ bắn trúng hồng tâm!
Tuyệt vời!
Lý Nhàn ầm thầm tán thưởng một tiếng.
Đạt Khê Trường Nho chắp chắp tay nói với Diệp Hoài Tụ: - Đệ tử của Diệp đại gia, quả nhiên nổi bật.
Diệp Hoài Tụ vén sợi tóc mai trước trán vào bên tai, cười cười nói: - Ta biết bên ngoài đồn đại nói ta cái gì cũng giỏi, bản thân ta cũng từng nghĩ, hình như thứ linh tinh gì ta cũng đều biết một ít, nhưng có một chuyện ta không thể không thừa nhận, ta chưa từng chạm qua cung tiễn.
Nàng có chút nuối tiếc nói: - Xạ nghệ của Đóa Đóa, không liên quan gì đến ta.
Đạt Khê Trường Nho cười cười: - Xạ nghệ của An Chi, cũng không liên quan gì đến ta.
Đang nói, Lý Nhàn đã chạy đến đứng bên cạnh Đóa Đóa, hắn thật lòng tán thưởng một câu: - Cô là phụ nữ có xạ nghệ tinh trạm nhất mà tôi từng gặp.
A Sử Na Đóa Đóa đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, đưa cũng tiễn cho Gia Nhi nói: - Trước khi ngươi bắn, ta có một điều kiện.
Nàng xoay người nhìn về phía mấy gian nhà gỗ hẻo lánh bên cạnh thảo lư, ánh mắt có chút mông lung.
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể cự tuyệt, chỉ cần ngươi thắng được ta, những chuyện ta đáp ứng ngươi lúc trước vẫn còn nguyên hiệu lực.
- Nói đi.
Lý Nhàn điều chỉnh dây cung, đầu cũng không ngẩng hỏi.
- Nếu ngươi thua.
A Sử Na Đóa Đóa hít một hơi thật sâu ngẩng đầu nhấn mạnh từng câu từng chữ: - Ở trong phàn lung kiểm điểm ba ngày.
Lý Nhàn thoáng dừng động tác trên tay: - Nói cho tôi biết, phàn lung là cái gì.
A Sử Na Đóa Đóa không lập tức trả lời, vừa giống như sửa sang từ ngữ, lại vừa giống như không muốn luận đàm về chủ đề phàn lung. Lý Nhàn cũng không hỏi lại, điều chỉnh xong dây cung từ trong ống tiễn lấy ra ba mũi phá giáp trùy từng mũi từng mũi cắm xuống nền đất dưới chân. Đem mũi tên thứ nhất lắp lên cung cứng, đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn hướng bay của lá cờ trên đỉnh thảo lư, sau đó mới chậm rãi kéo căng dây cung.
- Mặc dù không biết phàn lung là cái gì, nhưng tôi đồng ý.
Khi Lý Nhàn nói xong chữ cuối cùng, mũi phá giáp chùy vèo một tiếng rời cung mà đi.
Không giống A Sử Na Đóa Đóa mũi tên bắn ra vẽ thành một đường cong bắt mắt trong không trung, phá giáp chùy của Lý Nhàn có độ cong quỹ tích cực nhỏ. Tốc độ bắn một tiễn này nhanh hơn A Sử Na Đóa Đóa rất nhiều, thời gian ở trong không trung tối thiểu chỉ bằng một phần ba. Phá giáp chùy cắm trúng hồng tâm, ghim sâu vào trong đó.
Lý Nhàn chậm rãi đem mũi tên thứ hai cắm trên mặt đất cầm lên: - Tôi nghĩ, đơn giản chỉ là một cái lồng mà thôi. Tự đem mình nhốt vào trong lồng không ăn không uống tự kiểm điểm, cho đến khi nghĩ thông rồi thì thả mình ra.