Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 298:

Chương 298

Kẻ Chết Thế

truyenyy.com


Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Nhìn thấy Lâm Phong dễ dàng phá vỡ Lạc Hà chưởng và xuyên thủng bàn tay Ngô Cương, đôi mắt dễ thương của Vân Hi lóe sáng, thanh niên này thật lợi hại.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Lòng bàn tay của Ngô Cương nhỏ máu, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, người này thật là người tông môn sao? Vì sao hắn chưa từng nghe nói qua.

Tuy hắn vừa mới nói trừ bát đại công tử ra, hắn không đặt ai vào trong mắt là nói quá, là hắn tự đại cuồng ngôn, nhưng người trong tông môn có thể chống lại hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cũng biết, tuyệt đối không có nhân vật số má như Lâm Phong này.

- Ngươi là Lâm Phong?

Lúc này, đôi mắt Vân Hi lóe sáng sau đó nói ra.

Lâm Phong, đây là cái tên gây chấn động thành cổ Thiên Lạc, là thiên tài tuyệt thế, tuy mới mười tám tuổi nhưng lại có thể chém Băng Nguyên, đánh bại Đao công tử Lãnh Nguyệt, thậm chí giết bốn tên cường giả Huyền Vũ cảnh, tại Lạc Hà tông, có rất nhiều tỷ muội tông môn từng nghị luận về Lâm Phong, Vân Hi nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng tới gương mặt của Lâm Phong.

Lâm Phong trong ấn tượng của nàng là người bá đạo, tục tằng, hiện tại hắn là thanh niên tuấn tú phiêu dật xuất hiện trước mặt nàng, tuy khí chất trên người đầy ngạo khí và lông bông nhưng nàng vẫn nhận ra hắn.

Lâm Phong nhìn Vân Hi, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười mỉm, hắn gật đầu với nàng, nụ cười này làm trái tim Vân Hi đập mạnh hơn trước.

Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, Vân Hi và nhiều người trong Lạc Hà tông từng muốn biết phong thái của Lâm Phong, hiện tại Vân Hi đã gặp được, ánh mắt tinh khiết và thấu triệt, nụ cười làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.

So sánh với Lâm Phong, sắc mặt của Ngô Cương quá mức xấu xí, hoàn toàn không có tư cách so sánh với Lâm Phong.

- Lâm Phong!

Ánh mắt Ngô Cương rung động, hắn nghe cái tên này liền lộ ra một tia sợ hãi.

Lâm Phong, hắn là kẻ có thể giết cường giả Huyền Vũ cảnh, hơn nữa từng chém giết Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang, cho nên hắn là người Lạc Hà tông, Lâm Phong cũng dám giết, tuyệt đối sẽ không lưu thủ.

- Lâm Phong, có lẽ việc này chỉ là hiểu lầm.

Đột nhiên trên mặt Ngô Cương lộ ra nụ cười hiền hòa, hắn nói năng lễ độ, dường như hắn quên đi mình vừa bá đạo và lỗ máu trên cánh tay.

- Hiểu lầm?

Lâm Phong lại nở nụ cười lạnh, nói:

- Bá Đao, có hiểu lầm không?

- Hắn và mấy vị nữ tử này đều là người Lạc Hà tông, có hai nữ tử bị Mạc Thương Lan giết chết, hắn biết rất rõ ràng, hắn không thể đối phó Mạc Thương Lan nên muốn giết ta làm người chịu tội thay, mặt khác, còn có ý định cưỡng hiếp nữ tử còn lại, sau đó hắn muốn đẩy việc này lên người của ta, việc này rất rõ ràng, không có hiểu lầm.

Bá Đao lạnh lùng nói ra, sắc mặt Ngô Cương biến thành âm trầm.

- Việc này đúng là hiểu lầm, ta không biết hắn là bằng hữu của Lâm Phong ngươi.

Ngô Cương tiếp tục cười nói.

- Thì tính sao, ngươi uy phong như vậy, giết người thế tội, hiện tại ta cũng muốn giết ngươi, ngươi cũng giết ta là được.

Lâm Phong cười nói lạnh như băng, hắn chậm rãi tiến lên phía trước, nụ cười trên mặt Ngô Cương cứng đờ.

- Lâm Phong, chuyện thế gian chỉ có một chữ lợi, ngươi có thể đưa ra điều kiện, mặt khác, Vân Hi sư muội của ta tướng mạo thanh thuần xinh đẹp, nếu ngươi ưa thích, có thể tùy ý đùa bỡn, ngươi thấy thế nào?

Ngô Cương không ngừng lui về phía sau, chưa chiến nhưng tâm thần của hắn đã khiếp sợ, uy danh của Lâm Phong quá vang dội, hắn không dám chiến.

- Ngươi vô sỉ.

Vân Hi nghe được Ngô Cương nói thế, sắc mặt nàng cứng đờ, Ngô Cương quả thật vô sỉ đến cực điểm.

- Cặn bã.

Lâm Phong bước lên phía trước, thân như ảo ảnh, vào lúc này, tay của Ngô Cương vung mạnh, độc sát khí bao phủ chung quanh, đôi mắt Lâm Phong mang theo cảnh giác, hắn dừng bước và vung tay áo, ngay sau đó độc khí tan hết, Ngô Cương lúc này lại bắt lấy Vân Hi và nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Lâm Phong, ngươi thấy sư muội của ta thanh thuần như vậy, hơn nữa còn có ý với ngươi, ngươi nói nàng chết như vậy có đáng tiếc hay không.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng, không nghĩ tới còn có loại người này, dùng Vân Hi để uy hiếp hắn, việc này tính là cái gì? Vân Hi là sư muội của Ngô Cương hắn, Lâm Phong lại không quen nàng ta, nhưng Ngô Cương hắn lại có thể làm ra việc này, sự việc thật kỳ diệu.

Vân Hi cũng không ngờ Ngô Cương lại làm ra việc như vậy, chẳng có chút hợp lý nào trong đó, nhưng nàng nhìn ánh mắt của Lâm Phong với vẻ chờ mong, sau khi nàng nhìn thấy Mạc Thương Lan thôn phệ hai sư tỷ biến thành thây khô, lại gặp được một mặt xấu xí của Ngô Cương, nàng có cảm giác nản lòng thoái chí, trong nội tâm thất lạc, dường như nàng muốn tìm ký thác, một nơi ký thác tâm linh.

Bóng dáng lông bông trong suy nghĩ của nàng, lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa hắn còn trẻ anh tuấn, làm cho nội tâm như tro tàn của nàng sinh ra chút hi vọng, thời điểm nữ nhân thương cảm dễ dàng bị người khác thừa dịp hư mà vào, hiện tại cũng như vậy.

- Ngươi thật không biết xấu hổ.

Lâm Phong nhìn Ngô Cương, hắn lạnh lùng nói ra.

- Thì tính sao, Lâm Phong, ngươi nhẫn tâm nhìn sư muội thanh thuần đáng yêu của ta chết như vậy sao, ngươi xem làn da mềm mại của nàng đi, nàng mới mười bảy tuổi đấy.

Ngô Cương không quan tâm lời nói của Lâm Phong, tiếp tục nói ra, dao găm lạnh buốt trong tay hắn xẹt qua mặt Vân Hi.

Lâm Phong nhìn đôi mắt đơn thuần của Vân Hi, hắn thật sự không đành lòng, mặc dù hắn không quen biết đối phương.

- Ha ha, mị lực của mỹ nhân rất lớn nha, sư muội, các ngươi không phải thường xuyên nghị luận Lâm Phong hay sao, hiện tại xem ra, Lâm Phong cũng có ý với ngươi đấy ngươi xem sư huynh ngươi thật tốt, ta tác hợp hai người các ngươi với nhau.

Ngô Cương tiếp tục nói ra, hắn vừa nói vừa mang theo Vân Hi lui về phía sau.

Nội tâm Vân Hi cảm thấy phức tạp, Ngô Cương là sư huynh của nàng, hắn lại tà ác, vô sỉ như thế, dùng mạng của nàng uy hiếp người xa lạ, Lâm Phong không quen biết nàng, nhưng vì nàng mà hắn không động thủ giết Ngô Cương, so sánh hai người với nhau, đối lập rất rõ ràng.

Xa xa, từng bóng người chạy tới nơi này, nhìn thấy đám người chạy tới, Lâm Phong cau mày, gương mặt Ngô Cương lộ ra thần thái vui mừng.

Chủy thủ trong tay hắn biến mất, Ngô Cương mang theo thân thể Vân Hi không ngừng lui về phía sau, hắn la lớn:

- Các vị trưởng lão đến thật đúng lúc, có người muốn giết người Lạc Hà tông chúng ta.

Những người vừa chạy tới chính là người Lạc Hà tông, hiện tại đã tới bên cạnh Ngô Cương.

- Ngô Cương, xảy ra chuyện gì?

Một người Lạc Hà tông nhìn hai thi thể trên mặt đất, hắn lạnh lùng nói ra.

- Trưởng lão, Lâm Phong đánh lén ta, giết người Lạc Hà tông ta, ý đồ mưu đồ làm loạn với Vân Hi sư muội, khá tốt ta liều chết bảo hộ mới không cho Lâm Phong đắc thủ, đúng lúc các vị trưởng lão xuất hiện kịp thời.

Ngô Cương mở miệng nói ra, sắc mặt đám người Lạc Hà tông lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Phong

- Trưởng lão, Ngô Cương hắn vô sỉ, giết hai vị sư tỷ là một người khác, kẻ muốn mưu đồ làm loạn với ta chính là Ngô Cương, hắn còn cầm dao găm uy hiếp ta, uy hiếp Lâm Phong.

Vân Hi lo lắng nói ra, Ngô Cương quá vô sỉ, đổi trắng thay đen.

- Sư muội, ta dùng ngươi uy hiếp Lâm Phong? Ngươi và Lâm Phong có quan hệ thế nào? Ta biết rõ ngươi bị Lâm Phong dùng lời ngon ngọt mê hoặc, nhưng ở trước mặt các vị trưởng lão, ngươi không nên nói ra ngoài.

Ngô Cương lạnh lùng nói một tiếng, Vân Hi tức giận tới mức sắc mặt tái nhợt, nàng thật sự không nói thành lời.

- Vân Hi, chớ có hồ đồ.

Một trưởng lão lên tiếng, ánh mắt Vân Hi căng cứng, nàng nhìn người nọ, nói:

- Sư tôn, ngươi cũng không tin ta, thật sự là Ngô Cương hắn...

- Được rồi, câm miệng cho ta.

Tên trưởng lão kia quát lại lần nữa, bờ môi của Vân Hi run run, trên mặt Ngô Cương lại lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Nữ nhân đơn thuần thật ngu xuẩn, Ngô Cương hắn là người phương nào, thiên tài Lạc Hà tông, được tông môn bồi dưỡng trọng điểm, đừng nói những trưởng lão này không có nhìn thấy, cho dù thật nhìn thấy việc vừa rồi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, Ngô Cương so sánh với Vân Hi, đối với Lạc Hà tông mà nói cái gì nhẹ cái gì nặng căn bản không cần nhiều lời.

Những trưởng lão này là người nào, đều là lão gia hỏa, chỉ cần nhìn sơ qua là biết xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cần biết rõ hắn là Ngô Cương là đủ, sai, nhất định là Vân Hi, không phải Ngô Cương.

Ánh mắt trưởng lão Lạc Hà tông nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong mắt lộ ra hàn ý.

- Lâm Phong, ngươi thật lớn mật, giết người Lạc Hà tông ta.

Trong đó một trưởng lão lạnh lùng nói ra, đám người Lạc Hà tông lập tức vây quanh Lâm Phong vào giữa.

Lâm Phong nhìn đám người này, đôi mắt lạnh như băng, vừa rồi, Ngô Cương xem Bá Đao như kẻ chết thay, hôm nay, những người Lạc Hà tông này bởi vì lời nói dối của Ngô Cương, cho nên muốn đẩy Lâm Phong thành người chết thế sao?

Lâm Phong nhìn rõ ràng, hắn còn nhìn rõ vấn đề hơn Vân Hi, hắn làm sao không biết tâm tư của những người này.

Nhưng muốn biến Lâm Phong thành kẻ chết thay dễ dàng như vậy sao?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch