Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 33: Để tôi tới thực hiện thủ thuật (1)

Chương 33: Để tôi tới thực hiện thủ thuật (1)


- Ông Hồ, chỉ có thể tìm động mạch bị vỡ ở đây trước, tiến hành thắt nút động mạch, sau đó mới lên xe được...

Thoáng suy nghĩ một chút, bác sĩ này liền đưa ra quyết định như vậy, trầm giọng nói với bác sĩ Hồ đang đứng một bên:

- Hiện tại tôi cho người lấy mẫu máu mang tới bệnh viện xét nghiệm, để khoa huyết học chuẩn bị... Chờ chúng ta tới bệnh viện sẽ tiến hành truyền máu cứu chữa!

- Ôi... La Cương, vậy thắt mạch máu nhanh thôi...

Bác sĩ Hồ hiểu rõ tình hình hơn vị bác sĩ kia, lập tức thúc giục.

Bác sĩ nọ cười khổ một tiếng, nói:

- Thủ thuật kia khó như vậy, tôi cũng không thực hiện được, phải mời trưởng khoa của chúng ta tới ... Ông Hồ chờ nhé!

Bác sĩ La lấy di động ra bấm số, nói mấy câu xong, lúc này sắc mặt sầm xuống tắt điện thoại, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Trưởng khoa của chúng ta giờ đang cấp cứu bệnh nhận, chắc phải hai mươi phút sau mới có thể tới được. Mời bác sĩ chuyên khoa khác tới cũng phải mất hơn hai mươi phút. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi...

- Phải đợi sao?

Sắc mặt bác sĩ Lý bên cạnh cũng sầm hẳn xuống. Tình hình trước mắt, người bệnh đã sắp bị sốc tới nơi, không ngờ còn không được đưa tới bệnh viện. Cái gọi là cứu người như cứu hỏa, hiện giờ dù người bệnh miễn cưỡng ngừng chảy máu nhưng không cầm cự được bao lâu. Ai biết đợi được bao lâu chứ.

Lúc này những bạn học của người bị thương đứng bên ngoài cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lúc này đều cũng trở nên nóng nảy. Giờ rõ ràng bạn học mình đã bị thương không chịu nổi rồi, giờ còn chưa được đưa tới bệnh viện, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện mất.

Lúc này, vị sinh viên khóa trên lúc đầu kia rốt ruột đi tới gần, cầu khẩn bác sĩ La kia:

- Bác sĩ, bạn học học khoa cháu, cháu phụ trách phụ đạo cho cậu ấy. Bác sĩ xem có còn cách nào không?

- Tôi cũng muốn lắm chứ... Nhưng thật sự chúng ta không có cách nào cả!

Lúc này bác sĩ La cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Thủ thuật thắt động mạch này yêu cầu rất cao, tôi không thực hiện được...

Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của bác sĩ La, vị phụ đạo viên kia mặt trắng bệch, thầm nghĩ giờ chắc chỉ còn có thể nghe theo mệnh trời thôi.

Đúng lúc mọi người đều đang nhìn người bị thương đầy bất đắc dĩ, Giang Nguyên lại lên tiếng:

- Thôi đi, để tôi... Bác sĩ La, ông trợ giúp tôi một chút!

Nghe thấy giọng nói vang vang này, mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là bác sĩ La, mặt lại càng tràn ngập kinh ngạc nhìn về hướng giọng nói vang lên.

Thấy không ngờ người nói chuyện lại chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, bác sĩ La không nén nổi nhíu mày, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ thằng ranh này uống nhầm thuốc rồi? Thắt động mạch lớn ở sâu như vậy là chuyện dễ sao? Tôi không làm được, tên nhãi miệng còn hôi sữa như cậu có thể làm sao?

Nghĩ tới đây, bác sĩ La quay đầu nhìn về phía bác sĩ già họ Hồ, cho rằng lúc này tất nhiên bác sĩ Hồ luôn nghiêm nghị sẽ quát lớn mắng thằng ranh không biết trời cao đất rộng này.

Mà Giang Nguyên lại đã tới gần bàn cấp cứu, nhìn người bị thương mặt càng ngày càng trắng, lông mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía bác sĩ La đứng một bên, trầm giọng nói:

- Tình hình người bệnh càng lúc càng không ổn rồi, không trụ được bao lâu nữa. Bác sĩ La... Chúng ta bắt đầu đi!

- Ơ...

Bác sĩ La ngạc nhiên nhìn người thanh niên trước mắt, thấy vẻ đàng hoàng đĩnh đạc của hắn, lại không nhịn nổi nhìn thoáng qua bác sĩ Hồ đứng một bên.

Lúc này gã phát hiện ra mặt bác sĩ Hồ có vẻ hơi lạ, không cất tiếng quát lớn mắng thằng nhãi này giống như gã từng nghĩ.

Chuyện này khiến bác sĩ La ngây ra, cảm thấy máu chưa kịp lên não, không biết cuối cùng bác sĩ Hồ có ý định gì.

Thấy bác sĩ La do dự, lúc này Giang Nguyên không chần chừ nữa, nói với y tá đứng một bên:

- Chuẩn bị màn cách ly...chuẩn bị làm thủ thuật...

Thấy vẻ mặt quái lạ của bác sĩ Hồ, rốt cục bác sĩ La không nhịn nổi nữa, lại thấy Giang Nguyên đã đeo găng tay vô khuẩn, kinh hãi nói:

- Thằng... Thằng nhóc, cậu... Cậu cũng đừng làm loạn. Đây là chuyện liên quan tới mạng người đấy. Nếu khiến vết thương mở rộng hoặc tổn thương tới mạch máu, xảy ra vấn đề, cậu không gánh nổi trách nhiệm đâu!

Nghe thấy những lời này, lông mày Giang Nguyên hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn bác sĩ La một cái, trầm giọng nói:

- Nếu hiện giờ không làm thì y tuyệt đối không chịu nổi thêm một giờ đâu. Cho dù trưởng khoa của ông có tới kịp thì y cũng chết chắc rồi...

Những lời này của Giang Nguyên vừa thốt lên, sắc mặt bác sĩ La cũng tái đi, nhìn kỹ gương mặt trắng bệch của người bệnh trên giường, không nén nổi chần chờ. Bác sĩ La cũng đã đi làm cấp cứu mấy năm rồi, hiển nhiên nhận ra người bệnh giờ đã tới thời kỳ cực kỳ nguy hiểm rồi. Ông không dám ra tay đúng là bởi ông ta không thể làm được thật, thứ hai là không đảm đương nổi trách nhiệm. Cho nên ông ta hy vọng trưởng khoa có thể nhanh chóng tới kịp.

Thấy lúc này bác sĩ La vẫn còn đang do dự, lông mày Giang Nguyên nhíu lại, nhìn về phía vị phụ đạo viên kia, trầm giọng nói:

- Anh là giáo viên của người bị thương phải không, anh tới quyết định đi... Nếu anh đồng ý thực hiện thì tôi có thể thắt nút mạch máu cho y, đợi tới bệnh viện lại tiến hành thủ thuật nối mạch máu... Nếu không làm thì trong nửa giờ nữa, chắc chắn y sẽ chết!

Nghe thấy những lời này của Giang Nguyên, trái tim bác sĩ La bên cạnh cũng chấn động, liếc nhìn Giang Nguyên một cái, đưa một mẫu thông báo ra, nói tiếp:

- Đúng vậy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch