Trong Hoàng thành, trên một mảnh đất cực kỳ rộng rãi được lát bằng đá xanh.
Mảnh đất rộng rãi này nằm tại nơi phồn hoa nhất trong Hoàng thành, lưu lượng người phi thường lớn.
Chính giữa nơi này có một đài cao được xây lắp từ từng bậc thang màu máu. Bậc thang màu máu này, không biết được đúc bằng thứ gì, khiếp đảm lòng người. Mặt trên đài cao là một màu trắng tái nhợt như tuyết.
Ở trên đài cao, là một trụ cao chọc trời được xích sắt quấn quân, trên đỉnh trụ đá là một cây thập tự giá, hai đầu thập tự giá đều có ngọn lửa bập bùng, hơn nữa còn có hai cái móc cong cong sắc bén như lợi nhận, kinh tâm động phách, dường như thứ này dùng để móc vào cánh tay người.
Đài cao này được gọi là Trảm Tướng đài, phàm là người có thân phận hiển hách, nếu chọc giận long nhan, chọc giận quân vương, tất dễ bị đưa tới đây mà chém giết, thông cáo thiên hạ.
Sau khi giết, thi thể bị xích sắt buộc chặt, sau đó móc lên thập tự giá trên trụ đá kia. Hai tay bị móc câu giang ra, thi thể lộ rõ, răn đe thiên hạ, để mọi người không được tái phạm những tội lỗi như vậy.
Giờ phút này, xung quanh Trảm Tướng đài đã có rất nhiều người tụ tập, người người tấp nập, cực kỳ rầm rộ.
Còn xung quanh Trảm Tướng đài là bị Tuyết Nguyệt quân đoàn bao vây, bất luận kẻ nào cũng không được nhích tới gần.
- Thật sự không nghĩ ra, đường đường là Thần Tiễn tướng quân, uy danh hiển hách, danh chấn Tuyết Nguyệt. Hôm nay lại rơi xuống kết quả như vậy.
Trong đám người, có người thở dài nói. Nhìn thân ảnh trên đài cao tuyết trắng, rõ ràng đó là Thần Tiễn tướng quân Liễu Thương Lan. Giờ phút này, cả người Liễu Thương Lan đều bị trói, là tội nhân, phải bị chém, nhưng ông vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt không chút quan tâm.
Liễu Thương Lan ông, vô tội, vô hối.
Phía trước mọi người, một cô gái xinh đẹp nhìn lên Liễu Thương Lan đứng đài cao, ánh mắt đỏ ngầu, lệ quang lóe lên.
- Cha, cha vì Tuyết Nguyệt mà mất đi những năm tháng quý giá của mình, dùng sinh mệnh mà dâng hiến cho Tuyết Nguyệt, nhưng bọn chúng lại hồi báo cha như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp này, rõ ràng chính là Liễu Phỉ, so với lúc đầu trong Vân Hải tông, trên người nàng lộ ra vài phần mị lực thành thục, nhưng mà giờ phút này trên mặt nàng chỉ có thương tâm tuyệt vọng, cô độc bất lực. - Phỉ Phỉ, nhớ kỹ lời của cha cháu, phải sống thật tốt, sống, mới có hy vọng báo thù!
Ở bên người Liễu Phỉ, một người trung niên bình tĩnh nói, nhưng trong lòng gã cũng hận, nhất là khi thấy kẻ chấp pháp là Đoàn Thiên Lang, gã càng hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ kia.
Tất cả chuyện này đều do một tay Đoàn Thiên Lang làm ra. Bao gồm tính mạng mấy chục vạn tướng sỉ, nhưng y lại dồn tất cả trách nhiệm mà đẩy lên đầu Liễu Thương Lan. Ngay cả công chúa bị bắt trong doanh của y cũng trở thành tội lỗi của Liễu Thương Lan. Đây là chuyện nực cười bực nào, song thực tế có đôi khi buồn cười như vậy, hí kịch như thế. - Dạ!
Liễu Phỉ nặng nề gật đầu, thù này phải trả, Đoàn Thiên Lang không chết, Liễu Phỉ nàng thề không làm người.
- Cha cháu vẫn tin tưởng Lâm Phong không có chuyện gì, phó thác cháu cho hắn. Sau ngày hôm nay, cháu phải đi tìm hắn, cho dù là qua Ma Việt.
Người trung niên lần nữa nói, Liễu Phỉ trầm mặc, Lâm Phong, bây giờ hắn đang ở đâu?
Không biết vì sao, giờ phút này, trong lòng Liễu Phỉ rất nhớ tới Lâm Phong, nhớ như chưa bao giờ có.
Tại thời điểm nữ nhân cô độc bất lực nhất, luôn nhớ đến người mình quan tâm nhất. Giờ phút này, Liễu Phỉ thật sự bất lực, cha ở trước mặt, phải bị chém đầu. Nhưng nàng lại không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mình bị giết.
Đoàn Thiên Lang nhìn sắc trời, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn. Nhiều năm như thế, Liễu Thương Lan vẫn luôn là đối thủ của y, hôm nay, tâm phúc đại họa này, rốt cục có thể diệt trừ rồi, danh chính ngôn thuận mà chém giết. Sao mà Đoàn Thiên Lang y không vui cho được. - Thời gian đã không sai biệt lắm, chuẩn bị.
Đoàn Thiên Lang đạm mạc nói một tiếng. Nhất thời, xích sắt trên người Liễu Thương Lan rung động, thân thể ông bị xích sắt siết chặt, trực tiếp treo lên không trung, tứ chi đều bị xích sắt khóa chặt, mà bốn đầu xích sắt do bốn tên cường giả kéo căng.
Liễu Thương Lan không phản kháng, tùy ý để thân thể bị kéo lên không trung. Đưa mắt nhìn về phía chân trời, ánh mắt rất bình tĩnh, chỉ hận kiếp này không cách nào quay đầu lại. - Cung tiễn thủ!
Đoàn Thiên Lang lại đạm mạc nói một tiếng, dưới cầu thang màu máu, rất nhiều tên quân sĩ giương cung, toàn bộ đều nhắm thẳng vào Liễu Thương Lan. Tám mươi mốt mũi tên này đồng loạt bắn ra, Liễu Thương Lan chắc chắn không có may mắn thoát khỏi.
Túc sát chi khí tràn ngập không gian, một đời Thần Tiễn Liễu Thương Lan, cứ như vậy mà chết dưới cung tên mình am hiểu nhất? Có lẽ, đây là một loại châm chọc đối với bản thân ông, không phải sao?
Nhưng mà, vào lúc này, mọi người đều cảm thấy mặt đất rung động rất khẽ, hơn nữa, nhanh chóng trở nên mãnh liệt, điều này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
- Rầm rầm, rầm rầm…
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, mặt đất rung động càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Đoàn Thiên Lang khẽ nheo mắt, nhìn về phía xa. Phương xa, vô số người mang khôi giáp giục thiết kỵ chạy chồm mà tới, như một trận cuồng phong, vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, khi hiện rõ trong tầm mắt, Đoàn Thiên Lang nhìn rõ ràng, đó là Xích Huyết thiết kỵ! - Xảy ra chuyện gì?
Đoàn Thiên Lang kinh hãi, tại sao Xích Huyết thiết kỵ lại xuất hiện ở nơi này, bọn chúng đã bị cản ở bên ngoài Hoàng thành, không thể nào vào thành được!
- Là Xích Huyết thiết kỵ, bọn họ tiến vào rồi.
- Dạ, Cưu thúc thúc, là Xích Huyết thiết kỵ, là quân đoàn của ngài!
Trên mặt Liễu Phỉ lộ ra một tia kích động, Cưu Xích Huyết rời bỏ Xích Huyết quân đoàn, để Nhậm Khinh Cuồng dẫn dắt. Mà một mĩnh y lại bước vào Hoàng thành, trong suy nghĩ của y, Xích Huyết thiết kỵ không nên xuất hiện ở trong Hoàng thành này mới đúng.
Đúng lúc này, tròng mắt Cưu Xích Huyết tập trung lên một bóng người, là một thân ảnh trẻ tuổi tuấn dật.
Một nụ cười lộ ra trên mặt Cưu Xích Huyết.
- Phỉ Phỉ, là Lâm Phong, cái thằng này, thật sự là không gì không làm được, vậy mà có thể dẫn dắt Xích Huyết thiết kỵ tiến vào Hoàng thành.
Cưu Xích Huyết thấp giọng nói, Lâm Phong bộ cục ra trận thế liệt hỏa đốt thành, thay đổi càn khôn. Sau lại một mình thúc ngựa đuổi giết địch nhân, cứu ra công chúa. Vậy mà còn có thể sống sót trở về, hắn luôn làm cho người ta cảm thấy kinh hỉ.
Trong đôi mắt Liễu Phỉ vẫn còn vương đầy nước mắt, Lâm Phong tới quá kịp thời, có lực lượng cường đại của Xích Huyết quân đoàn này, nhất định có thể bảo hộ cho cha nàng không chết.
Nhưng, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp quyết tâm giết Liễu Thương Lan của Đoàn Thiên Lang.
- Lâm Phong!
Đoàn Thiên Lang lộ vẻ âm trầm, sau đó quát lớn:
- Chuẩn bị, bắn chết tội tướng Liễu Thương Lan!
- Rõ!
Một tiếng quát lớn truyền ra, từng cây cung được kéo căng, tiếng vang chấn động làm cho Liễu Phỉ cùng Cưu Xích Huyết đều kịch liệt biến sắc.
- Đoàn Thiên Lang, ngươi dám?!
Cưu Xích Huyết gầm lên một tiếng, thân hình trực tiếp vọt lên, lao về phía đám người.
- Ầm!
Một quả đấm mãnh liệt ập tới, trong nháy mắt, trong nhóm người chuẩn bị bắn tên đã bị Cưu Xích Huyết giết chết mấy người.
- Bắn tên!
Đoàn Thiên Lang cười lạnh một tiếng, mũi tên xé gió mà đi, lao về phía Liễu Thương Lan. Giờ khắc này, sắc mặt Cưu Xích Huyết trở nên trắng bệch, thân thể trực tiếp vượt lên, tốc độ nhanh đến cực hạn. Vậy mà chặn trước người Liễu Thương Lan, ôm lấy thân thể Liễu Thương Lan, nguyên khí mênh mông trên người y phóng ra đến cực hạn, cả người được một tầng ánh sáng nguyên khí bao trùm. - Tránh ra!
Liễu Thương Lan hét lớn một tiếng, sắc mặt kịch biến, giờ phút này, cả người ông đều bị trói buộc, hơn nữa tu vi cũng bị giam cầm, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho Cưu Xích Huyết ôm lấy. - Cưu thúc thúc!
Liễu Phỉ kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó, từng âm thanh xé gió vang lên, từng mũi tên xuyên thấu nguyên khí màu trắng, đâm vào trong thân thể Cưu Xích Huyết. Nhưng lại bị thi thể Cưu Xích Huyết giữ lại, không cách nào xuyên qua người y để đâm tới người Liễu Thương Lan. - Huynh đệ!
Liễu Thương Lan ngửa mặt lên trời gào thét, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Tại trên trán của ông đôt nhiên lộ ra một cánh cửa đen nhánh, Phong Ấn Chi Môn không ngừng lóe lên, làm cho ông không thể điều động lực lượng của mình. - Cùng chết đi!
Đoàn Thiên Lang quát lạnh một tiếng, thân hình lao tới phía này. Nhưng đúng ngay lúc này, một luồng ý cảnh đóng băng hết thảy phủ xuống, làm cho y cảm thấy cả người trở nên lạnh lẽo cứng đờ. - Băng Tâm!
Một giọng nói thanh thúy vang lên, Đoàn Thiên Lang rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Y quay người lại, điều động chân nguyên lực mênh mông cuồn cuộn, trực tiếp đánh về khí tức đóng băng tất cả kia. Trong nháy mắt, y cũng cảm thấy cả người trở nên băng lãnh, thân thể gấp rút bay ngược về sau, cũng không để ý tới Liễu Thương Lan nữa. - Giết!
Lại là một tiếng gầm vang lên, Lâm Phong nắm chặt trường kiếm, một luồng kiếm quang chói mắt vọt lên cao, những tên cầm cung đều bị chém bay đầu, từng chiếc đầu lâu không ngừng bay lên không trung. Trên người Lâm Phong tràn đầy sát ý vô tận.
Mà Nhậm Khinh Cuồng thì trực tiếp lao tới chém giết bốn tên đang kéo lấy xích sắt.
Trên khóe miệng Cưu Xích Huyết tràn đầy máu tươi, nhưng trên mặt y nở nụ cười thản nhiên.
- Tướng quân, mạng của ta đổi lấy mạng của ngài, đáng giá. Mặt khác, sau khi ta chết, vị trí thống lĩnh Xích Huyết thì giao cho Lâm Phong đi.
- Ah…
Liễu Thương Lan khàn khàn gào lên, hốc mắt ướt át. Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa gặp phải chuyện thương tâm mà thôi. Ông cùng Cưu Xích Huyết đã có tình huynh đệ mười mấy năm. dù cả hai người đều không giỏi nói năng, nhưng hai người đều coi đối phương là huynh đệ của mình, là thân nhân của mình. Vô số lần, bọn họ hăng hái chiến đấu đẫm máu, cùng sinh cùng tử.
Mà giờ khắc này, Cưu Xích Huyết lại muốn chết thay ông.
- Tướng quân, ta còn có một câu muốn nói với ngài!
Thân thể Cưu Xích Huyết khẽ nghiêng về trước, khó khăn dựa vào người Liễu Thương Lan, ghé miệng bên tai Liễu Thương Lan, nói nhỏ một tiếng.
Thanh âm của Cưu Xích Huyết càng ngày càng thấp, nói xong, y lại nhìn Liễu Thương Lan, vị thống lĩnh luôn nghiêm túc ít cười này, bây giờ lại luôn giữ một nụ cười trên khóe môi. - Tướng quân, mười mấy năm qua… Ta vẫn luôn đi theo ngài, chẳng bao giờ dùng danh từ khác để gọi tướng quân. Hôm nay, xin ngài bỏ qua cho tội của Xích Huyết, gọi ngài một tiếng… Huynh đệ!
Hai chữ huynh đệ, vang vọng trời cao, là Cưu Xích Huyết hét lơn mà ra, dùng hết lực lượng cuối cùng của y. Tiếng hét vừa ra, ánh mắt của y liền tan rã vô thần. Sau đó, y chậm rãi nhắm mắt, an tĩnh nằm trong ngực Liễu Thương Lan.
Nhìn đôi mắt đã nhắm lại của Cưu Xích Huyết, Liễu Thương Lan ngửa đầu nhìn trời, hai hàng lệ nóng không ngừng chảy xuống.
Huynh đệ, hai chữ đơn giản nhường nào, nhưng thật sự có thể khái quát cho mười mấy năm đồng sinh cộng tử sao?!!!
Người đàn ông thiết huyết này, cứ gắt gao nằm trong lòng ngực ông như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa rồi.