Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 35: Thắt mạch máu siêu nhanh (1)

Chương 35: Thắt mạch máu siêu nhanh (1)


Khi bác sĩ La đang biểu lộ vẻ mặt tức tối của mình thì Giang Nguyên đã sớm chẳng ngó ngàng tới gã nữa, lúc này tay chân bận rộn không ngừng. Nếu có bác sĩ La hỗ trợ một bên thì hắn có thể nói nắm chắc một trăm phần trăm. Nhưng trước kia khi hắn làm thủ thuật này cũng đều như vậy, phần lớn đều hoàn thành một mình. Tuy rằng cũng phiền hà hơn một chút nhưng Giang Nguyên vẫn có tự tin

Cho dù xác suất thành công hạ xuống tới tám phần mười nhưng không phải ít nhất cũng có tám phần sao? Chẳng lẽ không có ông La giết lợn thì chúng ta không được ăn thịt lợn à?

Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một phút, Giang Nguyên đã dùng kìm cầm máu mở miệng vết thương, đồng thời thỉnh thoảng dùng băng gạc rửa sạch máu tụ trong vết thương, sau đó nhanh chóng nhờ kinh nghiệm của mình, tìm được động mạch đang chảy máu ở phía sâu dưới lớp cơ.

Thấy mạch máu bị đứt trông không to hơn hạt đỗ bao nhiêu, vẻ mặt Giang Nguyên vui mừng, trầm giọng nói:

- Chuẩn bị kim ... Chỉ... Kìm cắt tới đây...

Y tá đứng một bên vẫn đang lo lắng nhìn hắn chăm chú chờ lệnh, lúc này lập tức đưa kìm cắt tới, muốn xem vị bác sĩ Giang tuổi trẻ mà thần kỳ này làm thủ thuật này cho tốt.

Lúc này bác sĩ La đang đứng cạnh bác sĩ Hồ phát tiết sự bất mãn của mình cũng nghe được câu này của Giang Nguyên, lập tức sắc mặt tái mét, quay phắt đầu nhìn lại khu phẫu thuật, mặt đầy vẻ kinh hãi.

Hiển nhiên bác sĩ La biết lúc này cần kim và chỉ có nghĩ là gì, có nghĩa là Giang Nguyên đã tìm được mạch máu bị đứt kia, bắt đầu chuẩn bị thắt nút.

- Sao lại có thể như vậy? Mới bao lâu? Một mình hắn làm sao tìm được...

Bác sĩ La kinh hãi nhìn Giang Nguyên dưới tình huống không có bất cứ ai hỗ trợ, chỉ dựa vào hai tay, tay phải cầm kẹp máu đặt vào giữa khu cơ đầy máu, tay trái cầm nhíp vạch tầng cơ ra, sau đó nhẹ nhàng kẹp vào sâu trong khu máu tích tụ một cái, sau đó liền nới kẹp máu ra...

Tay phải hắn lại lấy kim và chỉ từ tay y tá, xoay chuyển trong khu máu tụ một cái, sau đó vứt kẹp trong tay trái ra, hai tay buộc đuôi sợi chỉ thật lưu loát, sau đó liền bỏ hẳn kẹp máu ra, nhận lấy cái kéo từ tay y tá, cắt nhẹ một nhát.

Sau khi cắt đứt đầu chỉ, Giang Nguyên thở nhẹ một hơi, đặt vào khay bên cạnh, ngẩng đầu trầm giọng nói với bác sĩ La một bên:

- Ổn rồi... Đã buộc tốt rồi. Mau chóng xuất phát....

- Hả... Sao... Sao có thể chứ?

Bác sĩ La cứng họng nhìn miệng vết thương, đột nhiên lắc đầu nói:

- Chuyện này... Chuyện này không có khả năng...

Thấy bác sĩ La vẫn ngẩn ra, Giang Nguyên nhíu mày, thuận tay cầm một miếng gạc khô, lau nhẹ ở miệng vết thương. Sau khi lau máu đọng đi, chỉ thấy bên trong miệng vết thương khô ráo, không có chút máu nào trào ra nữa.

- Đi mau...

Giang Nguyên bỏ găng tay dính máu vào thùng rác, hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn bác sĩ La vẫn lộ vẻ không thể tin, nói:

- Hiện giờ đang phải giằng co từng phút một, đừng bỏ lỡ thời gian!

- A...

Bị Giang Nguyên trừng mắt một cái, bác sĩ La mới tỉnh táo lại, quay đầu gọi ra bên ngoài:

- Người nhà... Mau chóng tới giúp nâng bệnh nhân... Lên xe!

Mấy bạn học cùng phụ đạo viên đang lo lắng bên ngoài nghe thấy lời này, lúc này cũng hiểu ra, thở phào một hơi, sau đó vội vã chạy tới, nâng bạn học của mình lên xe cứu thương dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ La.

Mà cô gái đi cuối cùng đột nhiên quay đầu cười cười cảm kích với Giang Nguyên, mặt cười khiến đôi mắt cong cong tuyệt đẹp như trăng lưỡi liềm, nói:

- Cám ơn anh... Bác sĩ Giang!

- Ấy... Không cần khách sáo!

Đột nhiên Giang Nguyên bị nụ cười cực kỳ xinh đẹp của nữ sinh nọ làm cho ngẩn ngơ, sau đó mới mỉm cười gật gật đầu.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của nữ sinh kia biến mất ngoài cửa, Giang Nguyên mới âm thầm cảm thán:

- Xem ra mình bỏ qua đại học Đông Nguyên đúng là đáng tiếc mà...

- Giang Nguyên... Cậu vất vả rồi...

Giang Nguyên đang cảm thán, đột nhiên bị giọng nói của bác sĩ Hồ ở bên cạnh làm giật mình, phát hiện ra không ngờ mình vẫn đang ngẩn ra, vội vàng quay đầu gật đầu cười với bác sĩ Hồ:

- Ông Hồ... Ông đừng khách sáo!

- Nào nào... Tới phòng làm việc của tôi ngồi đã...

Ông bác sĩ Hồ mỉm cười gật đầu, sau đó nói.

Phòng làm việc của bác sĩ Hồ dù không lớn nhưng bố trí cũng rất tao nhã, cổ kính đẹp đẽ. Giang Nguyên ngồi vào chỗ rồi, bác sĩ Hồ rót cho hắn một ly trà rồi nói:

- Giang Nguyên... Ông nội cháu dạo này thế nào?

- Cám ơn ông Hồ quan tâm...

Giang Nguyên hơi nhổm dậy, tỏ vẻ cảm tạ rồi cười nói:

- Sức khỏe ông nội cháu vẫn không tồi, gần đây tinh thần cũng tốt lắm!

Bác sĩ Hồ vui mừng gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:

- Thằng nhóc cháu mất tích ba năm, ba năm nay cũng không biết làm sao ông nội cháu vượt qua được. Lần này cháu vừa về mới vài ngày, ông nội cháu đã đẩy cháu tới chỗ tôi, thật thương cho sự khổ tâm của ông ấy!

Giang Nguyên im lặng gật đầu. Tất nhiên là hắn hiểu chuyện này.

Thấy dáng vẻ của Giang Nguyên, bác sĩ Hồ hài lòng gật đầu, sau đó thận trọng nói với hắn:

- Giang Nguyên... Ý của ông nội cháu là muốn cho cháu theo tôi học tập nội khoa. Nhưng vừa rồi tôi thấy khả năng ngoại khoa của cháu cực kỳ cao, cháu xác định muốn học nội khoa sao?

Giang Nguyên cười khổ một tiếng:

- Ông Hồ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch