Lúc này chỉ có Lâm Phong cùng Mộng Tình ở lại, còn lão nhân kia đã cầm cái chổi ra bên ngoài nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này trên Lâm Phong có một cái trường bào óng ánh, lực lượng không gian khủng bố lực tràn ngập hư không làm thân thể hắn như ẩn như hiện, dường như lúc nào hắn cũng có thể biến mất giữa hư không.
- Không gian trường bào!
Lâm Phong bên trong mộ kiếm ròng rã bảy ngày để luyện hóa cái Thánh khí không gian này, bây giờ hắn đã hoàn toàn chưởng khống lực lượng không gian nên luyện hóa loại Thánh khí này càng thêm thuận tiện, bởi vì cảnh giới thấp nên hắn chỉ có thể luyện hóa một nó một chút nhưng đối với Lâm Phong mà nói như thế hắn đã rất hài lòng.
Lâm Phong chỉ cần dùng một cái ý niệm, bóng người hắn chậm rãi biến mất nhưng chỉ được một cái chớp mắt lại lập tức xuất hiện lại, cái trường bào mày có thể giúp hắn ẩn nấp giữa hư không, thực lực hắn hôm nay chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, ngoài ra trường bào này còn có công dụng thuấn di, nếu như hắn luyện hóa hoàn toàn được cái trường bào này thì chỉ hắn chỉ cần một cái nháy mắt đã thuấn di được một khoảng cách rất xa, nó nắm giữ sức mạnh khó mà tin nổi.
Ngoài ra không gian trường bào còn có thể giúp hắn lĩnh ngộ lực lượng không
gian để hắn thời thời khắc khắc cảm thụ được lực lượng không gian.
Tâm niệm Lâm Phong hơi động thì nước mắt sinh mệnh liền hiện ra, đây là chí bảo nắm giữ sức sống khủng bố, cái dấu ấn nước mắt kia có thể tự mình dưỡng dục ra nước mắt sinh mệnh, kì thực tinh hoa sinh mệnh lực lượng đối với bất kỳ một cường giả Thiên Vũ nào cũng đều có hiệu quả cực kỳ khủng bố.
Một người bị thương nặng tới mức nào đi nữa chỉ cần dùng tay cầm nước mắt sinh mệnh thì cũng có thể làm cho thương thế khôi phục, nhưng đáng tiếc nó vẫn vô pháp khôi phục thương thế trên người lão nhân kia.
- Nàng cầm đi!
Lâm Phong nhìn về phía Mộng Tình nói ra.
- Đặt trên người chàng và trên người ta khác nhau chỗ nào đâu!
Mộng Tình vẫn chỉ cười nhu hòa như trước, nhìn thấy nét cười của nàng vẻ mặt Lâm Phong liền xụ xuống, hắn thực sự không có biện pháp tỏ ra nghiêm khắc đối với nàng nên chỉ có thể cười khổ thu hồi nước mắt sinh mệnh lại.
- Chúng ta nên rời đi rồi!
Lâm Phong thấp giọng nói rồi cùng Mộng Tình đồng thời đứng dậy hướng về phía bên ngoài, đi tới bên người lão nhân.
- Đi thôi!
Lão nhân nhắm mắt dưỡng thần nhưng chưa chờ Lâm Phong mở miệng đã bình tĩnh nói một tiếng.
Lâm Phong không hề nói gì, lùi về sau vài bước sau đó lập tức quay về phía lão nhân hơi khom người, sau cùng hắn dẫn Mộng Tình hướng về phía Kiếm Các mà đi.
- Thiếu chủ!
Khu vực bên ngoài mộ kiếm có một vị trưởng lão Kiếm Các đứng đợi ở đây, nhìn thấy Lâm Phong lại đây thì hắn lập tức cung kính hô một tiếng.
- Giúp ta chuẩn bị một cái Thánh khí phi hành ta phải chuẩn bị đi xa nhà một chuyến!
Lâm Phong lãnh ngạo nói một tiếng, trưởng lão kia sau khi nghe thấy thì cung kính đáp lại.
- Thiếu chủ chờ một chút ta đi lấy liền!
- Ta đứng bên ngoài Kiếm Các chờ ngươi!
Lâm Phong không có dừng lại mà cùng Mộng Tình cùng đi ra khỏi Kiếm Các, một lúc sau có mấy vị trưởng lão của Kiếm Các đồng thời đi lại đây, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt Lâm Phong, trưởng lão kia hơi động tâm niệm, thanh kiếm kia nhất thời điên cuồng mở rộng ra hóa thành một thanh cự kiếm đủ để chứa đựng trăm người, thanh kiếm kia hạ xuống có thể chém nát một mảnh cung điện.
- Vô cùng bạo tay nha!
Lâm Phong âm thầm gật đầu thoả mãn, hắn chỉ tùy ý nói một câu mà Kiếm Các đã trực tiếp đưa một thanh kiếm lớn như vậy lại đây.
- Thiếu chủ, cự kiếm này có thể luyện hoá rất dễ dàng, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh!
- Ừm.
Lâm Phong gật gật đầu, hắn lấy cự kiếm tự cắt ngón tay mình sau đó lập tức dùng thần niệm xâm nhập vào trong kiếm, quả nhiên Lâm Phong dễ dàng cảm nhận được liên hệ với cự kiếm.
- Các ngươi đi đi, ta có việc thì sẽ thông qua kiếm hồn liên hệ các ngươi, các ngươi không cần tìm ta đâu.
Lâm Phong nhàn nhạt nói tiếng sau đó lập tức cùng Mộng Tình bước lên cự kiếm, chân nguyên bao phủ thân kiếm đem toàn bộ kiếm văn kích hoạt lên, trong nháy mắt cự kiếm liền đạt tốc độ khủng khiếp!
- Tốc đọ thật khủng khiếp!
Lâm Phong và Mộng Tình thán phục một tiếng, cương phong kinh khủng thổi qua người giống như những lưỡi đao sắc bén!
......
Mọi người Thiên Đài lục tục thông qua các loại thủ đoạn trở về, nhóm đầu tiên gồm tám mươi mốt vị cường giả Thiên Vũ cảnh, phần lớn bọn họ là đệ tử của các đại gia tộc nên đều có linh khí phi hành, sau khi Vận Mệnh thành đóng lại liền chạy về Thiên Đài.
Lúc này mọi người trong Bát Hoang vực đều xông sáo đi tìm hiểu kết quả trong Vận Mệnh thành, nhưng mà mọi người chỉ biết người nào nhìn thấy Vận Mệnh giả người nào đạt được Thủ Vọng tiễn, còn lời tiên đoán của Vận Mệnh giả với những người kia hỏi không biết được điều gì.
Những người nhìn thấy Vận Mệnh giả đều là nhân vật thiên tài cùng với nhân vật yêu nghiệt nên khi bị Vận Mệnh giả đánh giá thấp như thế thì trong lòng bọn họ sẽ không cam lòng, nên hỏi sẽ không đi để lộ ra, những người được đánh giá cao thì lấy tâm chí của bọn họ tự nhiên sẽ không đi khắp nơi khoe khoang vì bọn họ chỉ một lòng cầu võ đạo, bởi vậy lần này Vận Mệnh thành kết thúc tình hình có vẻ đặc biệt quỷ dị, mọi người chỉ có thể tự suy đoán kết quả mà thôi.
Không Minh hòa thượng khẳng định đạt được đánh giá cao, bởi vì lúc đó hắn đạt được hai cái Thủ Vọng tiễn, Quân Mạc Tích cùng Hoàng Phủ Long khiến người ta bất ngờ, hỏi không phải là nhân vật trong thập đại yêu nghiệt nhưng lại đạt được Thủ Vọng tiễn, hẳn là họ cũng nắm giữ thể chất, kỳ lạ. Bát Hoang vực tứ đại mỹ nhân dĩ nhiên không có một vị nào đạt được Thủ Vọng tiễn khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Mấy ngày sau Bát Hoang vực có vẻ đặc biệt yên tĩnh, những thế lực lớn có đệ tử trở về từ tứ đại Cổ Thành sợ đều đi bế quan tăng lên thực lực cùng tu vi của chính mình, thời điểm lần thứ hai bọn họ bước vào trần thế sợ rằng đó cũng chính là thời điểm chân chính thiên tài tranh bá, khi đó ngồi xem chúng yêu nghiệt thiên tài ai mạnh ai yếu, ai có thể vấn đỉnh Bát Hoang cũng rất thú vị.
Trên hư không Thiên Đài có âm thanh kiếm rít vô cũng khủng bố, không ít người ngẩng đầu những thì chỉ thấy trong hư không có một thanh cự kiếm khủng bố hướng về phía dưới lao đến làm chấn động lòng người.
- Là Lâm Phong, tên kia rốt cuộc cũng quay về rồi, Lâm Phong cũng nhìn thấy Vận Mệnh giả đó!
Lâm Nhược Thiên vừa về tới trước một bước liền nhìn thấy Lâm Phong cũng trở về nên không khỏi cười nói với đối với sư huynh đệ xung quanh.
- Khà khà, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài, không biết hắn có đạt được tiên đoán hay không.
Mọi người sang sảng cười nói, cự kiếm lập tức hạ xuống, Lâm Phong cùng Mộng Tình nhảy xuống.
Nhìn thấy Mộng Tình đi tới thì rất nhiều người đều ngẩn ngơ, trở nên thất thần,
nữ nhân này quá đẹp, giống như tiên tử vậy, người này là thê tử Lâm Phong sao?
- Lâm Phong huynh, cho chúng ta hỏi một chút Vận Mệnh giả đã nói những gì đi, chúng ta đều rất hiếu kỳ.
Thời điểm bên ngoài Vận Mệnh thành đã có không ít người bị ngăn bên ngoài, không nghe được bên trong nói cái gì nên trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Phong nên họ chỉ muốn hỏi một, hai.
- Phàm những người bước vào bên trong, chỉ cần không chết hầu như đều có thể
chứng đạo thành Hoàng, đây là lời Vận Mệnh giả nói!
Lâm Phong cười đáp lại một tiếng khiến mọi người cứng đờ! Hầu như đều có thể chứng đạo thành Hoàng sao?
- Có cái gì kinh khủng không?
Có người thấp giọng hỏi.
- Hừm, xuất hiện rất nhiều thể chất kỳ lạ như tiên linh thể, viễn cổ phượng
thể, cự long thể, Thiên Long yêu thể, bất tử Minh Vương thể, còn có mấy người có thể chất tốt hơn một chút muốn Vận Mệnh giả giữ bí mật nữa.
Lâm Phong tùy ý nói ra khiến mọi người co giật, thật là khủng khiếp, bất tử minh Vương thể cũng đều xuất hiện, xem ra Bát Hoang vực sắp náo nhiệt rồi.
- Lâm Phong ngươi đạt được lời tiên đoán gì vậy ?
Có người cười hỏi, Thiên Đài bọn họ tựa hồ như sắp lạc hậu so với người khác rồi.
- Ta, Vận Mệnh giả nói hai vợ chồng ta đều có tư chất đại đ#ế.
Lâm Phong cười nói thế nhưng mọi người chỉ bĩu môi cười mắng:
- Cái tên nhà ngươi có cần phải bốc phét như thế không.
- Bao nhiêu năm qua Bát Hoang vực chưa từng xuất hiện cường giả đại Đế, đó là tồn tại chí cao cỡ nào chứ, hai vợ chồng các ngươi... Lâm Phong, ngươi cũng nên khiêm tốn một chút đi!
Mọi người cười nói, hiển nhiên không tin Lâm Phong.
Lâm Phong nhún vai một cái, nói thật mà người ta không tin thì hắn cũng hết cách rồi, thế nhưng bầu không khí ở Thiên Đài vẫn như thế này khiến hắn khá vui mừng.
Nhưng đúng vào lúc này mọi người đột nhiên yên tĩnh lại bởi vì xa xa có một
đạo bóng người thướt tha chậm rãi đi tới, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên khá quỷ dị.
- Nguyệt Tâm!
Lâm Phong nhìn người tới là Thu Nguyệt Tâm.
- Hân Diệp?
Mộng Tình đi lên trước nhìn Thu Nguyệt Tâm hô lên, hiển nhiên nàng cũng nhận sai người.
- Ta không phải Hân Diệp, xem ra ta thật sự cùng người kia giống nhau như thế!
Thu Nguyệt Tâm khẽ lắc đầu, nàng nhìn Mộng Tình.
- Ta tên Thu Nguyệt Tâm, ngươi là thể tử Lâm Phong sao, ngươi đẹp quá.!
- Tại sao lại có cảm giác quen thuộc…
Lúc này Thu Nguyệt Tâm tâm đặc biệt loạn, nàng bên trong Vận Mệnh thành cũng đã nhìn thấy Lâm Phong cùng Mộng Tình, nhưng khi nhìn thấy Mộng Tình lần đầu tiên thì nàng đã sinh ra cảm giác quen thuộc, đương nhiên cũng có một loại tâm tình khác ở trong đó.
- Không phải Hân Diệp?
Mộng Tình có chút thất thần, xác thực khí chất nàng không giống, thế nhưng tại sao lại giống nhau như đúc vậy.
- Lâm Phong!
Thu Nguyệt Tâm khẽ mỉm cười đi tới bên người Lâm Phong, Lâm Phong vừa muốn nói gì lại nghe Thu Nguyệt Tâm cười nói:
- Ta tới cáo biệt cùng ngươi, ta phải về gia tộc!
- Phải đi?
Trong lòng Lâm Phong khẽ run lên.
- Ừm, trong gia tộc triệu hồi ta trở lại!
Thu Nguyệt Tâm gật gật đầu.
Lâm Phong trầm mặc nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Ta đi rồi, ngươi cùng thê tử của ngươi phải sống tốt đó!
Thu Nguyệt Tâm nói xongưlập tức xoay người chậm rãi rời đi.
- Nguyệt Tâm.
Lâm Phong nhấc chân lên đuổi theo hỏi:
- Lúc nào có thể gặp lại?
Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp hào hiệp nói:
- Khi nào tưởng niệm, khi đó gặp lại!
Dứt lời, nàng lấy ra hư không chiến hạm do Lâm Phong đưa cho ngự không rời đi, nàng quay lưng về phía Lâm Phong phất phất tay, giờ khắc này nụ cười xán lạn trên mặt nàng tựa hồ như có nước mắt!
- Khi nào tưởng niệm, khi đó gặp lại!
Lâm Phong đang tự lẩm bẩm thì thấy Mộng Tình đi tới bên cạnh hắn, cầm tay của hắn, u oán liếc mắt nhìn hắn:
- Thương nữ nhân khác rồi phải không!
Lâm Phong cười khổ, Thu Nguyệt Tâm hào hiệp rời đi như vậy hắn không có thời gian phản ứng nên mới hơi buồn.
- Khi nào tưởng niệm, thì đi tìm nàng trở về!
Mộng Tình cúi đầu thấp giọng nói ra, Lâm Phong nắm bàn tay nhỏ yên tĩnh cảm thụ nhiệt độ trong đó!