Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 127:

Chương 127

Thiên Phệ Tái Hiện

truyenyy.com


Lâm Phong càng lại gần Mộng Tình càng cảm thấy luồng khí lạnh kia trở nên mãnh liệt, khi hắn đưa tay ra định chạm vào Mộng Tình, chợt phát hiện đầu ngón tay mình đã bị đông cứng. - Đi.

Giọng Mộng Tình có chút khàn khàn, khí lạnh trên người nàng mỗi khi duy trì một lúc liền sẽ mất đi, thấy bộ dạng của Lâm Phong như vậy, trong lòng nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu. - Đồ ngốc, lần nào cũng là nàng bảo vệ ta, thật khiến ta mất mặt.

Lâm Phong thoáng mỉm cười, đôi lông mày đen rậm đã hoàn toàn biến thành màu trắng.

Đúng lúc này, trên người Lâm Phong phóng ra một luồng nguyên khí cực mạnh, át đi luồng khí lạnh kia.

Lâm Phong cũng tiến lại gần Mộng Tình hơn.

Thấy Lâm Phong mặc dù bị lạnh đông cứng nhưng khoé miệng vẫn nở nụ cười, thần sắc Mộng Tình trở nên phức tạp, ánh mắt tưởng chừng như mãi mãi lạnh lùng kia lại thoáng hiện lên sự lay động. - Nàng đừng trách ta lợi dụng nàng đấy.

Lâm Phong mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy Mộng Tình, lập tức luồng khí lạnh thấu xương làm cơ thể hắn tê cóng.

Cơ thể Lâm Phong lúc này giống như một khối băng, lạnh đến không thể hít thở nổi.

Quanh người Lâm Phong xuất hiện một vài nguyên thạch, chỗ nguyên thạch này đều có trong thạch giới lưu trữ, hơn nữa khi ở trong điện của Vân Hải tông, Lâm Phong cũng đã lấy ra không ít.

Nguyên khí trên người điên cuồng giải phóng ra, hai mắt Lâm Phong khẽ khép lại, Thiên Chiếu Vũ Hồn khai mở, cảm giác kia lại một lần nữa xuất hiện, có điều lần này, thế giới màu xám lại hoá thành thế giới băng tuyết, vô cùng lạnh lẽo. - Nuốt.

Lâm Phong trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái tu luyện, cơ thể bắt đầu hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch xung quanh, cùng lúc giải phóng nguyên khí, lại điên cuồng hấp thu trở lại, làm hai việc trong cùng một lúc mà không hề rối loạn, đây chính là điểm mạnh của Thiên Chiếu Vũ Hồn của hắn.

Mộng Tình chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mình chỉ trong gang tấc, nàng cũng không nhúc nhích người nữa, lặng lẽ thu mình ở đó, nhìn chủ nhân của khuôn mặt kia phải nhắm chặt mắt vì lạnh, đồng thời không ngừng giải phóng năng lượng của bản thân để chống đỡ lại sự xâm nhập của hàn khí.

Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, khí lạnh trên người Lâm Phong càng lúc càng nhiều, gần như đã làm đóng băng hết cả cơ thể hắn, khiến tốc độ giải phóng hấp thu nguyên khí cũng chậm lại rất nhiều, mà nguyên thạch quanh người hắn lại đã vơi đi phân nửa.

Trong trạng thái mơ hồ, Lâm Phong cảm nhận được tình hình của mình càng lúc càng tệ, nguyên khí trời đất không ngừng hao đi rồi lại bổ sung vào, cuối cùng, lượng nguyên khí giải phóng đã không thể kháng cự lại được luồng khí lạnh, hắn đành phó mặc cho khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.

Cơ thể Mộng Tình cũng bớt run rẩy, cả người tựa sát vào lòng Lâm Phong, lúc này nàng đã không còn là thánh nữ tiên tử lạnh lùng băng giá, mà chỉ là một người con gái cần được che chở như bao người khác, khiến người ta cảm thấy thương xót. - Lạnh quá!!

Khí lạnh bắt đầu ngấm sâu vào cơ thể Lâm Phong, năng lượng nguyên khí gần như đã không thể cầm cự nổi nữa, luồng khí lạnh này thẩm thấu qua da, đang tiến vào trong từng mạch máu của Lâm Phong, muốn làm hắn đóng băng hoàn toàn. - Không được, ta nhất định phải kiên trì.

Lâm Phong cảm giác cơ thể Mộng Tình đã khá hơn một chút, nên cắn răng chịu đựng, nhưng nhiều lúc, chỉ dựa vào ý chí thôi thì hoàn hoàn không đủ, khí lạnh vô tình cuối cùng cũng ăn sâu vào máu Lâm Phong, khiến cơ thể hắn đột ngột run lên, toàn thân đều bị đóng băng.

Khí lạnh bắt đầu ngấm vào máu, xâm nhập nội tạng, nhưng đúng lúc này, Lâm Phong lại một lần nữa cảm thấy được sự rung động linh hồn, sự rung động rất quen thuộc. - Là vũ hồn, Thiên Phệ Vũ Hồn.

Trong lòng Lâm Phong chấn động mãnh liệt, lần trước trong Hắc Phong Lĩnh, hắn suýt nữa mất mạng trong tay Huyễn Ma yêu thú, còn lần này hắn cảm nhân đươc sự rung động cũng tương tự như lần đó, đây chính là sự rung động vũ hồn. - Thiên Phệ Vũ Hồn thức tỉnh rồi.

Trong đầu Lâm Phong vang lên một giọng nói, lập tức phía sau hắn, ảo ảnh của Thiên Phệ Vũ Hồn giống như một con rắn tái hiện, so với lần trước thì hư ảnh lần này càng chân thật hơn, cũng đã to ra không ít. - Rống!

Lâm Phong chỉ nghe thấy một tiếng hét của xà hồn, nó ngoác miệng ra cực lớn, trong chớp mắt, sương mù vô tận bị nó nuốt hết vào bụng, luồng khí lạnh kia cũng không ngừng bị cuốn theo vào trong miệng xà hồn. - Thiên Phệ Vũ Hồn, ngay cả hàn khí cũng có thể hút được.

Con ngươi Lâm Phong thu nhỏ lại, trong lòng cực kỳ chấn động, con xà hồn kia quả thực đáng sợ, cái miệng nó há rộng điên cuồng hút lấy luồng khí lạnh.

Sương mù hàn khí trong phòng đều bị hút vào trong miệng nó, càng lúc căn phòng càng trở nên ấm áp.

Phía sau Lâm Phong, từng lớp ảo ảnh hàn băng từ từ hiện lên, khí lạnh phát ra từ ảo ảnh hàn băng này càng lúc càng mãnh liệt, có điều không thể ảnh hưởng đến Lâm Phong cùng Mộng Tình, bởi vì nó đã bị Lâm Phong hoàn toàn khống chế. - Hàn Băng Vũ Hồn đã thay thế Huyễn Ma Vũ Hồn sao?

Lâm Phong há hốc miệng, quả nhiên cũng giống như lần trước, sau khi xà hồn nuốt thứ gì đó, Lâm Phong sẽ lại có thêm một loại vũ hồn mới, vũ hồn thứ ba.

Lần trước xà hồn nuốt Huyễn Ma yêu thú, sinh ra loại vũ hồn thứ ba chính là Vũ Hồn Huyễn Ma yêu thú, còn lần này, bởi vì nuốt hàn khí nên hắn lại có thêm Hàn Băng Vũ Hồn, hơn nữa đã thay thế cho Vũ Hồn Huyễn Ma yêu thú.

Việc này quả thực khiến người ta kinh ngạc, Thiên Phệ Vũ Hồn, cường mạnh đến mức khiến cho Lâm Phong cảm thấy có chút đáng sợ.

Xà hồn không ngừng nuốt hàn khí, khí lạnh trong phòng cũng càng lúc càng ít, mà Vũ Hồn hàn băng phía sau Lâm Phong lại càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa, thân thể cùng khí tức của xà hồn cũng đang không ngừng lớn mạnh.

Cuối cùng, khí lạnh trong phòng hoàn toàn biến mất, lúc này cơ thể Mộng Tình cũng không còn lạnh như trước mà đã có cảm giác ấm áp hơn.

Có điều Mộng Tình lúc này lại vẫn chưa tỉnh dậy, chìm sâu vào cơn mê, nàng lúc nào cũng phải kháng cự lại hàn khí, cơ thể đã quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút.

Nhìn mỹ nhân đang chìm trong giấc ngủ, Lâm Phong mỉm cười dịu dàng, vũ hồn thứ ba lập tức biến mất.

- Thực lực của ta lại mạnh hơn rồi.

Lâm Phong cảm nhận trạng thái của bản thân lúc này, khẽ mỉm cười, tuy vẫn chưa thể đột phá cảnh giới cao hơn so với lần trước, nhưng có thể tiến trước một bước, Lâm Phong đã rất mãn nguyện rồi, hơn nữa lại là thoát chết trong gang tấc, còn giúp Mộng Tình không bị hàn băng dày vò.

Lâm Phong không muốn đi quấy rầy Mộng Tình nghỉ ngơi, liền nhắm mắt lại tiếp tục hấp thu nguyên khí thuần khiết trong nguyên thạch, bắt đầu tu luyện.

Càng tiếp xúc nhiều, Lâm Phong càng phát hiện ra thực lực của bản thân không đủ, cần phải nhanh chóng tăng cường.

Hiện giờ hắn, ngay cả là ở một nước quốc độ như nước Tuyết Nguyệt trong Tuyết Vực, đều phải hết sức thận trọng, đây chính là cái giá phải trả vì thực lực yếu kém.

Không biết bao lâu sau, lông mi Mộng Tình khẽ động đậy, hai mắt nàng từ từ mở ra, phát hiện khí lạnh xung quanh đã biến mất, còn cơ thể mình vẫn nằm trọn trong lồng ngực ấm áp.

Mộng Tình chớp chớp mắt, cảm thấy có chút kỳ lạ, ngay lập tức ngồi dậy, chỉ thấy Lâm Phong đang nhắm mắt tu luyện, khiến Mộng Tình không khỏi sững lại.

Giường như nhận ra điều gì đó, Lâm Phong cũng bất chợt mở mắt, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào Mộng Tình, lộ ra nụ cười tươi rói.

- Nàng tỉnh rồi.

- Ưm.

Mộng Tình gật đầu, nhìn Lâm Phong với ánh mắt kì dị nói:

- Ngươi làm thế nào vậy.

- Có mỹ nhân trong lòng khiến ta không thể tập trung nổi, quên luôn cả lạnh, sau đó thì thành thế này rồi.

Lâm Phong nhếch miệng cười, Mộng Tình liền trừng mắt với hắn, có chuyện dễ dàng như vậy thì nàng đã không phải chịu khổ lâu đến thế.

Tuy khí lạnh trong phòng không khắc nghiệt như cái nàng phải chịu đựng, nhưng vẫn là vượt qua sức chịu đựng của Lâm Phong, cho dù Lâm Phong có ý chí kiên nghị thì vẫn không thể cản được luồng khí lạnh đó, vậy mà hiện giờ, Lâm Phong lại đã làm được.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Mộng Tình cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với Lâm Phong:

- Ngươi còn ngồi ở đây làm gì?

- Ách…

Lâm Phong trợn tròn mắt, con gái đều nhẫn tâm vậy sao, mới đó mà đã trở mặt, thật là đáng sợ.

- Ta lo lắng nàng có chuyện gì nên mới ở đây trông chừng.

Giọng nói của Lâm Phong có chút phật lòng.

- Hiện giờ trên người ta đã không còn khí lạnh, ngươi có phải là nên buông ta ra không?

Mộng Tình vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ngữ khí khôi phục lại sự lạnh lùng, trực tiếp nói.

Lâm Phong lập tức xuống giường với gương mặt ỉu xìu, sau đó rời khỏi phòng Mộng Tình, cô gái này… sao lại thông minh thế chứ!

Lâm Phong cứ thế đi khỏi mà không phát hiện ra rằng, Mộng Tình đang ngồi ở kia, sắc mặt thoáng ửng hồng. Vào thời khắc đó, nàng đẹp đến rung động lòng người, khuynh quốc khuynh thành!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch