Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tướng Minh

Chương 79: Cả đời.

Chương 79: Cả đời.


Người Đột Quyết ngã xuống từng tầng một, giống như lúa mì bị lưỡi hái cắt đổ. Đòn tấn công bất thình lình khiến người Đột Quyết hoàn toàn không kịp trở tay, chúng chết cũng không ngờ được rằng nơi này lại chôn vùi nhiều binh lính tinh nhuệ như vậy.

Đây không phải là biên quân Đại Tùy mà chúng quen thuộc, bọn họ không mặc áo giáp. Áo gấm màu xanh lam phản xạ hào quang nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, hoành đao bên thắt lưng, lá chắn ở cánh tay, sau lưng còn đeo cả ba cây gậy ngắn đen xì xì, trang phục quái dị nhưng tinh nhuệ vô cùng. Rõ ràng đây là một đội quân tinh nhuệ hơn đội quân bình thường rất nhiều, biên quân mặc dù cũng trang bị cả liên nỏ, nhưng so với liên nỏ trong tay những binh lính áo gấm này mà nói thì đơn sơ hơn một chút. Cho dù là tốc độ bắn hay mức độ ổn định, liên nỏ của biên quân đều không thể sánh với lợi khí giết người trong tay bọn họ.

Lúc tên nỏ dần thưa, gần hai trăm Đột Quyết Lang kỵ còn lại chưa đến ba mươi người.

- Tên nỏ của chúng hết rồi! Giết!

Một Lang kỵ Bách phu trưởng hung hãn la lớn.

Đối phương đông người, dù sao cũng chết, chi bằng liều chết một chọi một. Người ở thảo nguyên vốn hung hãn, lúc này thấy đã không còn đường sống, ngược lại càng thêm điên cuồng. Bọn chúng thấy những binh lính mặc áo gấm xanh đó bắn hộp nỏ không liền thấy có cơ hội cùng đối phương liều mạng làm con cá phá lưới.

Ước khoảng ba mươi Lang kỵ quơ đao xông lên, mỗi tên đều bị kích động sát khí dâng trào trước cái chết của đồng đảng.

- Thương!

Cùng với lúc đám Đột Quyết Lang kỵ còn lại xông lên phía trước, võ sĩ áo gấm cầm đầu cao giọng hô vang một chữ. Lập tức, hai trăm quân lính mặc áo gấm tiện tay ném liên nỏ đắt tiền sang một bên, sau đó gần như đồng thời giơ tay ra sau lưng. Sau lưng mỗi người đều có ba cây gậy màu đen dài khoảng một mét, chờ đến khi bọn họ rút xuống mới nhìn rõ hóa ra đó là giáo! Cây giáo này dài hơn một mét, làm bằng sắt, hai đầu đều là mũi mâu sắc bén u ám.

- Ném!

Thủ lĩnh áo gấm lại hô một tiếng, lập tức, binh lính áo gấm vây thành hình bán nguyệt ép tới thực hiện động tác chỉnh tề quăng lao trong tay đi. Tiếng gió vù một cái, hai trăm cây giáo hung hăng đập về phía ba mươi mấy tên Lang kỵ Đột Quyết nhanh như cơn mưa thiên thạch. Tiếng thở phù phù không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát, ba mươi Lang kỵ đó đã bị giáo cắm phập dính cả người xuống đất. Trên người những người Đột Quyết đó bị giáo xuyên qua, có người bị cắm tới chết, có người còn nằm trên mặt đất kêu la rên rỉ. Đoản giáo ném đi so với mũi tên lông vũ và tên nỏ mà nói càng khiến người ta sợ hãi!

Sắc bén biết bao!

Đám binh lính mặc áo gấm màu xanh xuất hiện giết chết gần hết hai trăm Lang kỵ, tổng cộng chỉ khoảng năm phút. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến mọi người không thể trấn tĩnh, không ai ngờ trong khu rừng này lại ẩn giấu nhiều binh lính lợi hại như thế. Mà bất luận là Huyết kỵ binh hay Lang kỵ tiến vào rừng ở nhóm đấu tiên thì đều không ai phát hiện được ra, như thể những người này từ trong không khí xuất hiện ra ở đây vậy.

Nếu quả thật phải giải thích thì thực ra cũng không khó, bởi vì đám binh lính áo gấm này cũng vừa mới tới.

Trong lúc nhóm người Đột Quyết thứ nhất tiến vào rừng cây, khoảng trống mà nhóm thứ hai chưa đến được chúng kéo đến từ phía khác.

Hai trăm binh lính áo gấm chậm rãi bước tới, vừa đi vừa rút lao trên người đám Đột Quyết ra cắm vào ống lao ở sau lưng. Duy có một Lang kỵ Đột Quyết chỉ bị thương ở bắp chân đang ngồi trên mặt đất, cọ mông ra sau rên rỉ. Đám binh lính áo gấm mặt không biểu cảm đó căn bản không để ý tới gã, sau khi nhặt lao về bèn tiện tay đâm chết những kẻ Đột Quyết còn gắng gượng sống. Võ sĩ áo gấm dẫn đầu đi tới trước tên Lang kỵ Đột Quyết bị thương đó, đứng từ trên cao nhìn xuống, nói bằng giọng Đột Quyết:

- Cút về đi, nói với người Đột Quyết các ngươi, còn dám tới gần Trường Thành sẽ phải nhận cái chết!

Thiên phu trưởng ở sườn núi phía bên kia nhìn thấy đột biến phía bên này. Gã lập tức sợ tới nỗi mặt trắng bệch, nhanh chóng hạ lệnh dừng truy kích người của Thiết Phù Đồ. Gã oán hận nhìn qua binh lính mặc áo xanh lam, quyết đoán hạ lệnh rút lui.

Người đàn ông yêu mị ngồi trên tảng đá lớn hơi nhíu mày, cười nhạt nói:

- Muốn chạy? Bảo người của Hoàng Loan bao vây lại.

Một binh lính mặc áo gấm đứng phía sau gã lập tức vung múa mấy lá cờ đỏ trong tay, truyền đi tiếng tù và tới sơn cốc đối diện.

Tiếng ù ù truyền đi, Thiên phu trưởng Đột Quyết đó lập tức mặt cắt không còn giọt máu.

- Mau rút lui! Lũ người Hán chết tiệt, giảo hoạt y như hồ ly!

Gã khẽ chửi rủa một câu, nhanh chóng chạy xuống núi.

Nhưng còn chưa đợi chúng chạy được ba xa, mấy trăm binh lính mặc trang phục màu xanh lam từ trong rừng sâu lao ra, liên nỏ trong tay họ điên cuồng bắn chết đám người Đột Quyết đang bỏ chạy này, sau đó chia thành hai đội một trái một phải đánh bọc tới. Cuộc chiến chỉ kéo dài mười mấy phút ngắn ngủi là chấm dứt, đến lúc này tám trăm Lang kỵ đã lên núi chỉ còn một người sống sót.

Mấy trăm binh lính áo gấm giết sạch người Đột Quyết lập tức bao vây những người còn sống sót của Thiết Phù Đồ lại, rút lao ra, chuẩn bị cắm chết người Thiết Phù Đồ lên mặt đất.

- Đại ca!

Phục Hổ Nô cúi đầu kêu lên một tiếng:

- Làm sao bây giờ!

Trương Trọng Kiên gượng cười lắc đầu, đưa tay chỉ về phía đối diện:

- Chỉ sợ lần này đích thân Văn Ngoạt tới, chỉ mong ban nãy người cứu chúng ta không phải là An Chi!

Phục Hổ Nô thở dài đáp:

- Đệ cũng hy vọng là mình nhìn nhầm.

Trương Trọng Kiên dừng ánh mắt ở trên tảng đá lớn trước mặt, thở dài nói:

- Văn Nhất Đao, ngươi tới thật nhanh.

Trong khu rừng đối diện, Lý Nhàn bởi vì quá kinh ngạc nên sắc mặt trở nên rất khó coi. Hắn đứng cạnh mấy xác chết của Lang kỵ binh Đột Quyết, nhìn chằm chằm đám binh lính mặc trang phục màu xanh lam, vẻ mặt không thể tin nổi. Động tác của những người đó quá nhanh, phối hợp ăn ý, giết người như ngóe, không hề thua kém Huyết kỵ binh.

Để chăm sóc cho Trương Tiểu Địch và Hồng Phất, còn cả Trần Tước Nhi đang bị thương, Lạc Phó không đi theo Lý Nhàn quay về. Nếu y ở bên cạnh Lý Nhàn, nhất định sẽ nói với hắn:

- Chạy mau!

Đó là Long Đình Vệ của Đại Tùy, là cấm quân trong cấm quân, tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Đó là đội quân được Thái giám tín nhiệm nhất của Dương Quảng, tên là Văn Ngoạt huấn luyện ra, thủ đoạn giết người của chúng lạnh lùng mà tàn khốc. Mấy hôm trước đã bị đám Long Đình Vệ truy sát, sáu mươi huynh đệ Thiết Phù Đồ đã tổn thất quá nửa! Nếu không phải như vậy, cũng không bị người Đột Quyết bao vây suýt nữa bị tiêu diệt toàn quân.

Triều Cầu Ca bước đến bên cạnh Lý Nhàn với sắc mặt bi thương, khẽ nói:

- Chúng ta bị vây rồi, ban nãy các huynh đệ thử đột phá vòng vây, bị bắn chết mười mấy người… Huyết kỵ… kể cả ta và Thiết ca trong đó, chỉ còn lại mười một người.

Người Lý Nhàn cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.

Huyết kỵ còn sống không biết từ khi nào đã tập trung bên cạnh Lý Nhàn, ai nấy đều toàn thân đầy máu. Chỉ bảy mươi mấy người, họ gắng sức giết sạch sẽ hơn hai trăm Lang kỵ Đột Quyết ở trong rừng. Tuy nhiên khi họ phá vây về phía Thiết Phù Đồ đã bị gần hai trăm võ sĩ áo gấm bất ngờ xuất hiện bao vây, dưới luồng mũi tên, hơn ba mươi người chỉ rút về được mười một người. Cách mấy chục mét phía sau họ, một hàng binh lính áo gấm đã giương sẵn cung tên, chỉ đợi hạ lệnh sẽ bắn chết mọi người.

- Đúng mười ba người!

Hai người đàn ông toàn thân đầy máu từ cách đó không xa bước tới, phía sau họ có mười mấy binh lính mặc áo gấm đang nhìn chằm chằm.

- Tam Thập Thất ca, Tiểu Điểu ca, sao các ngươi lại tới đây?

Lý Nhàn kinh ngạc nhận ra, người đến là Lạc Phó và Trần Tước Nhi.

- Lo lắng cho ngươi, cũng lo lắng cho đại ca.

Lạc Phó thản nhiên nói:

- Dọc đường đuổi theo tới đây, không ngờ vẫn tới muộn.

Trần Tước Nhi lại mỉm cười đáp:

- Coi như kịp chết cùng nhau, không muộn.

Thiết Lão Lang đi đến bên cạnh Lý Nhàn, thì thầm nói:

- Hẳn là cấm vệ trong cung đình, ta từng nghe nói đến bọn họ. Liên nỏ, hoành đao, giáo, ba loại vũ khí chắc là không thể lầm.

Lý Nhàn đau đớn trong lòng, một nỗi kích động dâng trào, muốn ngửa mặt lên trời gào thét.

Một trăm lẻ bốn Huyết kỵ binh, ngoài Thiết Lão Lang và Triều Cầu ca ra, chỉ còn lại chín người.

Bọn họ là đi theo ta về nhà đấy!

Lý Nhàn cắn môi dưới, máu từ từ chảy xuống theo khóe miệng.

Chết rồi, đều chết hết.

Hắn ngẩng đầu lên, không có nước mắt trong ánh mắt, chỉ toàn một mảng màu đỏ máu.

- Thiết ca, Tiểu Triều ca, xin lỗi…

Lý Nhàn gục đầu xuống, cảm giác khí lực toàn thân mình đều bị rút sạch.

- An Chi!

Thiết Lão Lang vỗ vai Lý Nhàn, mỉm cười nói:

- Đã bao lần ta nghĩ mình sẽ chết thế nào và chết ở đâu.

Y dừng lại một chút, lướt mắt một lượt các Huyết kỵ binh đứng phía sau y, nói:

- Ta nghĩ, chết trên chiến trường mà xác lại được chôn ở quê hương, đó chính là kết cục tốt nhất.

Y mỉm cười thoải mái:

- Chúng ta đều giống nhau, Huyết kỵ kể từ ngày đi theo Tướng quân rời khỏi Hoằng Hóa đã biết được kết cục của mình. Nơi này có thể nhìn thấy Trường Thành, ở phía trước không xa nữa. Chúng ta ban nãy đã giết không ít người Đột Quyết, sau đó còn có thể chết ở cửa nhà mình… Tốt lắm!

Y liếc nhìn Trần Tước Nhi nói:

- Tước Nhi nói rất đúng, có thể chết cùng nhau đã là điều không hối tiếc.

Lý Nhàn ngẩng đầu nhìn đám Huyết kỵ binh, trên mặt họ đều nở nụ cười nhẹ nhàng, không có bi thương.

Một thủ lĩnh mặc áo gấm màu xanh đi tới bên cạnh họ, đứng trang nghiêm, sau đó hành quân lễ Đại Tùy tiêu chuẩn.

- Các ngươi đều là anh hùng! Đáng để ta tôn kính!

Thủ lĩnh kia trang nghiêm nói.

Buông cánh tay xuống, y nhìn mọi người nói:

- Đô úy mời chư vị tới gặp, mời.

Đám Lý Nhàn đưa mắt nhìn nhau, lập tức phá lên cười thoải mái, bọn họ đi nhanh ra phía ngoài rừng cây, ai nấy đều hồi hộp.

Thủ lĩnh áo gấm đó đi tới trước mặt họ, bỗng quay đầu nói:

- Không để thoát một người Đột Quyết dưới chân núi nào cả.

Lý Nhàn nao nao, lập tức gật đầu:

- Làm tốt lắm!

Hắn nói.

Thủ lĩnh kia gật đầu, không nói gì thêm.

Ra khỏi rừng cây, Lý Nhàn liếc mắt thấy Trương Trọng Kiên và những người còn lại của Thiết Phù Đồ cũng bị áp tới. Khi Trương Trọng Kiên nhìn thấy Lý Nhàn, người bỗng hơi cứng đờ, lập tức thở dài thật sâu. Lý Nhàn áy náy lắc đầu, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Trọng Kiên.

- A gia…

Trương Trọng Kiên thấp giọng nói:

- Đừng gọi ta là a gia, bọn họ không biết thân phận của con!

Lý Nhàn lắc đầu nói:

- Có khác biệt sao? Hôm nay hình như chúng ta phải an nghỉ nơi thanh sơn thúy cốc rồi, nói thực… nơi này không tệ.

Hắn hơi giận dữ nói:

- Chỉ là tiếc nuối, cộng lại cũng không sống cả đời dài như thế.

Những lời này, chỉ có bản thân hắn nghe hiểu mà thôi.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch