Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 310:

Chương 310

Vô Tình Kiếm Khách

truyenyy.com


Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Bóng lưng tiêu sái và cô độc phảng phất như đã tồn tại từ xa xưa, thân ảnh kia tựa hồ vẫn luôn ở chỗ đó mà không phải là đột nhiên xuất hiện.

Đoạn Vô Nhai nở một nụ cười, tháo trường bào đang che lại khuôn mặt cùng với đầu xuống, lộ ra một nụ cười ôn hòa và bình dị gần gũi.

Khẽ khom người, Đoạn Vô Nhai nói với tấm lưng kia:

- Đoạn Vô Nhai bái kiến tiền bối Vô Tình.

Nếu như có người khác nhìn thấy Đoạn Vô Nhai thế mà lại cúi người với người khác thì chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ.

Đoạn Vô Nhai, hoàng tử Tuyết Nguyệt quốc, thiên phú tuyệt luân, đứng thứ tư trong bát đại công tử, rất ít khi ra tay, thậm chí có người còn suy đoán hắn sớm đã bước vào top ba thực lực trong bát đại công tử, toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc, người có thể khiến cho hắn phải cúi người cung kính nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng mà, cái bóng lưng cô độc kia tuyệt đối chính là một người trong số đó.

Gia Cát Vô Tình, lấy kiếm trảm tình, tu luyện Vô Tình Kiếm Pháp, mười lăm tuổi đã khống chế được kiếm thế, mười tám tuổi thì kiếm đã nhập vi, hai mươi mốt tuổi bước vào nhân kiếm hợp nhất,hai mươi bốn tuổi khốn khổ vì tình, từ đó về sau phong kiếm.

Có điều, cho dù không cần kiếm nhưng hắn vẫn thích mang cổ kiếm như trước, tùy ý dùng tay cũng sắc bén hơn vô số lần so với người dùng kiếm, kiếm xuất vô tình, được người người tôn xưng là Vô Tình Kiếm.

Toàn bộ Tuyết Nguyệt không có ai có trình độ kiếm đạo cao hơn Gia Cát Vô Tình.

Gia Cát Vô Tình vẫn như trước đưa lưng về phía Đoạn Vô Nhai, tay áo phiêu động, một đạo thanh âm lạnh nhạt phun ra từ trong miệng hắn.

- Nhị hoàng tử, có lẽ ngươi hiểu rõ ta vì cái gì mà đến có phải không?

Đoạn Vô Nhai cười khổ, Vô Tình Kiếm sau khi phong kiếm chưa bước ra khỏi Hoàng Thành nửa bước, hắn cũng sẽ không bước ra khỏi Hoàng Thành.

Trong thiên hạ, người có thể khiến cho hắn bước ra khỏi Hoàng Thành thì chỉ có một người mà thôi.

Lúc này mà Gia Cát Vô Tình lại xuất hiện ở đây, Đoạn Vô Nhai đương nhiên hiểu rõ hắn vì sao mà đến.

- Tiền bối Vô Tình, ta ngàn dặm xa xôi, từ Hoàng Thành mà đến...

- Ngừng!

Một đạo thanh âm lãnh đạm cắt ngang câu nói của Đoạn Vô Nhai, không có một chút cảm tình nào.

Trên mặt Đoạn Vô Nhai lộ ra nụ cười khổ, xem ra thu hoạch lần này cũng không nhiều như trong tưởng tượng của hắn.

- Ta hiểu rồi.

Đoạn Vô Nhai mở miệng lần nữa, hào quang lóe lên, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh lại xuất hiện, chỉ thấy ống tay áo của hắn huy động, cổ đỉnh ngay lập tức bay thẳng tới chỗ Gia Cát Vô Tình.

- Đoạn Vô Nhai xin giao đỉnh!

Đoạn Vô Nhai hiểu rất rõ Gia Cát Vô Tình, vô tình kiếm của hắn có thể chém bất kỳ kẻ nào, kể cả Đoạn Vô Nhai hắn.

Cửu Thiên Thương Long Đỉnh bay về phía Gia Cát Vô Tình, chỉ thấy hắn ống vung vẩy tay áo, liền sau đó, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh được hắn thu vào biến mất không thấy nữa, thân ảnh đạm mạc từ đầu đến cuối đều không hề chuyển động một tí nào.

- Cảm ơn nhị hoàng tử thành toàn.

Tiếng nói hạ xuống, thân thể Gia Cát Vô Tình run lên, tựa như một đạo kiếm bắn về phương xa, giữa không trung xuất hiện một đường khói trắng.

Mặc dù là nói cảm ơn nhưng trong tiếng nói cũng không hề có một chút ý biết ơn, hắn ta chỉ là khách sáo mà thôi.

Tựa như lúc Đoạn Vô Nhai nói với Lâm Phong là mình muốn cái đỉnh đó vậy, Lâm Phong không có sự lựa chọn, đồng ý thì cho, không muốn thì vẫn phải cho.

Hỏi cùng tạ ơn đều là khách sáo mà thôi.

Nhìn thấy bóng lưng kia dần dần biến mất, khóe miệng Đoạn Vô Nhai lộ ra một nụ cười đắng chát, sớm biết hắn ở đây thì hắn hà tất phải vẽ vời cho thêm chuyện làm gì, còn đắc tội Lâm Phong nữa.

Gia Cát Vô Tình, Vô Tình Kiếm Khách, hắn ta vậy mà đã rời núi rồi!

- Trở về.

Trong miệng phun ra một đạo thanh âm, nụ cười trên mặt Đoạn Vô Nhai lại dần dần thay đổi trở thành vẻ ôn hòa như trước, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh mất thì cứ mất đi, Gia Cát Vô Tình xuất hiện đối với hắn mà nói cũng không hẳn là chuyện không tốt, bàn cờ của hắn chính là dành cho những người này.

...

Đối với những chuyện diễn ra sau khi mình rời khỏi Lâm Phong đều không hề biết, trở lại chỗ ở của Hỏa lão, Lâm Phong nhìn nhị lão nói:

- Hỏa lão, Xích lão, ta phải về thành Dương Châu rồi, trong khoảng thời gian này nhị lão đã chiếu cố ta, Lâm Phong vô cùng cảm tạ.

Hỏa lão và Xích lão nhìn nhau, lập tức đều cười nói với Lâm Phong:

- Lâm Phong, ta và Xích lão quỷ đã quyết định rồi, về sau liền đi theo cậu.

- Đi theo ta?

Đồng tử Lâm Phong co rút một trận, Hỏa lão và Xích lão đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, một người là Huyền Vũ cảnh tầng ba, còn một người là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, đều cường đại hơn so với hắn rất nhiều, vậy mà lại nói muốn đi theo hắn.

- Đúng, đi theo cậu, Lâm Phong, cậu chắc sẽ không ghét bỏ hai lão già đúng không?

Xích lão sang sảng cười.

Lâm Phong sửng sốt một chút, lập tức đáp lời:

- Nếu như nhị lão đã để mắt tới Lâm Phong thì Lâm Phong cũng không dây dưa nữa, có nhị lão bảo hộ bên người, sau này ta chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Lâm Phong hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của nhị lão, Hỏa lão cùng Xích lão coi trọng tiềm lực của hắn, nếu đã như vậy thì hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Ít nhất trước mắt, thực lực của nhị lão có trợ giúp rất lớn đối với hắn, còn sau này, nếu như thực lực của hắn trở nên cường đại hơn thì đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt kéo theo Hỏa lão cùng Xích lão.

Ánh mắt Lam Kiều đứng một bên mang theo vài phần khiếp sợ nhìn về phía Lâm Phong.

Lâm Phong đúng là có thiên phú rất mạnh, nhưng bây giờ hắn vẫn chỉ là Linh Vũ cảnh, Hỏa lão và Xích lão căn bản không phải cùng một cấp bậc với hắn, thế nhưng lại họ lại nguyện ý đi theo Lâm Phong.

Có thể thấy được trong nội tâm nhị lão Lâm Phong có địa vị cao bao nhiêu, chắc chẳn hai người đều cho rằng Lâm Phong sau này sẽ trở thành cường giả uy chấn một phương nên mới nguyện ý đi theo.

Đáng tiếc, Mộng các của bọn họ vốn cũng có thể giao hảo với Lâm Phong, hơn nữa, Vân di ngay từ đầu cũng đồng ý sẽ tác hợp Lam Kiều với Lâm Phong, nhưng bởi vì Cửu Thiên Thương Long Đỉnh mà hết thảy đều thay đổi.

Vân di uy hiếp Lâm Phong, muốn Lâm Phong giao cổ đỉnh ra, Lâm Phong không giao, Vân di liền hạ sát thủ, cho tới bây giờ, khi toàn bộ cường giả của Mộng các đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại có một mình Lam Kiều nàng còn sống là do được Lâm Phong cứu.

Đến bây giờ, nàng vẫn cảm giác rằng tất cả mọi thứ như một giấc mộng, nàng ngây ngốc không thể tin rằng Mộng các đã bị tiêu diệt rồi.

- Ai?

Nhưng ngay lúc này, đôi mắt Lâm Phong cứng lại, thân thể nháy mắt đánh về phía bên ngoài căn phòng.

Thân thể của Hỏa lão và Xích lão cũng nhào ra bên ngoài, tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhưng mà tại thời điểm bọn hắn xông ra thì chỉ thấy phương xa có một thân ảnh lưng đeo cổ kiếm, kiếm khí nhạt nhòa trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất không còn hình dáng.

Trên không trung chỉ còn lại một vệt kiếm màu trắng, rung động nhân tâm.

- Thật là mạnh!

Hỏa lão nhìn nhìn vệt kiếm trong không trung, tròng mắt trừng lớn, thật lợi hại, thân hình xẹt qua hư không kia nhanh đến mức tận cùng mới có thể lưu lại vết kiếm.

- Đúng là rất mạnh, có thể là cường giả Huyền Vũ cảnh đẳng cấp cao.

Xích lão thì thào nói nhỏ, cường giả Huyền Vũ cảnh cao cấp là chỉ tồn tại còn cường đại hơn Huyền Vũ Cảnh tầng bảy, có thể là tầng tám thậm chí là tầng chín.

Một nhân vật như vậy mà lại xuất hiện ở ngoài phòng bọn hắn lặng yên không một tiếng động, hơn nữa trong nháy mắt liền rời khỏi.

- Nhìn bên kia kìa.

Hỏa lão kinh hô một tiếng, ánh mắt của đám người lập tức nhìn về phía mặt đất mà bọn họ không để ý khi nãy, ở đó, một cổ đỉnh đang yên tĩnh nằm một chỗ.

- Oanh!

Đám người chỉ cảm thấy trong lòng mãnh liệt run lên, cái cổ đỉnh này rõ ràng chính là Cửu Thiên Thương Long Đỉnh.

Cửu Thiên Thương Long Đỉnh mới vừa rồi còn bị Đoạn Vô Nhai lấy đi bây giờ lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.

- Hắn là đến đưa đỉnh sao?

Ánh mắt của mọi người ngắm nhìn về phương xa, một cường giả như vậy lại cố ý đến đưa đỉnh cho bọn họ?

Hơn nữa, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh nếu như xuất hiện ở đây có nghĩa là đối phương đã đoạt lấy từ trong tay Đoạn Vô Nhai.

Trong mắt đám người Lâm Phong đều mang vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu, bọn hắn không hiểu một cường giả như vậy tại sao lại tận lực mang Cửu Thiên Thương Long Đỉnh trả lại.

- Lâm Phong, nhanh thu Cửu Thiên Thương Long Đỉnh lại.

Hỏa lão nhắc nhở một tiếng, Lâm Phong khẽ gật đầu, ngón tay run lên thu Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đang nằm trên mặt đất vào không gian giới chỉ.

- Lâm Phong, ngươi biết người nọ à?

Hỏa lão hỏi Lâm Phong.

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lập tức lắc đầu, người hắn quen biết có thực lực cường đại như thế đại khái chỉ có Yên Vũ Bình Sinh, nhưng mà người nọ cũng không phải là Yên Vũ Bình Sinh.

Nhưng vì sao người này lại tới đây để đưa đỉnh?

- Vậy thì lạ thật.

Hỏa lão chau mày, nghĩ mãi mà không rõ, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh này vốn là Lâm Phong lấy được, sau đó qua mấy lần bị đoạt lấy thì vào phút này lại trở về, đối phương hẳn là đưa cho Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lại nói không biết hắn.

- Lâm Phong, có khả năng là bằng hữu của cha mẹ cậu không?

Xích lão mở miệng hỏi một tiếng, ánh mắt Lâm Phong lại lần nữa lóe lên..

Lập tức, hắn liền lắc đầu, phụ thân Lâm Hải của hẳn không có bằng hữu có thực lực cường đại như thế, mà mẫu thân thì hắn ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua.

- Hà tất phải nghĩ nhiều như vậy, đối phương nếu như muốn hiện thân thì sẽ không đi ngay, nếu như đã rời khỏi thì rõ ràng là không muốn bại lộ thân phận, tội gì phải hao tâm tổn trí suy nghĩ, thời điểm nên biết thì tự nhiên sẽ biết thôi.

Lúc này Lam Kiều mở miệng nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, không sai, nếu như đối phương để lại Cửu Thiên Thương Long Đỉnh liền đi thì hiển nhiên là không muốn cho hắn biết, hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần có đỉnh trong tay là đủ rồi.

- Có lẽ về sau sẽ có cơ hội được biết!

Lâm Phong lẩm bẩm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch