Trong đêm đen, ánh trăng mát lạnh chiếu xuống, bên ngoài tửu lâu Thiên Sơn vẫn có người qua lại.
- Nữ nhân thật quyến rũ, thật xinh đẹp.
Nhìn thấy được Lam Kiều từ bên trong tửu lâu chạy ra, một nam tử say rượu, hai tròng mắt lóe sáng, bước chân đi về phía Lam Kiều.
- Mỹ nhân đúng là trắng như tuyết, ha ha...
Người nam tử say nhìn chằm chằm vào ngọn núi mềm mại của Lam Kiều, trong đôi mắt lóe ra tà quang.
- Phải vậy không? Vậy ngươi có muốn xem một chút hay không?
Miệng Lam Kiều lộ ra một nụ cười ngọt ngào, khiến cho đôi mắt của nam tử say rượu trở nên đặc biệt sáng ngời, nuốt nước miếng một cái.
- Muốn, muốn...
Đám người xung quanh đều ồn ào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lam Kiều.
- Vậy các ngươi đều nhìn cho rõ ràng.
Lam Kiều cười mị hoặc. Ngay lập tức, dưới ánh mắt của mọi người, nàng chậm rãi cởi chiếc váy dài trên người ra, khiến cho bọn họ đều hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm vào hai vai trắng như tuyết.
Nhưng mà sau một khắc, bọn họ lại không nhìn thấy được đồi núi đầy đặn muốn xem, một hoa máu tuyệt đẹp nở rộ ở trên không trung, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên phá tan sự yên tĩnh trong đêm tối. Mấy người vừa nhìn chằm chằm vào ngực của Lam Kiều đều đang nằm ở trên mặt đất.
Đám người xung quanh liếc mắt nhìn về phía bên này, nhất thời thấy hơi lạnh lan tràn.
Bọn họ cũng không dám nhìn chằm chằm vào Lam Kiều, nữ nhân này quyến rũ, nhưng bọn họ không thể không tôn trọng.
Phía xa có bóng trắng đang bay về phía bên này. Đó là một cái kiệu màu trắng do bốn người mang, tất cả đều mặc trang phục màu trắng, đi lại tương đối mềm mại, tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Bóng người màu trắng, kiệu mềm và màn che màu trắng ở trong đêm tối chạy như bay, giống như u linh, lại giống như tiên tử trong ban đêm, chỉ là trong nháy mắt lại đi đến trước mặt đám người bọn họ.
Nhưng cũng chỉ sau đó một khắc, những bóng trắng này lại xuất hiện ở phía xa, trong nháy mắt biến mất.
- Thật nhanh!
Đám người run lên. Biến mất, trong nháy mắt không ngờ lại biến mất.
- Nữ nhân quyến rũ kia đâu!
Có người kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người về phía chỗ Lam Kiều vừa đứng, đồng tử nhất thời co lại. Nơi đó không có một bóng người. Trong nháy mắt đã không thấy tung tích của Lam Kiều.
Là chiếc kiệu mền kia sao?
Những bóng dáng màu trắng giống như u linh vẫn xuyên qua trên con đường lớn. Trên kiệu mềm, một nữ nhân xinh đẹp cười như không cười nhìn Lam Kiều, nói:
- Ai chọc cho Kiều Kiều của chúng ta nổi giận như vậy.
- Vân di, đều do Vân di đưa ra chủ ý xấu.
Giọng nói của Lam Kiều mang theo vài phần làm nũng, bĩu môi, có vẻ rất không cao hứng.
- Thế nào? Dựa vào mị lực của Kiều Kiều nhà chúng ta cũng không có bắt được hắn sao?
Vân di cười khanh khách.
- Vân di biết rất rõ ràng còn trêu chọc ta. Tên khốn kia, ta nhất định phải khiến hắn coi trọng.
Lam Kiều nắm chặt nắm đấm, lộ ra hận ý. Lâm Phong này thật đáng ghét. Nàng thi triển huyễn cảnh mị hoặc, không tiếc khiến cho hắn đi tưởng tượng thân thể mình, lại vẫn không có thành công. Lâm Phong không hề động tâm. Điều này làm cho nàng cảm giác rất tức giận, rất bị đả kích.
- Kiều Kiều, con không phải tu luyện Thiên Huyễn Mị Ảnh Thuật sao? Lấy cảnh giới của con, lại thêm gương mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm của con, làm sao có thể thất bại được?
Vân di lại lên tiếng, khiến cho ánh mắt của Lam Kiều chợt nghiêm lại, nói:
- Làm gì có. Ta làm sao có thể sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh Thuật đối với hắn được. Ta nói ta tu luyện Thiên Huyễn Mị Ảnh Thuật chỉ là chơi đùa mà thôi, Vân di đừng có hiểu lầm.
Thời điểm Lam Kiều nói chuyện lại cúi đầu, có vẻ có vài phần chột dạ, không dám nhìn vào mắt của Vân di. Giờ phút này, nàng hoàn toàn không giống với khi đối mặt cùng Lâm Phong, hoàn toàn là hình tượng của một thiếu nữ.
- Phải vậy không?
Vân di khẽ cười, trong mắt ánh lên nụ cười có vài phần ý vị thâm trường.
- Thảo nào Kiều Kiều lại thất bại, Lâm Phong hắn ở trong tuyệt cảnh dùng lửa lớn đốt thành, một mình đi qua ngàn dặm cứu công chúa, luận vèe sự gan dạ sáng suốt hay mức độ tâm chí kiên nghị đều không cần nhiều lời. Nếu như Kiều Kiều dễ dàng thu phục được hắn như vậy, ta ngược lại sẽ khinh thường hắn.
- Sao?
Ánh mắt của Lam Kiều nhất thời sáng lên. Thật ra nàng đã sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh Thuật, hơn nữa còn là lần đầu tiên sử dụng, nhưng thất bại. Cho nên nàng mới có thể rất tức giận. Đáng hận hơn chính là câu nói sau cùng của Lâm Phong: nàng không ngại để cho ta chú ý. Điều này bảo Lam Kiều làm sao chịu nổi, thật giống như là nàng không biết xấu hổ vậy.
Chỉ có điều Vân di nói vậy, hình như cũng có vài phần đạo lý, nếu như có thể dễ dàng thu phục được hắn như vậy, trái lại không còn vui nữa.
Hơn nữa, nàng sử dụng loại tà thuật Thiên Huyễn Mị Ảnh Thuật lợi hại này, Lâm Phong sẽ hiểu nhầm nàng cũng là rất bình thường.
- Kiều Kiều, nhịn qua mấy ngày, phía trên đã truyền ra tin tức, bảo vật đã xuất thế, chỉ có điều chúng ta không biết mà thôi. Mấy ngày nữa sẽ có tin tức chính xác truyền đến. Sau khi nhận được bảo vật, con cũng không cần phải tiếp tục sống ở chỗ này, rèn luyện của con cũng nên kết thúc.
Ánh mắt của Vân di chớp hiện, giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhàng. Lam Kiều đã đi tới thành cổ Thiên Lạc một thời gian không ngắn.
- Trở lại sao?
Lam Kiều thì thào nói nhỏ một tiếng, trong đôi mắt có vài phần mê mang.
...
Ngày hôm sau, Mộng các vẫn có mười món bảo vật bán đấu giá. Trong đó bảo vật khiến cho người ta kích động chính là một bộ võ kỹ địa cấp, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng đạt đến địa cấp, uy lực vẫn vô cùng lớn, không có khả năng tùy ý có thể có được.
Ngoại trừ một ít gia tộc thế lực lớn cùng với tông môn vô cùng cường đại, người bình thường nếu dựa vào chính mình, rất khó nhận được công pháp và võ kỹ từ địa cấp trở nên. Trong Mộng các lại có võ kỹ địa cấp bán đấu giá, tất nhiên khiến cho rất nhiều người thoáng cái trở nên điên cuồng.
Cuối cùng, bộ võ kỹ địa cấp này bị mọi người đấu giá, đạt tới con số khủng khiếp một vạn nguyên thạch trung phẩm.
Mặt khác, trong lần đấu giá này còn có một vài bảo vật khác, ví dụ như linh khí. Hơn nữa còn là mười món linh khí trung phẩm. Tổng cộng số liền đấu giá cũng lên tới một vạn nguyên thạch trung phẩm.
Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, Lam Kiều liếc mắt nhìn về phía phòng khách quý của Lâm Phong hôm trước. Trong phòng khách quý bị nghiền nát này không có bất kỳ bóng người nào. Lâm Phong cũng không đến lấy nguyên thạch của hắn.
- Lâm Phong ở đâu?
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn truyền ra, còn kèm theo một tiếng quát lớn.
Một bóng người bay về phía trong phòng đấu giá. Trong nháy mắt, đám người ở lối ra vội vàng né tránh. Ngay lập tức bóng dáng kia nặng nề ngã trên mặt đất, không còn hơi thở, khiến đồng tử của đám người chợt co lại, ánh mắt nhìn về phía chỗ lối ra của phòng đấu giá.
Chỉ thấy nơi đó có một bóng người uy phong bá đạo đang đứng. Người này chính là một kẻ hói đầu, trên cái đầu trọc còn có một phần nám đen, cực kỳ chói mắt khó coi. Nhưng không có người nào dám lộ ra vẻ châm chọc đối với hắn. Những người bên cạnh hắn còn mơ hồ đều tránh tới, dường như sợ chọc giận ôn thần này.
- Lâm Phong, lăn ra đây.
Ánh mắt người này sắc bén, nhìn vào trong đám người lạnh lùng quát.
- Xem ra người Kền Kền này đến vì yêu hỏa.
Trong lòng đám người ở đó lại thầm nói với mình. Hôm qua Lâm Phong giết Băng Nguyên, một kiếm đẩy lùi Lãnh Nguyệt, danh tiếng chấn động thành cổ Thiên Lạc. Ngay lập tức có rất nhiều người bắt đầu điều tra về hắn. Rất nhanh, rất nhiều sự tích chấn động do Lâm Phong đã làm được truyền ra.
Nam tử trẻ tuổi thanh tú này không ngờ là anh hùng dùng lửa lớn đốt thành, thảo nào bá đạo như vậy. Hắn trực tiếp giết Băng Nguyên, hơn nữa thiếu chút nữa ngay cả Lãnh Nguyệt cũng giết chết.
Nhưng mà chính bởi vì Lâm Phong nổi danh, phiền phức cũng tới. Chuyện hắn tranh đoạt yêu hỏa, mọi người đều biết. Hơn nữa ở thành cổ Thiên Lạc này có không ít người ngoan độc.
Kền Kền chính là một trong số đó. Hơn nữa Kền Kền nhất định là vô cùng thích yêu hỏa của yêu thú chín đuôi này. Điềucàng làm cho người ta kiêng kỵ chính là Kền Kền ở trong thành cổ Thiên Lạc có bối cảnh cũng rất sâu. Hắn căn bản cũng sẽ không kiêng kỵ Lâm Phong. Cho dù bên cạnh Lâm Phong có một cường giả Huyền Vũ cảnh cũng vậy.
Kền Kền này có bối cảnh cường đại, thực lực của bản thân hắn còn là Linh Vũ cảnh đỉnh phong, đỉnh phong thực sự. Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt nhân vật như vậy cũng không dám chọc tới hắn.
Cho dù Băng Nguyên nhận được yêu hỏa của yêu hồ chín đuôi, sợ rằng cũng dự định sớm rời khỏi thành cổ Thiên Lạc. Đáng tiếc, hắn lại muốn giết chết Lâm Phong, cuối cùng để lại cái mạng của mình ở trong thành cổ Thiên Lạc.
Trở lại bên trong phòng mật thất phía sau đài bán đấu giá, Vân di liếc mắt nhìn Lam Kiều, khẽ nói:
- Kiều Kiều, Lâm Phong còn chưa có tới nhận lấy nguyên thạch của hắn, con đưa tới giúp cho hắn.
- Sao?
Lam Kiều sửng sốt, đưa giúp cho Lâm Phong sao?
- Được rồi, nguyên thạch ở trên tay ta, xem hắn cầu xin ta thế nào.
Lam Kiều hung hãn nói.
- Kiều Kiều, Mộng các có quy định, không nên vi phạm.
Vân di mỉm cười lắc đầu.
- Yên tâm đi Vân di, ta chính là tận lực làm khó dễ hắn một chút thôi.
Lam Kiều càng nghĩ càng thấy rằng chỉnh Lâm Phong này, hai tròng mắt của nàng tỏa sáng.
Vân di giao nguyên thạch cho Lam Kiều, sau đó Lam Kiều rời đi. Nhìn theo bóng lưng nàng biến mất, Vân di khẽ cười nói:
- Kiều Kiều, nha đầu nhà con cũng phải tìm một người trị một chút mới được.
Lam Kiều đi ra khỏi phòng đấu giá, Kền Kền cũng nhận ra được Lâm Phong không ở trong phòng đấu giá, lại đi xung quanh hỏi thăm tung tích của Lâm Phong. Hắn nhất định phải có được yêu hỏa của yêu hồ chín đuôi.
Đồng thời, sơn trang Băng Tuyết đang bị tuyết trắng mịt mùng bao trùm.
Một số con ngựa trắng như tuyết từ trong sơn trang vọt ra, ở trên mặt tuyết lưu lại từng dấu vết rất sâu, điên cuồng chạy nhanh, bọn chúng hình như không cảm giác được hơi lạnh ở đây.
Băng Nguyên, người đứng đầu trong đám đệ tử nòng cốt, lại bị giết chết ở thành cổ Thiên Lạc, điều này khiến cho cả sơn trang Băng Tuyết chấn động kinh ngạc!