Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 275:

Chương 275

Vảy Ngược

truyenyy.com


Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

- Hai vạn nguyên thạch trung phẩm, thật giàu có. Còn nữa, Lãnh Nguyệt cũng rất giàu có.

Lâm Phong nghe được Băng Nguyên ra giá, trong lòng thầm nghĩ. Xem ra Hạo Nguyệt tông và sơn trang Băng Tuyết đều có tài nguyên phong phú hơn Vân Hải tông ngày xưa.

Hơn nữa, Băng Nguyên từ một vạn nguyên thạch trung phẩm trực tiếp nhảy đến hai vạn, rất hiển nhiên hắn chính là hướng tới yêu hỏa của yêu hồ bảy đuôi.

Phòng đấu giá yên lặng một lát, Lãnh Nguyệt lập tức lạnh lùng cười, nói:

- Hai vạn một ngàn nguyên thạch trung phẩm.

- Sao?

Trong lòng đám người run lên. Vừa rồi, Băng Nguyên tận lực trêu cợt Lãnh Nguyệt. Hiện tại, Lãnh Nguyệt bắt đầu trả thù hắn.

- Lãnh Nguyệt, ngươi đã mua được bảo đao Tàn Nguyệt, còn có hai vạn một ngàn nguyên thạch trung phẩm nữa sao?

Trong giọng nói của Băng Nguyên lộ ra hàn khí, hắn nhíu mày. Thanh đao Tàn Nguyệt này đã khiến Lãnh Nguyệt tốn một vạn hai ngàn nguyên thạch trung phẩm.

- Có hay không, ngươi có thể thử xem.

Lãnh Nguyệt thản nhiên cười, khiến cho sắc mặt của Băng Nguyên cứng đờ, im lặng không nói nữa. Hắn không dám đánh cược.

- Đần độn!

Lâm Phong vẫn ngồi ở trên ghế mềm, giễu cợt nói một tiếng. Băng Nguyên này trực tiếp ra giá đến hai vạn, kẻ ngu si cũng biết hắn bắt buộc phải có yêu hỏa. Lãnh Nguyệt, không trêu đùa hắn thì trêu đùa ai?

- Băng Nguyên này, quả thật rất ngu ngốc.

Rất nhiều người cũng có suy nghĩ giống như Lâm Phong, trong lòng khinh bỉ một tiếng. Nếu hắn có vật bắt buộc phải mua được, vừa rồi cần gì phải khiêu khích Lãnh Nguyệt, là ai cũng sẽ đi trả thù hắn.

- Hai vạn hai ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Băng Nguyên lại một lần nữa lạnh lùng mở miệng.

- Hai vạn ba nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Giọng nói của Lãnh Nguyệt ôn hoà, nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

- Hai vạn năm ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Băng Nguyên trầm mặt, giọng điệu lạnh giá như băng.

- Giá tiền này vẫn rất thấp.

Lúc này, Lâm Phong đột nhiên lười biếng mở miệng nói:

- Hai vạn sáu nghìn nguyên thạch trung phẩm.

- Ba vạn nguyên thạch trung phẩm.

Băng Nguyên vừa dứt lời, một dòng nước lạnh cuồn cuộn lan tràn ở trong phòng khách quý ra, khiến cho rất nhiều người phải rùng mình một cái. Băng Nguyên thật sự nổi giận.

- Ba vạn, nhường cho ngươi.

Lãnh Nguyệt cười nhạt nói. Hắn cuối cùng không tăng giá nữa, mà lúc này sắc mặt của Băng Nguyên đã bình tĩnh trở lại, không có nửa điểm mừng rỡ. Ba vạn nguyên thạch trung phẩm, đã là của hắn. Chỉ cần Lâm Phong tăng giá nữa, hắn muốn đấu giá cũng không thể.

- Ta cũng không cần.

Lâm Phong khẽ cười. Hắn cũng biết, tăng giá thêm nữa, nếu như Băng Nguyên không đủ nguyên thạch, sẽ lại không chơi vui nữa.

Cuối cùng, Băng Nguyên lấy giá trên trời ba vạn nguyên thạch trung phẩm nhận về yêu hỏa của yêu hồ bảy đuôi.

- Được rồi, buổi bán đấu giá hôm nay kết thúc, các vị có thể tới nhận lấy bảo vật bán đấu giá mình đoạt được.

Lam Kiều khẽ cười, sau đó lập tức rời khỏi đài bán đấu giá.

Đám người tới đấu giá được bảo vật đều đứng dậy, đi về phía phía sau của đài bán đấu giá. Lâm Phong cũng đứng lên, đi tới bên cạnh tấm màn che bị nghiền nát, nhìn ra bên ngoài.

Hơi lạnh đã hạ xuống, Băng Nguyên bước đi ở trong hư không. Khi đi qua bên cạnh Lâm Phong, một băng phách hàn ý khủng khiếp bất chợt hung hăng đập về phía Lâm Phong với sát cơ lạnh thấu xương.

Chỉ có điều thân hình của hắn lại không có dừng lại, bay thẳng đến phía sau đài bán đấu giá. Tuy rằng tốn ba vạn nguyên thạch trung phẩm, nhưng chỉ cần lấy được yêu hỏa, nước lửa giao hòa, lấy bí pháp người của sơn trang Băng Tuyết bọn họ biết được đi đột phá cảnh giới Linh Vũ, bước vào Huyền Vũ, như vậy tất cả đều đáng giá.

Đao phong thấu xương xuất hiện, một tia sáng sắc bén chém xuống.

Những tiếng ầm ầm đã truyền ra. Phòng khách quý của Lâm Phong ầm ầm nổ tung. Một gian phòng khách quý của Lãnh Nguyệt này nhất thời lộ rõ trong tầm mắt. Gian phòng khách quý ở giữa đã bị Lãnh Nguyệt một đao chém ra.

- Ngươi rất giỏi.

Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói một tiếng, bước chân nhảy qua, trực tiếp đi về phía xa. Bốn người Hạo Nguyệt tông khác đều cười lạnh nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Phong.

- Người không biết sống chết.

Một người trong đó thì thầm một tiếng, trong mắt lại có vài phần trêu tức. Lâm Phong này chết chắc rồi.

Chỉ có điều bọn họ cũng không sẽ động thủ ở trong phòng đấu giá. Phòng đấu giá sẽ không cho phép bọn họ thật sự chém giết, nhưng chỉ cần vừa đi ra khỏi phòng đấu giá, Lâm Phong chết chắc rồi.

- Nhìn ta sao?

Lâm Phong trêu tức cười, bốn người này ở chỗ này nhìn hắn, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.

Một bước nhảy qua, Lâm Phong bước đi thong thả trong hư không, mãi đến khi đi tới đài bán đấu giá, hắn lập tức đi về phía mặt sau. Hôm nay, người thắng lớn nhất là Lâm Phong hắn.

Đỉnh Cửu Thiên Thương Long không ai nhận ra, đã bị hắn lấy hai nghìn nguyên thạch trung phẩm lấy về được, hắn làm sao có thể bỏ được đi.

Mười người lần lượt nhận lấy vật phẩm mình đấu giá nhận được. Khi đến lượt Lâm Phong, Lam Kiều nhìn hắn khẽ mỉm cười nói:

- Công tử, công tử cũng không cần thanh toán nguyên thạch, ngày mai khi công tử qua đây nhận lấy nguyên thạch bán đấu giá, sẽ có thể trừ vào trong đó.

- Được.

Lâm Phong gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đỉnh Cửu Thiên Thương Long được nâng lên.

- Công tử, cái lô đỉnh này đã là của công tử.

Lam Kiều mỉm cười, Lâm Phong lấy tay vuốt ve đỉnh Thương Long, một cảm giác mát mẻ truyền vào trong tay. Đồng thời, từ trong đỉnh Thương Long này, Lâm Phong cảm nhận được rõ ràng từng tia khí tức cổ xưa.

Tâm thần hắn thoáng động, đỉnh Cửu Thiên Thương Long lập tức biến mất. Lam Kiều nhìn Lâm Phong, cười nói:

- Lam Kiều có thể thỉnh giáo tên họ của công tử không?

- Lâm Phong.

Nhìn Lam Kiều khẽ gật đầu, ánh mắt Lâm Phong mỉm cười, trên người lộ ra một khí thế xuất trần, không quan tâm hơn thua.

Đám người nhận lấy vật phẩm của mình xong, lập tức lần lượt rời đi.

- Lâm Phong!

Nhìn bóng dáng đám người biến mất, Lam Kiều thì thào nói nhỏ một tiếng, sau đó tùy tiện nói:

- Điều tra!

- Kiều Kiều, không cần tra xét.

Lam Kiều vừa dứt lời, một bóng người từ bên trong nhà đi ra. Đó là một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp, tóc mây vấn cao lộ ra vẻ xinh đẹp cao quý.

- Vân di nhận ra hắn sao?

Lam Kiều nhìn mỹ phụ, hỏi.

- Lửa lớn đốt thành, đánh một trận thiêu chết hơn mười vạn tướng sĩ của quân đoàn Ma Việt, xoay chuyển càn khôn, một mình cưỡi ngựa qua ngàn dặm, nghĩ cách cứu viện cho công chúa Tuyết Nguyệt, thúc ngựa xông vào Hoàng Thành, cứu Liễu Thương Lan, chém tiểu vương gia, được phong hầu bái tướng. Lâm Phong từ lâu đã có thanh danh hiển hách, ta làm sao có thể không quen biết.

Người phụ nữ xinh đẹp khẽ cười, có vài phần bất ngờ. Lâm Phong yên lặng nửa năm, không ngờ lại xuất hiện ở thành cổ Thiên Lạc.

- Hắn lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt của Lam Kiều không ngừng chớp hiện. Người thanh niên này tuổi tác tương đương với nàng, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, cuối cùng lại làm nhiều chuyện lớn động trời như vậy sao?

- Kiều Kiều, hắn vẫn còn độc thân, vẫn chưa cưới thê tử.

Mỹ phụ cười như không cười nói, khiến cho ánh mắt Lam Kiều nhất thời ngưng trọng, cười nói:

- Vân di, ngài lại trêu con.

- Làm gì có. Kiều Kiều, anh hùng kết hợp với mỹ nhân, ta cảm thấy con và hắn ngược lại rất xứng đôi. Nếu như con có thể lôi kéo hắn tiến vào phía chúng ta, nói không chừng có thể thành một chuyện tốt đẹp.

Vân di nhìn Lam Kiều, Lam Kiều lại cười lắc đầu, trong ánh mắt lóe ra từng tia ánh sáng khác thường.

Lâm Phong bước ra khỏi phòng đấu giá, nhất thời có mấy bóng người theo sát ở phía sau hắn. Nhưng Lâm Phong lại giống như không cảm giác được, trong lòng hắn khẽ cười lạnh.

Bước chân không nhanh không chậm, Lâm Phong bước ra khỏi Mộng các, đi về phía tửu lâu Thiên Sơn.

- Lâm huynh, cần gì đi nhanh như vậy, chúng ta còn chưa có nói chuyện xong.

Một giọng nói truyền ra, hàn ý tập kích về phía Lâm Phong. Bước chân của hắn không khỏi dừng lại.

- Xin lỗi, phải khiến cho ngươi thất vọng rồi. Ta không rảnh.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng xong, lại nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ có điều vào lúc này, phía trước Lâm Phong lại xuất hiện một bóng người hai tay khoanh trước ngực, ngửa mặt lên trời nhìn lên trên không trung, thì thào nói nhỏ:

- Cần gì phải đi vội vàng như vậy.

Phía xa, đám người từ trong Mộng các đi ra phát hiện sự khác thường bên này, nhất thời đồng tử đều co lại. Quả nhiên, vừa ra khỏi Mộng các, Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt lại đều không chờ nổi, bọn họ làm sao có thể buông tha cho Lâm Phong đã đắc tội bọn họ.

- Lãnh huynh, ân oán của huynh và ta, tạm thời gác lại một bên, huynh thấy thế nào?

Băng Nguyên nhìn Đao công tử Lãnh Nguyệt nói một tiếng. Lãnh Nguyệt lạnh lùng gật đầu, nói:

- Có thể.

- Nhưng hắn chỉ có một người, chúng ta lại có hai người, nên làm như thế nào?

- Điều này thì đơn giản, Lãnh huynh và ta đồng loạt ra tay, xem ai có thể giết chết hắn trước. Về phần hai người khác, chúng ta một người một tên.

- Có thể, chỉ có điều ta muốn nữ tử kia.

Lãnh Nguyệt đồng ý nói.

- Không thành vấn đề. Nữ tử kia thoạt nhìn không tệ, tùy ý Lãnh huynh xử trí.

Băng Nguyên cười tà. Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, khiến cho đám người phía xa đều âm thầm lắc đầu. Hai người bọn họ đều nghĩ rằng Lâm Phong chỉ là món đồ chơi, thảo luận nên giết chết thế nào trêu đùa thế nào. Lâm Phong nghìn lần không nên vạn lần không nên đi chọc vào hai người này.

Trong đám đệ tử nòng cốt của sơn trang Băng Tuyết, Băng Nguyên là người đứng đầu. Còn có thiên tài Hạo Nguyệt tông, được người gọi là Đao công tử Lãnh Nguyệt, bọn họ làm sao có thể là người bình thường.

Lâm Phong khiêu khích bọn họ, chính là đi tìm chết.

Chỉ có điều vào lúc này, đám người bọn họ không có phát hiện ra, ở trong mắt của Lâm Phong đã có một tia hàn ý lãnh lẽo phóng ra, lộ ra sát cơ. Hai người bọn họ lại dám nói lời đùa giỡn Mộng Tình.

Mộng Tình hôm nay là vảy ngược của Lâm Phong, người động tới vảy ngược, giết!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch