La Nghệ giơ tay lên ra hiệu cho Lý Nhàn ngồi xuống, chính y thì tùy ý đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn tư thể đứng của Lý Nhàn, lập tức cười khẽ nói: - Xem ra chân ngươi cũng không có bị thương, ngược lại tiết kiệm một món tiền thuốc của ta.
Trong giọng điệu của y mang theo chút khinh thường nói: - Không biết người Bác Lăng Thôi Gia ngươi có phải đều đối với ta có địch ý như vậy hay không, chỉ là, nếu đã đến đây rồi, hà tất lòng phòng bị mạnh như vậy?
Lý Nhàn hít vào một hơi sau đó chậm rãi thở ra, lại vẫn đứng ở nơi đó, hắn nhìn thoáng qua cái ghế kia, phát hiện ngồi xuống tuyệt đối không có cảm giác an toàn so với đứng. Mấy năm này trải qua nhiều sinh tử bị thương như vậy, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong cái chết, bao nhiêu lần quanh quẩn một chỗ giữa giết người và bị giết, hắn vốn cho rằng thần kinh của mình đã sớm bị chém giết lẫn nhau mài giũa trở lên thành thục, vốn cho rằng bản thân mình đối diện với bất cứ chuyện gì trong lòng đều sẽ không có gợn sóng gì. Nhưng vào một khắc này, khoảnh khắc nhìn thấy La Nghệ này, hắn phát hiện bản thân mình sai rồi, ở trước mặt loại nhân vật tuyệt thế này, căng thẳng là không thể tránh được.
La Nghệ đã thành danh nhiều năm, dựa vào một cây mạch đao trấn thủ biên tái khiến cho Man tộc thảo nguyên không dám dễ dàng nam hạ, Trường Thành có chỗ sơ hở, uy danh hiển hách của Hổ Bí vô song tuyệt đối không phải là thổi phồng ra. Năm đó y có thể đâm một đao vào mông của Đột Quyết Khả Hãn, giá phải trả là trên người bị bắn hơn mười mũi tên. La Nghệ lúc đó chính là giống như một thanh hoành đao lạnh lẽo sắc bén rút ra khỏi vỏ, bất kể chặn trước mặt y là bao nhiêu địch nhân cường đại y cũng không sợ hãi, có bao nhiêu truyền thuyết về y lưu truyền ở trên thảo nguyên, chính là có bấy nhiêu địch nhân chết dưới đao của y.
Mà sau khi bước vào trung niên, cạnh sắc đã thương người kia trên người La Nghệ đã dần dần ẩn đi.
Nhưng này cũng không đại biểu cho việc y đã già rồi, mãnh hổ hiểu được đem răng nanh và móng vuốt sắc bén thu lại, mới thật sự đáng sợ. Khí chất của y đã bị năm tháng thời gian biến đổi, càng thêm chín chắn điềm tĩnh, thu mình lại mà không mất khí phách.
Mà Lý Nhàn trải qua quá nhiều nguy hiểm, thời gian đầu tiên liền xác định người nam nhân trung niên hơi có chút phát tướng ở trước mắt thoạt nhìn hơi ôn hòa bình thường, kì thật trên người ẩn chứa nguy hiểm vượt xa tất cả những việc trải qua trước đây. Tuy rằng La Nghệ chỉ ngồi ở đó mỉm cười thản nhiên, nhưng Lý Nhàn cảm thấy nguy hiểm lại còn lớn hơn so với thời điểm đối mặt với Văn Ngoạt.
Là khí thế sao?
Lý Nhàn ở trong lòng cười khổ, trong lòng tự nhủ quả nhiên vẫn là trình độ điêu luyện kém quá nhiều nha, ở trước mặt loại nhân vật trí dũng kiệt xuất như La Nghệ này, bản thân mình vẫn là quá non nớt. La Nghệ sớm đã không thuộc về cái loại người dựa vào rút đao để làm kinh sợ người khác, mà khí thế của y, trong lúc vô tình đã xâm nhập vào nội tâm của người.
Lý Nhàn kìm ném kích động muốn rút chủy thủ ra, chỉ là đứng ở nơi đó không có bất cứ một động tác nào. Áp lực mà hắn chịu đựng người khác không có cách nào cảm nhận được, cái loại cảm giác này chính là giống như đứng ở bên vách núi sâu vạn trượng bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi xuống.
- Ngươi rất giỏi!
La Nghệ bỗng nhiên cười nói.
- Có thể nhẫn nại không có ra tay, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy có thể có định lực như vậy, không tồi.
Y lại lần nữa chỉ chỉ vào ghế nói: - Nếu ta và ngươi đổi vị trí, ta thời điểm trẻ tuổi như ngươi nói không chừng đã một quyền đánh tới rồi. Ngồi xuống đi, tuy rằng không biết mục địch của ngươi tiến vào Tướng quân phủ ta là gì, nhưng ta có thể bảo đảm với ngươi, tối thiểu nhất hiện tại ta sẽ không đối với ngươi như thế nào.
Lý Nhàn lại hít sâu một hơi, áp chế cảm giác buồn bực ở trong lòng cười nói: - Hổ Bí Đại Tướng Quân, quả nhiên danh bất hư truyền.
La Nghệ chậm rãi lắc đầu. - Câu này rất tục, tục không chịu được.
Lý Nhàn vậy mà gật đầu nói: - Tôi vừa rồi suy nghĩ mấy phương thức mở miệng, ví dụ như hỏi ngài có khỏe không ? Ví dụ như hỏi ngài ăn cơm chưa? Thậm chí dự định nịnh hót vỗ mông con ngựa kinh thiên động địa này nhưng là moi hết ruột gan lại phát hiện chỉ có bốn chữ "danh bất hư truyền" này. Cho nên, tuy rằng nghe rất tục khí, nhưng là dù sao cũng không giả dối, ông ráng nghe đi.
La Nghệ gật đầu - Ừm, ngươi rất thành thật.
Lý Nhàn đi đến bên ghế ngồi xuống, dựa vào ghế có thể cảm nhận được sự ẩm ướt dính của mồ hôi ở sau lưng
- Tôi không thành thật, nếu như tôi thành thật hẳn là nên quang minh chính đại chuyển một tờ thiếp bái phỏng mới đúng.
Lý Nhàn tự giễu cười nói: - Có lẽ là trải qua quá nhiều u ám, ngược lại quên béng mất biện pháp quang minh trực tiếp nhất.
La Nghệ trầm tư một hồi nói:
- Chàng trai, vẫn không cần phải bí hiểm, làm như vậy để thăm dò thật không có ý nghĩa, nói thử ý đồ đến của ngươi đi, ta sẽ cân nhắc giết giết ngươi hay không.
Y nhìn ánh mắt của Lý Nhàn nói: - Ngay lúc ngươi đứng trong tư thế phòng bị tay vịn vào thắt lưng bất cứ lúc nào chuẩn bị rút đao ra, ta đã muốn giết ngươi rồi, đã rất lâu không có một chàng trai nào ở trước mặt ta bày ra tư thế này, cũng rất lâu không có người dám động sát cơ ở trước mặt ta, cho nên, cho ta một lí do không giết ngươi, nói thẳng, đừng vòng vo, con người này của ta kì thật kiên nhẫn không tốt lắm.
Không biết vì sao, Lý Nhàn lại đột nhiên thả lỏng xuống.
Hắn điều chính tư thế ngồi một chút, làm cho bản thân mình càng thoải mãi hơn mà không phải thẳng tắp bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhảy lên giết người.
- Thật ra, tôi đến chỉ là muốn hỏi Đại Tướng quân một chuyện.
Hắn cười, có chút lấy làm tiếc nói: - Tôi đã nghĩ rất nhiều lần, tôi và ông sẽ lấy phương thức gặp mặt nhau như thế nào? Sau khi gặp mặt nên hỏi ông như thế nào. Là lòng đầy căm phẫn một lời không hợp liền rút đao khiêu chiến? Hay là giả vờ nhún nhường uyển chuyển ôn hòa? Hoặc là chỉ vào mũi ông trước tiên hung hăng chửi rủa mấy câu giải hận, tóm lại chính là hy vọng có thể chủ động một chút không bị ông ảnh hưởng tâm tình. Vốn tôi là cực kì tự tin đấy, cũng quả quyết sẽ không bị dọa làm cho khiếp sợ đến mức lưng đẫm mồ hôi...
La Nghệ giống như không hiểu hắn nói gì, nói: - Thiên trực tháng chín, dĩ nhiên dễ đổ mồ hôi.
Lý Nhàn lắc đầu, chỉ chỉ mồ hôi ở trên chóp mũi nói: - Là mồ hôi lạnh.
- Trước khi hỏi ông chuyện tôi nhất định phải biết, tôi có thể hỏi trước một chuyện không liên quan được không?
La Nghệ chậm rãi dựa về phía sau, đầu gối lên lưng ghế nói: - Ta nói rồi, thời gian của ngươi không nhiều, trước khi sự nhẫn nại của ta hết ngươi cứ việc nói, tùy thích nói cái gì, tuy nhiên càng là như vậy, sự kiên nhẫn của ta hết càng nhanh.
Lý Nhàn ân một tiếng nói: - Vậy được, tôi chỉ hỏi chuyện tò mò nhất . năm đóông đâm Đột Quyết Khả Hãn một đao, dựa theo truyền thuyết trên người trúng hơn mười mũi tên, thật sao?
La Nghệ liếc mắt một cái nhìn Lý Nhàn, không nghĩ đến chàng thiếu niên này lại có thể hỏi cái này. Vừa vào cửa y liền cảm giác được địch ý và sát khí trên người chàng trai này, từ tư thế đứng bất cứ lúc nào có thể tấn công cũng bất cứ lúc nào có thể rút lui, ôyng cũng xác định thiếu niên này tuyệt đối không phải tầm thường. Cho nên, ý nghĩ đầu tiên của y nhất định phải giết người thiếu niên này, bởi vì. y lại cảm giác được nguy hiểm.
Mà sự khẩn trương của thiếu niên ở trước mắt này y toàn bộ đều nhìn ở trong mắt, y thậm chí có thể nhìn thấy bàn tay của thiếu niên hơi run rẩy không thể kiểm soát được. Y không nghĩ đến, chàng thiếu niên này vậy mà có thể chuyển biến tâm tình nhanh như vậy, trong con ngươi đã không còn sợ hãi và bất an, ngược lại, có một loại khí chất mà La Nghệ quen thuộc đang chậm rãi phóng ra.
Tâm trí của thiếu niên này, rất sâu.
Khí chất quen thuộc này, bắt nguồn từ bản thân La Nghệ.
Đó là sự tự tin
La Nghệ không tự chủ ngồi thẳng người, híp mắt nhìn thiếu niên, dường như là sau khi nhớ lại một chút hồi ức đã mỉm cười mang theo một chút tự hào chậm rãi nói: - Ba mươi chín mũi tên.
Ánh mắt Lý Nhàn biến đổi, ở trước ngực mình khoa chân múa tay một chút:
- Nhiều như vậy.....vậy chẳng phải giống như con nhím sao?
La Nghệ nói: - Cảm giác làm con nhím cũng không tốt lắm.
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười: - Tôi vẫn luôn rất nghi ngờ, ông...làm sao sống được?
La Nghệ nói một câu tán gẫu càng nghe càng không hiểu: - Bởi vì ta không thể chết.
Lý Nhàn lại giống như nghe hiểu gật gật đầu, sau đó thu lại nét cười, nghiêm mặt nói: - Tướng quân chí lớn nghị lực lớn, nói thật trong lòng tôi thật sự rất tôn trọng ông. Công danh là lấy ở trên lưng ngựa, cùng giống rất nhiều người trẻ. Từ rất nhiều rất nhiều năm trước, ông đã từng là anh hùng trong lòng tôi...Tôi đã hỏi chuyện không liên quan, hiện tại chuyện tôi muốn hỏi, là chuyện tôi nhất định phải biết.
La Nghệ khẽ gật đầu nói: - Cảm ơn, ngươi hỏi, nhưng ta không nhất định trả lời đâu.
Lý Nhàn đứng lên đi đến vị trí cách La Nghệ khoảng ba thước đứng lại, tay lại lần nữa vuốt ve cây chủy thủ ở bên thắt lưng, sau đó nói từng chữ từng câu: - Ông nhất định phải trả lời, nếu không, cho dù tôi giết không được ông, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Ngay cả không thể đồng quy vu tận, tôi cũng phải...làm tổn thương ông.
Ánh mắt La Nghệ sáng ngời, tựa hồ đối với thiếu niên này càng thêm hứng thú.
- Chuyện trên Yến Sơn, ông cũng biết?
Lý Nhàn nhìn thẳng vào mắt La Nghệ hỏi.
La Nghệ mạnh mẽ nhìn về phía Lý Nhàn. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Lý Nhàn đến bây giờ lần đầu tiên thay đổi sắc mặt. Y nhìn Lý Nhàn giống như nhìn yêu quái, dường như muốn nhìn rõ chàng thiếu niên này đến cùng thật sự là người hay không.
- Không thể ngờ lần đầu tiên gặp mặt vậy mà là phương thức này.
La Nghệ thoải mái cười: - Thật đúng là có chút thú vị.
Lý Nhàn bĩu môi:
- Tôi cũng không nghĩ đến sẽ là loại phương thức này, quả thật có chút thú vị.
La Nghệ nói: - Chàng trai, thu lại sát ý của ngươi đi, nếu như ngươi thật sự dám động thủ, ta ngược lại coi thường ngươi. Trong truyền thuyết ngươi cũng không phải ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi thật sự có thể làm ta bị thương ư? Trong Tướng Quân phủ của ta có hai ngàn giáp sĩ, không cần ta ra tay, chỉ cần ta bây giờ kêu một tiếng, ngươi lập tức sẽ bị bắn thành nhím ngay.
Y cười cười: - Vừa nãy ta nói rồi, cảm giác là con nhím một chút cũng không tốt. Năm đó thân thể ta mặc giáp trụ hai tầng, nhưng vẫn phải từ quỷ môn quan đi dạo một vòng mới trở về, dưỡng thương mấy tháng, sống không bằng chết. Giờ ngươi quần áo đơn bạc, khẳng định không có vận khí của ta năm đó.
Lý Nhàn chậm rãi lắc đầu: - Trả lời tôi.
- Vì sao?
La Nghệ sau khi hỏi ngược lại rồi nói: - Nếu đã chạy thoát rồi, vì sao còn muốn làm loại chuyện ngốc nghếch này? Đừng nói những câu ngu ngốc như muốn báo thù thay mấy người Thiết Phù Đồ, nếu không ta sẽ càng coi thường ngươi.
Lý Nhàn trịnh trọng gật đầu nói: - Ông đoán đúng rồi, có đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc.
La Nghệ ngẩn người, không thể tin nổi hỏi: - Đáng giá không?
Lý Nhàn gật đầu: - Có câu nói bình thường tôi cảm thấy rất ngu, rất ngớ ngẩn chính là đại trượng phu có việc không nên làm, có việc phải làm. Tuy rằng tôi không phải đại trượng phu gì, nhưng tiểu nhân thật sự thường hay nhớ thù, hơn nữa nhớ kỹ rất khó quên.
- Ta biết.
La Nghệ không lại hỏi gì nữa, mà là gật đầu nói: - Chuyện trên Yến Sơn, ta biết.
Ánh mắt Lý Nhàn mạnh mẽ nheo lại, thân mình giống như báo sơn hơi hơi cong lên. Cơ bắp toàn thân hắn ở thời khắc này đều kéo căng lên, dường như ở giây tiếp theo sẽ bổ nhào lên giết.
- Không phải ta.
Một câu tiếp của La Nghệ lập tức truyền đến, rất chân thành, rất tự tin, rất khí phách.
- Nếu như ta muốn giết ngươi, cần gì đi mượn tay tên thái giám kia?