Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 283:

Chương 283

Giết Lại Nói

truyenyy.com


Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Kiếm Chân Nguyên phát ra hào quang chói lòa đoạt đi ánh sáng của thiên địa, ẩn chứa sự sắc bén và hủy diệt vô cùng, cùng với ý chí chiến đấu.

Kiếm dùng để giết chóc, chính là lợi khí của sự hủy diệt.

Sắc mặt của Kền Kền hoảng sợ, chân nguyên lôi điện kéo về phía trên không trung công kích tới kiếm Chân Nguyên, nhất thời không ngừng có tiếng động truyền ra. Từng ánh sáng lôi điện chói mắt quấn vòng quanh kiếm Chân Nguyên, đặc biệt chói lòa.

Nhưng chân nguyên lôi điện lại không có cách nào ngăn cản được kiếm chân nguyên sắc bén đi về phía trước. Kiếm trong tay Lâm Phong vẫn lao xuống phía dưới, chém qua tất cả, âm thanh xuy xuy truyền ra, chân nguyên lôi điện bị phá ra, lực chân nguyên cuồng bạo tản về hai phía, tràn ngập khí tức hủy diệt.

- Yêu hỏa, ta từ bỏ.

Kền Kền hét lớn một tiếng, kiếm Chân Nguyên này không có phương pháp ngăn cản. Nếu Lâm Phong không thu tay lại, thật sự có thể giết chết hắn, hắn không thể không thỏa hiệp.

- Thỏa hiệp, Kền Kền, không ngờ thỏa hiệp.

Trong lòng đoàn người run lên. Kền Kền cường đại, kiêu ngạo đến như vậy, hỏi Lâm Phong ở đâu, hắn muốn đoạt Lâm Phong yêu hỏa, tất cả mọi người cho rằng Lâm Phong sắp gặp phải xui xẻo, chí ít khẳng định yêu hỏa của yêu hồ bảy đuôi là không giữ được.

Khi bọn họ nhìn thấy được Lâm Phong cuối cùng lại từ chối Kền Kền, phản kháng, bọn họ đều cho rằng Lâm Phong chết chắc rồi.

Nhưng kết cục lại ngoài dự liệu của mọi người. Kền Kền được xưng vô địch trong Linh Vũ cảnh, khi hắn chiến đấu cùng Lâm Phong lại bị kiếm Chân Nguyên của Lâm Phong đánh bại. Lúc này, Kền Kền cảnh giới Linh Vũ cảnh lại chịu thua, không chiến đấu nữa, hắn không cần yêu hỏa nữa.

- Thì tính sao?

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, Kền Kền này hình như suy nghĩ quá đơn giản, muốn đánh thì đánh, muốn đoạt yêu hỏa của ta, thậm chí muốn mạng của ta. Nhưng khi phát hiện đấu không lại ta, lại chỉ một câu ta từ bỏ là xong rồi?

Làm sao có thể đơn giản như vậy. Nếu vậy chẳng phải là tất cả mọi người đều có thể tới giẫm lên hắn một cước, giẫm lên không được, giữa đường rời khỏi không giẫm nữa, là có thể sao?

Hắn nói qua, hoặc là lăn, hoặc là chết!

- Ta là người của Ngốc Ưng bảo, ngươi dám động tới ta sao?

Kền Kền thấy kiếm Chân Nguyên của Lâm Phong vẫn đang chém xuống, càng lúc càng nhanh chóng tiến tới hoàn toàn phá hủy chân nguyên lôi điện của hắn, sắc mặt của hắn không khỏi đại biến.

Kền Kền sở dĩ dám ở thành cổ Thiên Lạc lớn lối như vậy, trừ thực lực của bản thân hắn ra, còn bởi vì hắn chính là người của Ngốc Ưng bảo, một thế lực cường đại ở thành cổ Thiên Lạc.

Đối với người ngoài, Ngốc Ưng bảo cực kỳ đoàn kết, hễ là có người dám động tới người của bọn họ, nhất định sẽ truy sát tới cùng, không chừa một tên. Chính là bởi vì sự đoàn kết này, mới khiến cho thế lực này ở bên trong thành cổ Thiên Lạc vẫn luôn luôn trường thịnh không suy, cho dù bọn họ đắc tội rất nhiều người, nhưng người bọn họ đắc tội, không có cách nào giống như bọn họ, trở thành một đoàn thể hoàn chỉnh.

Trong lòng đám người đều thầm run rẩy, Lâm Phong chẳng lẽ muốn giết Kền Kền? Đây là điều bọn họ chưa từng nghĩ tới.

Tuy rằng Hạo Nguyệt tông cách thành cổ Thiên Lạc rất gần, nhưng chỉ cần ở trong thành cổ Thiên Lạc, người của Hạo Nguyệt tông cùng với sơn trang Băng Tuyết cũng không muốn đắc tội với Ngốc Ưng bảo, Ngốc Ưng bảo cắm rễ ở thành cổ Thiên Lạc nhiều năm, rút dây động rừng, muốn nhổ tận gốc bọn họ, quá khó khăn.

- Nếu ngươi muốn giết ta, vậy chắc hẳn phải suy nghĩ đến kết cục bị giết.

Giọng nói của Lâm Phong lạnh lùng khiến cho đám người khẽ run rẩy. Trong không trung vang lên những tiếng xuy xuy. Kiếm Chân Nguyên hoàn toàn phá vỡ quả cầu ánh sáng lôi điện này, chém về phía Kền Kền.

- Ngươi dám...

Một tiếng gào thét vang vọng ở trên không trung, Kền Kền nhìn thanh kiếm ở khoảng không trên đỉnh đầu, ánh mắt lộ ra một sự tuyệt vọng. Tày trong tuyệt vọng còn có hối hận. Thường ngày, người của Ngốc Ưng bảo ở trong thành cổ Thiên Lạc kiêu ngạo thành quen, bởi vậy hắn căn bản lại chưa từng nghĩ qua hắn sẽ chết, chưa từng nghĩ tới có người dám giết hắn.

Nhưng hiện tại tử vong hạ xuống, đột nhiên như vậy!

- Xuy!

Tiếng kiếm khí rất nhỏ truyền ra, kiếm của Lâm Phong chém xuống, hủy diệt ánh sáng chân nguyên chậm rãi tiêu tan. Kền Kền đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, lại lập tức chậm rãi ngã xuống.

Mắt của Kền Kền vẫn đang mở ra, nhưng từ nơi mi tâm đi xuống có một vết máu thật dài.

Chết!

Kền Kền của Ngốc Ưng bảo đã chết. Hắn là Linh Vũ cảnh đỉnh phong lại bị Lâm Phong một kiếm chém giết, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, cho dù hắn sử dụng ra lực lượng lôi điện của chân nguyên.

Kết cục như vậy là ngoài dự đoán của mọi người, lại chấn động lòng người như vậy, khiến cho rất nhiều người còn chưa có hồi hồn.

Lam Kiều ở phía sau Lâm Phong mở to mắt. Một lát sau, nàng thở hắt ra một hơi, nhìn bóng lưng đang đứng ngạo nghễ này, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một chút khác thường.

Nam nhân này thật kiêu ngạo, thật quả quyết.

Ngươi muốn giết ta, ta lại giết ngươi, không có bất kỳ khả năng thương lượng nào, cũng không quan tâm ngươi là thân phận gì, nói giết là giết!

Chân mày đột nhiên nhíu lại, Lam Kiều đi về phía trước vài bước. Nàng đi tới bên cạnh Lâm Phong, mở miệng nói:

- Lâm Phong, ngươi nhanh rời khỏi nơi này, rời khỏi thành cổ Thiên Lạc!

- Rời đi?

Lâm Phong nhìn Lam Kiều, lập tức khẽ lắc đầu:

- Ta vì sao phải rời đi?

- Đáng chết.

Lam Kiều thầm mắng một tiếng, nói:

- Kền Kền là người của Ngốc Ưng bảo, hơn nữa hắn còn có thân phận rất cao. Ngươi giết chết hắn, Ngốc Ưng bảo không thể nào buông tha cho ngươi, sợ rằng rất nhanh bọn họ lại sẽ tìm đến ngươi.

- Ngốc Ưng bảo?

Lâm Phong cau mày. Hắn và Hỏa lão ngày hôm qua đã có giao hẹn, ba ngày sau gặp mặt ở tửu lâu Thiên Sơn, hắn không có khả năng lại rời đi như thế.

- Ta sẽ không rời đi.

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, khiến cho đôi mắt đẹp của Lam Kiều chợt ngưng trọng, thầm mắng người này thực sự không biết sống chết.

- Lâm Phong, ngươi đây là đâm đầu vào chỗ chết.

Lam Kiều mắng.

Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia khác thường, nhìn Lam Kiều, lập tức nhẹ giọng nói:

- Ngươi gấp gáp như vậy làm gì?

Lam Kiều sững sờ đứng đứng. Không sai, nàng làm sao vậy? Sốt ruột vì tên khốn kiếp này làm gì? Nàng đáng lẽ phải hận Lâm Phong, ước gì Lâm Phong chết mới tốt, tại sao phải giúp hắn?

- Ta sốt ruột vì ngươi? Ngươi muốn tìm chết liên quan gì tới ta.

Lam Kiều thô tục mắng một tiếng, bộ dạng so với vẻ mị hoặc đêm hôm qua dường như đã đổi thành một người khác, hoàn toàn không giống.

Nhìn Lam Kiều phẫn nộ rời đi, Lâm Phong chẳng hiểu tại sao. Hắn nhấc chân lên, đi về phía trong tửu lâu Thiên Sơn.

Đám người âm thầm lắc đầu. Người này có mỹ nhân nhắc nhở còn không biết tốt xấu, xem ra lần này thật sự phải chết.

Ngốc Ưng bảo không có khả năng là tồn tại dễ trêu chọc như vậy. Làm một thế lực cường đại trong thành cổ Thiên Lạc, Ngốc Ưng bảo có số lượng người lên tới hàng nghìn, ngoại trừ một ít vãn bối ra, còn lại đều người tu vi Linh Vũ cảnh, gần như rất ít người yếu. Hơn nữa, Ngốc Ưng bảo có ba vị bảo chủ đều có thực lực Huyền Vũ cảnh vô cùng cường đại. Nhất là chính bảo chủ Ngốc Ưng bảo nắm giữ thực lực Huyền Vũ cảnh tam trọng biến thái, không có người nào dám trêu chọc.

Lâm Phong tuy rằng rất mạnh, thiên phú siêu tuyệt, nhưng muốn lấy sức một mình đối đầu với Ngốc Ưng bảo là tự tìm đường chết.

Đám người đều ở phía xa không có rời đi. Kền Kền chết chắc hẳn rất nhanh lại có thể truyền tới Ngốc Ưng bảo. Bọn họ muốn xem thử, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Giống như đám người dự đoán như vậy, không qua bao lâu có tiếng ầm ầm từ phía xa truyền đến. Mặt đất chấn động lên, dường như có trên trăm ngàn con ngựa đang lao nhanh ở trên mặt đất.

- Tới rồi!

Trong lòng đoàn người khẽ run rẩy. Người của Ngốc Ưng bảo tới thật nhanh.

- Lâm Phong sắp gặp phải xui xẻo.

Nghe được tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, đám người bọn họ đều hiểu, Ngốc Ưng bảo tới báo thù. Đối mặt với Ngốc Ưng bảo cường đại, Lâm Phong sợ rằng sẽ bị tiêu diệt.

Sau một lát, nhóm đám người kèm theo khí tức huyết sát cưỡi ngôi lưng những con ngựa màu đen lao đến. Sắc mặt của những người này đều ngoan độc, kèm theo khí tức tà ác. Người của Ngốc Ưng bảo đều là hạng người tà ác, trên tay dính rất nhiều máu tươi, giết người vô số.

Bọn họ lại giống như Kền Kền, nhìn thấy được thứ mình thích liền cướp; đối phương không giao ra, lại giết, cực kỳ tà ác bá đạo, không có bất kỳ đạo lý nào đáng nói.

Ở bên trong tửu lâu Thiên Sơn, rất nhiều người đều từ bên trong chạy ra. Nghe được Ngốc Ưng bảo muốn tìm đến Lâm Phong báo thù, bọn họ tất nhiên phải né tránh thật xa, tránh bị gặp vạ lây.

Không bao lâu, tửu lâu Thiên Sơn trở nên cực kỳ yên tĩnh, phía xa có thiết kỵ đã đến gần. Nhìn thi thể của Kền Kền trên mặt đất, sắc mặt người dẫn đầu càng thêm lạnh giá, đôi mắt ưng của hắn lại càng lợi hại.

Người này chính là bá phụ của Kền Kền, một trong hai đại phó bảo chủ của Ngốc Ưng bảo, Ưng bảo chủ.

- Lăn ra đây nhận lấy cái chết.

Giọng nói của Ưng bảo chủ vô cùng chói tai, vọng về phía bên trong tửu lâu Thiên Sơn, những tiếng động cực lớn ầm ầm nổ vang. Bảng hiệu của tửu lâu Thiên Sơn cuối cùng lại trực tiếp đột ngột nổ tung.

- Thật là lợi hại!

Đồng tử của đám người bên ngoài co lại, một câu nói lại khiến cho tấm bảng hiệu bằng đồng phía xa nổ tung. Trong tiếng quát của Ưng bảo chủ vừa rồi ẩn chứa một lực lượng chân nguyên, theo âm thanh phát ra.

Bên trong tửu lâu Thiên Sơn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.

Trong lòng đám người thầm nghĩ, những người của Ngốc Ưng bảo không tiến vào trong, Lâm Phong làm sao có thể ra được. Chẳng lẽ hắn muốn tìm chết sao? Điều này hiển nhiên không có khả năng!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch