Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 41: Mộng Mô nhất tộc

Chương 41: Mộng Mô nhất tộc


Diệp Viễn cảm thấy hoa mắt một trận, liền tới một thế giới mộng ảo đầy màu sắc.
Rất hiển nhiên, nơi này là một cái không gian độc lập.
Xem ra, mỗi một tầng của Huyễn Linh tháp này đều bị phân cách thành rất nhiều không gian độc lập, mỗi học viên sẽ ở những không
gian khác nhau.
Loại thủ pháp này cũng không tính là thần kỳ ở Thần vực, thế nhưng một môn phái nhỏ ở Hạ giới có thể sử dụng phương pháp như vậy
để bồi dưỡng học viên dĩ nhiên là rất đáng gờm rồi.
Diệp Viễn có chút mông muội không biết trong không gian cái gì cũng không có như này thì làm sao để tiến hành sát hạch.
Đúng vào lúc này một thanh âm bất chợt vang lên.
“Hoan nghênh lần đầu tới đến Huyễn Linh tháp, ngươi sắp tiến hành sát hạch lên cấp nhập môn, ta là người dẫn dắt sát hạch.”
Diệp Viễn không chút kinh ngạc vì hắn biết đấy chắc chắn là khí linh của Huyễn Linh tháp.
Có điều cái khiến cho Diệp Viễn có chút bất ngờ chính là hắn bị chuyển tới cấp sát hạch nhập môn.
Xem ra, Huyễn Linh tháp đã tự động phân rõ cấp nhập môn cho những học viên lần đầu tham gia sát hạch, mà Diệp Viễn và Lục nhi lại
cùng đứng trên vạch xuất phát.
“Ta nên làm như thế nào bây giờ?” Diệp Viễn lên tiếng nói.
Hình như khí linh thoáng do dự một chút, khá bất ngờ với dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Viễn.
Là khí linh phụ trách việc sát hạch lên cấp, học viên mà nó đã hướng dẫn nhiều vô số kể, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được học viên
có thể bình tĩnh như vậy.
“Bây giờ ngươi ngồi ngay tại chỗ tĩnh tọa, ta sẽ hướng dẫn ngươi tiến hành sát hạch. Cho dù sau đó xảy ra chuyện gì, cũng không được
kháng cự, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả.” Khí linh nói rằng.
Diệp Viễn không nói gì liền ngồi xuống đất tĩnh tọa
Đúng là hắn có chút tò mò Huyễn Linh tháp này làm cách nào để tiến hành khảo hạch?
Một lát sau, Diệp Viễn cảm thấy có chút lâng lâng. Trong lúc hoảng hốt, hắn đã đi đến một phòng luyện công trống rỗng.
Nhìn thấy tình huống như thế, khóe miệng Diệp Viễn hiện lên vẻ tươi cười.
“Thì ra là như vậy, khí linh của Huyễn Linh tháp này lại là Mộng Mô, U Vân tông quả nhiên là thủ đoạn cao cường, Tam Thập Nhị Cấm
linh khí, nhìn có vẻ là Mộng Mô cấp thấp nhất, tiến hành sát hạch ở trong giấc mộng vừa an toàn lại công bằng, người luyện chế ra
Huyễn Linh tháp này hẳn là có vài phần tài hoa." Diệp Viễn thầm nghĩ.
Mộng Mô là một loại sinh vật kỳ dị cùng sống và làm bạn với mộng cảnh, bọn chúng có ý thức riêng, nhưng lại không có hình dạng cố
định, có thể lặng lẽ thâm nhập vào mộng cảnh của người thậm chí là mộng cảnh của yêu thú, trong mộng cảnh khiến nó tăng lên thực
lực chính mình.
Diệp Viễn biết, trong Thần vực có loại Bạch Mộng Mô - là loại cao cấp nhất , bản lĩnh của nó vô cùng cao cường, có thể sánh vai cùng
Thần Vương. Thần thông của chúng nó đều có liên quan tới mộng cảnh, khó lòng phòng bị.
Hiện tại Diệp Viễn gặp phải con khí linh này, chắc chỉ là Khôi Mộng Mô cấp thấp nhất.
Chúng nó chịu làm khí linh của Huyễn Linh tháp, sợ rằng cũng là vì muốn mượn mộng cảnh của các học viên để cường hóa bản thân.
Nếu không thì, cho dù là Khôi Mộng Mô cấp thấp nhất, cũng không phải một môn phái nhỏ như U Vân tông có thể nắm bắt được.
Phải biết rằng, học viện Đan Võ không chỉ là học viện của Tần quốc mà còn là học viện của các nước khác thuộc quản lí của U Vân
tông, bọn họ bắt buộc phải mượn sự trợ giúp của Huyễn Linh tháp đối với bài khảo hạch của học viên.
Bắt giữ Khôi Mộng Mô một cách trắng trợn như vậy, tất sẽ dẫn tới sự báo thù của Mộng Mô nhất tộc, trừ phi những con Khôi Mộng Mô
này can tâm tình nguyện trở thành khí linh.
Diệp Viễn biết mình bây giờ đã ở trong mộng cảnh..
Cái không gian độc lập hồi nãy kia, chỉ sợ sẽ vì phối hợp với Mộng Mô thi triển Mộng Diệp chi thuật, dẫn học viên vào trong mộng cảnh.
Diệp Viễn đối với thủ đoạn này rất ngạc nhiên, đồng thời hắn cũng cảm thụ một chút thực lực của mình.
“Có thể phục chế thực lực trong hiện thực một cách hoàn mỹ như vậy, năng lực của Mộng Mô nhất tộc quả thực cường đại! Cứ như
vậy, sẽ không có bất kì khả năng nào để đầu cơ trục lợi khi bước vào sát hạch thăng cấp.”
Bỗng nhiên có một vị tráng hán trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, hắn biết vị tráng hán này chính là biến ảo của Mộng Mô.
Trong mộng cảnh, Mộng Mô có thể biến thành bất cứ hình dạng nào.
“Bây giờ bài sát hạch lên cấp của ngươi sẽ do ta phụ trách. Sát hạch sắp bắt đầu, bây giờ ngươi có thể lựa chọn vũ khí cho mình.”
Mộng Mô nói.
“Chọn vũ khí sao? À. . . . Vậy thì chọn kiếm đi.” Diệp Viễn tỏ ra thờ ơ, tất nhiên hắn không có gì phải lo lắng về bài sát hạch lên cấp
nhập môn cả.
Mộng Mô cảm thấy vô cùng kỳ quái với thái độ của Diệp Viễn, những học viên khác sau khi bước vào mộng cảnh, họ không hiểu được
tình hình nên lúc nào cùng hỏi đủ mọi thứ.
Mà khi Diệp Viễn bước vào, Mộng Mô phát hiện hắn không ngạc nhiên chút nào. Biểu cảm trên gương mặt đó rõ ràng biết mình vẫn ở
trong mộng cảnh.
Diệp Viễn biết Mộng Mô không có nghĩa là những người khác cũng biết. Trên thực tế, Mộng Mô là một tộc vô cùng thần bí bởi vì bọn
chúng không có hình dạng nhất định.
Cho dù trong mộng cảnh, ngươi cũng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của chúng. Trừ phi Mộng Mô chủ động để ngươi phá hiện
ra, bởi vì nó có thể là con chuột nhỏ trong mộng cảnh của ngươi, cũng có khả năng là một ngọn cỏ trong đó.
Tất nhiên Mộng Mô sẽ không nói cho các học viên biết thân phận của mình, chỉ là nói với bản thân bọn chúng là người hướng dẫn sát
hạch của Huyễn Linh tháp
Nhưng Diệp Viễn cái gì cũng không tò mò. . . .
Mộng Mô tay không xuất chiêu, trên tay Diệp Viễn bỗng dưng có một thanh kiếm ____ một thanh kiếm sắt vô cùng bình thường.
“Cái này cũng keo kiệt quá đi?” Diệp Viễn gượng cười nói
Mộng Mô mặt không hề có cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Để bảo đảm tính chất công bằng của khảo hạch, học viện yêu cầu chúng ta đều
đối xử bình đẳng với mỗi học viên. Bất luận ngươi chọn vũ khí gì, ta sẽ chỉ đưa cho ngươi cái bình thường nhất.”
Diệp Viễn vung kiếm chém ra cái kiếm hoa, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tạm dùng đi.”
Mộng Mô vẫn là lần đầu tiên gặp một học viên thần kinh đại điều như thế, có điều hắn chả có nhiều suy nghĩ. Một kẻ Nguyên Khí tầng
bốn tay mơ, không đáng để hắn phải chú ý.
Đối với Mộng Mô mà nói, trọng điểm mà nó quan tâm chính là mấy học viên trên Địa cấp.
“Bây giờ nói cho ta biết họ tên và xuất thân của ngươi, ta sẽ ghi vào thành tích bài sát hạch của ngươi.” Mộng Mô vẫn giữ giọng lạnh
lùng nói.
“Hoàng thành Dược Hương phường, Diệp Viễn.” Diệp Viễn báo họ tên và xuất thân của mình.
Mộng Mô gật gù nói rằng: "Sát hạch bây giừ bắt đầu, bọn chúng sẽ là đối thủ của ngươi"
Mộng Mô giơ ngón tay ra, năm tên hắc y võ giả đột nhiên xuất hiện, bất ngờ rằng bọn họ cũng là Nguyên Khí tầng bốn. Sau đó Mộng
Mô biến ảo khiến cho tráng hán trung niên biến mất không còn tăm hơi, tất nhiên là mặc cho Diệp Viễn tự sinh tự diệt rồi.
Sát hạch lên cấp nhập môn, không đáng để hắn bận tâm.
Diệp Viễn nhìn lướt qua năm tên hắc y võ giả Nguyên Khí tầng bốn này, không khỏi bĩu môi, năm tên hắc y võ giả này đều là loại
Nguyên Khí tầng bốn bình thường nhất kia.
Yêu cầu thấp nhất để học viện Đan Võ chiêu mộ học viên chính là đột phá Nguyên Khí tầng bốn trước mười sáu tuổi, hơn nữa có thể
đánh bại năm kẻ Nguyên Khí tầng bốn bình thường nhất liên thủ với nhau.
Đối với người bình thường mà nói, đây là một thử thách cực kỳ khó khăn. Ở trong mộng cảnh, bất kỳ vũ khí hoặc là trang bị, đan dược
nào đều không thể mang vào. Chỉ dựa vào thực lực tự thân để đánh bại đối thủ.
Đồng thời khiêu chiến năm đối thủ có cùng cảnh giới với chính mình, không phải thiên tài của học viện hầu như không có khả năng
thành công.
Có điều. . . . . . Chuyện này đối với Diệp Viễn mà nói chỉ là một việc nhỏ như con thỏ.
Sau khi Mộng Mô biến mất, thì thân hình năm tên hắc y võ giả cũng bắt đầu động đậy, lần lượt từ năm góc độ khác nhau hướng về phía
Diệp Viễn xông tới.
Diệp Viễn thu kiếm mà đứng, nhẹ nhàng xuất ra một chưởng.
Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, nhất trọng lãng!
Nguyên lực như thủy triều đẩy ra, năm tên hắc y võ giả bay ngược ra ngoài. . .
Năm tên võ giả này hiển nhiên không còn sức tái chiến, ngã xuống đất trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi. Cũng trong lúc
đó, trung niên tráng hán lần thứ hai xuất hiện, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Diệp Viễn nhìn Mộng Mô cười nhạt nói: “Xin lỗi, ta quên nói cho ngươi biết, ta tới để tham gia Hoàng cấp tiến giai.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch