Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 321:

Chương 321

Dấu Chân Của Tướng Quân

truyenyy.com


Dịch: Thư.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Ở bên ngoài Hoàng Thành, có ba Thiết kỵ đang phi nhanh như cuồng phong.

Bóng người ngồi trên Thiết kỵ đều đội nón, khoác trường bào, đầu hơi hạ xuống, khuôn mặt khuất sâu trong bóng tối.

Hơn nữa, ở bên dưới nón của hai người trái phái tựa hồ còn có mặt nạ bằng đồng xanh, che lại khuôn mặt của hai người họ.

Thiết kỵ chạy qua đồng không mông quạnh, bước vào ngoại thành Hoàng Thành, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài Thanh Tâm tửu lâu.

Đám người ở Thanh Tâm tửu lâu tiếp nhận Thiết kỵ của bọn họ, sau đó dẫn ba người tiến vào một căn phòng trang nhã bên trong tửu lâu.

Cả ba người đều trầm mặc không nói tiếng nào đi thẳng tới một chỗ trên bàn rượu ngồi xuống, phi thường bình tĩnh.

- Ba vị có muốn dùng gì không ạ?

Tiểu nhị hỏi ba người họ một tiếng, lúc này, chỉ thấy người cầm đầu kia chậm rãi nâng mặt lên, lộ ra một gương mặt sạch sẽ, nhưng đôi mặt trên khuôn mặt sạch sẽ đó lại nhưng tràn đầy thâm thúy cùng tang thương, phảng phất như đã nhiều lần trải qua thương hải tang điền, nhân tình ấm lạnh của thế gian.

- Một bình trà, hai bầu rượu, lại thêm mấy món điểm tâm.

Nam tử nhẹ giọng nói một câu, âm thanh rất ôn hòa.

- Vâng, xin quý khách chờ một lát.

Tiểu nhị đáp lại một tiếng, sao đó lập tức rời đi để lấy rượu và món ăn.

- Tướng quân, có muốn ta đi tìm hiểu một chút hay không.

Lúc này, người ngồi ở bên cạnh người đàn ông trung niên mở miệng nói một câu, đã thấy người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu một cái, thấp giọng nói:

- Cứ từ từ.

Người kia khẽ gật đầu, ngồi ở đó không tiếp tục nói nữa.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, Thanh Tâm tửu lâu đột nhiên trở nên náo nhiệt, bên dưới tửu lâu có rất nhiều người đi tới, bọn họ đang không ngừng nghị luận cái gì đó, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

- Vương thiếu, có chuyện gì mà hưng phấn như thế?

Lúc này, một thanh âm vang lên từ trong tửu lâu, lại nghe có một người đáp lại nói:

- Ha ha, ai bảo ngươi không muốn đi xem nên vẫn ở lại tửu lâu, bây giờ đã bỏ qua ngày đại hôn của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc, ngươi chắc chắn sẽ tiếc nuối cho mà xem.

- Đại hôn của Đoàn Ngọc cùng Văn Nhân Nham, hùng vĩ phô trương thế nào người toàn bộ ngoại thành đều nhìn thấy, cho dù có đi tới thì có thể nhìn thấy cái gì được chứ.

Người kia lắc lắc đầu nói.

- Không nhìn thấy cái gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, ngày hôm nay, hết thảy người có mặt ở đó, mỗi một người đều bị chấn kinh đến không nói ra được lời là vì sao. Ta còn có thể nói cho ngươi biết, chúng ta vừa nãy đã trải qua chuyện chân chính kinh tâm động phách thế nào, hình ảnh suốt đời khó quên ra sao.

- Kinh tâm động phách, suốt khó quên? Vương thiếu, không khoa trương đến như vậy chứ!

- Chỉ là một cái đại hôn mà thôi, quá lắm là làm lớn một chút, khung cảnh đồ sộ, nhiều nhất qua mấy ngày liền quên thôi.

- Làm lớn một chút, khung cảnh đồ sộ? Đâu chỉ có như vậy, các ngươi ra ngoài nhìn xem liền biết ngay, hiện tại toàn bộ ngoại thành to lớn e rằng cũng đã triệt để náo động rồi, vô cùng điên cuồng luôn, hôm nay là ngày đại hôn của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, thế nhưng, Văn Nhân Nham cùng với phụ thân của Đoàn Ngọc là Đoàn Liệt vương gia đều chết rồi, là bị người ta giết chết ngay tại hôn lễ.

Văn Nhân Nham cùng với Đoàn Liệt vương gia đều chết rồi, là bị người ta giết chết!

Nghe được câu này, nội tâm mọi người mãnh liệt chấn động, ánh mắt cứng lại, trong tửu lâu trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng ngay sao đó liền triệt để náo động.

- Xảy ra chuyện gì, Vương thiếu, ngươi nói rõ một chút xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Thật ư, Văn Nhân Nham cùng với Đoàn Liệt vương gia làm sao có khả năng sẽ chết, ai dám giết bọn họ, ai có năng lực giết bọn họ?

Vô số vấn đề từ trong miệng đoàn người, tuy nhiên toàn bộ đều đang hỏi cùng một vấn đề là cái chết của Văn Nhân Nham cùng với Đoàn Liệt vương gia, đây rốt cuộc là thật hay giả, Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt làm sao có khả năng sẽ chết, ai có thể có đủ can đảm cùng thực lực để giết chết bọn họ.

Ba người đội nón trên bàn rượu hình như cũng có hứng thú, hai người đeo mặt nạ kia nghe thấy Văn Nhân Nham đã chết thì khá là chấn động, mà trung niên nam tử kia thì lại cảm thấy khá hứng thú với cái chết của Đoàn Liệt.

Nhưng ngay lúc này, Vương thiếu đang khoe khoang kia bỗng nhiên không nói gì, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

- Vương thiếu, rượu và thức ăn hôm này của ngươi ta bao hết.

Lúc này, một thanh âm truyền tới, nam tử được gọi là Vương thiếu kia ngay lập tức cười nói:

- Được rồi, nếu các vị đều muốn biết như vậy thì ta liền nói cho mọi người nghe.

- Các ngươi có còn nhớ thiên tài ngày xưa Liệt Hỏa Đốt Thành, nghịch chuyển càn khôn, giết mấy trăm ngàn quân địch, đồng thời cưỡi ngựa ngàn dặm đi cứu công chúa không?

- Đương nhiên còn nhớ, là Lâm Phong, cái tên này ai có thể quên chứ.

- Ha ha.

Vương thiếu kia nhợt nhạt nở nụ cười, tùy tiện nói:

- Lâm Phong trở về rồi, hắn một lần nữa trở lại Hoàng Thành.

- Lâm Phong trở về rồi?

Ánh mắt đoàn người cứng lại, Lâm Phong biến mất lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện lần nữa sao!

- Vương thiếu, chuyện Lâm Phong trở về chẳng lẽ có liên quan tới chuyện của Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt hay sao?

Có người lập tức hỏi.

- Đương nhiên là có liên quan, các ngươi có lẽ còn chưa biết, ngày xưa Lâm Phong và Văn Nhân Nham đều là đệ tử của Vân Hải Tông, tuy nhiên, ở thời điểm khi Đoàn Thiên Lang tiêu diệt Vân Hải Tông, Văn Nhân Nham lại lựa chọn làm phản, còn Lâm Phong thì thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng hắn sống sót thoát được, vị trí Tông chủ của Vân Hải Tông cũng truyền lại cho hắn, vì lẽ đó Lâm Phong hắn hận Thiên Lang Vương, giết chết con trai của Thiên Lang Vương, hơn nữa, lần đại hôn này của Văn Nhân Nham, hắn đã đặt chân đến vương phủ, tự tay chém chết kẻ phản bội là Văn Nhân Nham, Đoàn Liệt là muốn báo thù cho Văn Nhân Nham, sau đó cũng bị Lâm Phong đồng thời giết chết.

Vương thiếu này miêu tả rất sinh động, khiến người ta đều như nhớ lại chuyện xưa, bọn họ phảng phất như đang nhìn thấy Thiên Lang Vương vây công Vân Hải Tông, một mình Lâm Phong dùng kiếm thoát khỏi vòng vây, anh hùng rút kiếm, nhuốm máu thiên hạ.

Bọn họ lại phảng phất như nhìn thấy Lâm Phong ở bên trong vương phủ, tuyệt thế khinh cuồng, anh hùng hào hùng tru diệt kẻ phản bội tông môn.

Trái tim của bọn họ hung hăng đập mạnh, Lâm Phong vậy mà lại dám ngay ngày đại hôn của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc giết chết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt, hắn quả nhiên vẫn ngông cuồng giống như trước đây.

Đáng tiếc, quá đáng tiếc, bọn họ không có tới đó, không có thấy tận mắt chứng kiến sự kiện chấn động lòng người này.

Vương thiếu kia nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cực kỳ thoả mãn, nhưng đúng vào lúc này, có mấy thân ảnh đồng thời xuất hiện trong ánh mắt của hắn, một đôi mắt lạnh lẽo khát máu đang theo dõi hắn, trên người mang theo sát khí nồng nặc đến cực điểm.

- Việc này trôi qua bao lâu rồi?

Người lạnh lùng này hỏi một tiếng, khiến Vương thiếu kia trong lòng run lên, nói:

- Cách đây không lâu, bây giờ tin tức đã được truyền đi khắp bên ngoài Hoàng Thành, e rằng không lâu sau đó sẽ truyền khắp toàn bộ nội thành, ta tuyệt đối không nói dối nửa câu.

Thân ảnh của người nọ lấp loé, trong chớp mắt trở lại vị trí ban đầu, nhìn người đàn ông trung niên đang đội nón kia, nói:

- Tướng quân, sự tình mới vừa phát sinh không lâu.

- Chúng ta đi.

Người đàn ông trung niên đứng dậy, uống sạch nước trà sau đó rời khỏi Thanh Tâm tửu lâu, chạy về phía vương phủ của Đoàn Liệt, tuy nhiên thời điểm bọn họ tới vương phủ, đoàn người cũng đã tản đi hết rồi, đúng y như lời người kia nói khi nãy, Lâm Phong đã trở lại Hoàng Thành, tin tức hắn chém chết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt tin tức đã truyền khắp toàn bộ ngoại thành, đang không ngừng xâm nhập vào bên trong Hoàng Thành.

Đoàn Liệt dù sao cũng là vương gia của Tuyết Nguyệt quốc, một vương gia bị giết chết chắc chắn không thể xem là chuyện nhỏ, chuyện này đã đủ khiến cho cao tầng của Tuyết Nguyệt trọng thương.

E rằng phong ba lần này không dễ qua như vậy, Lâm Phong không thể sau khi giết chết Đoàn Liệt còn có thể yên tĩnh không xảy ra chuyện gì được, những người có thù hận với Lâm Phong tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Ví dụ như Vũ Thiên Hành và Nguyệt Thiên Thần, sau khi bọn họ rời khỏi vương phủ liền bắt đầu chạy khắp nơi, không ngừng bí mật đưa thư, chuẩn bị động thủ với Lâm Phong.

Thiên phú của Lâm Phong quá khủng bố, nhất định không thể lưu lại.

Đối với một loạt hậu quả này, Lâm Phong chưa từng cân nhắc, hắn chỉ là đang làm chuyện mà hắn nên làm, nếu tên phản đồ Văn Nhân Nham không chết thì nội tâm Lâm Phong sẽ rất bất an.

Giết Văn Nhân Nham, hắn không hối hận, Đoàn Liệt muốn báo thù cho Văn Nhân Nham nên muốn giết hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không khách khí, chém chết Đoàn Liệt.

Tất cả việc làm đều đường đường chính chính, không oán không hận.

Học viện Thiên Nhất, Lâm Phong lại một lần nữa đặt chân tới địa phương quen thuộc này.

Lâm Phong bây giờ cũng được coi là người nổi tiếng, đặc biệt là hắn còn là đệ tử cuồng loạn xếp thứ tư trong học viện Thiên Nhất, Độc Cô Thương từng bị Lâm Phong ép phải quỳ xuống, tát cho một bạt tai, mạnh mẽ ngược đãi một phen.

Có người nói, thời điểm Độc Cô Hiểu kia ở Dương Châu thành cũng đã bị Lâm Phong chặt đứt một cánh tay.

Hơn nữa Lâm Phong còn từng làm một số chuyện lớn gây náo động khác, có thể nói, mỗi người ở học viện Thiên Nhất đều từng thấy qua chân dung của Lâm Phong, thậm chí có không ít người xem Lâm Phong như một tồn tại kiêu ngạo của học viện Thiên Nhất, mặc dù Lâm Phong từ đầu đến cuối đều chưa từng thừa nhận mình là người của học viện Thiên Nhất, hắn chỉ là tu luyện trong học viện mà thôi.

- Là Lâm Phong.

- Nhìn kìa, Lâm Phong trở về, trở về học viện Thiên Nhất của chúng ta.

Ở bên trong học viện Thiên Nhất, rất nhiều người không ngừng la lên, bọn họ nhìn thấy Lâm Phong, nhân vật đã sớm nổi tiếng khắp Tuyết Nguyệt đang cùng ở trong học viện với bọn họ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch