- Không đúng, làm sao có thể có quan hệ với Lâm Phong được?
Mọi người rất nhanh liền phủ nhận suy đoán trong lòng, chủ nhân của Tương Tư Lâm chắc chắn không phải là người tầm thường, mà Lâm Phong lại được người ta đồn đoán là đến từ Dương Châu thành, trên cơ bản thì hai người không thể có nửa điểm quan hệ nào được.
Có thể người của Tương Tư Lâm ra tay chỉ vì thấy Vũ Cừu hung hăng càn quấy, ỷ thế hiếp người. Dù sao thì nhiều cường giả hay có ý nghĩ bảo vệ kẻ yếu, cho nên họ ra tay giúp Lâm Phong cũng là điều dễ hiểu.
Ánh mắt rất nhiều người đều rơi vào trên người của Vũ Cừu, hắn hiện tại khí tức thì uể oải, tóc tai bũ xù, khiến cho mọi người cảm thấy có chút thương hại. Đường đường là Vũ Tam gia quyền cao chức trọng, cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng bốn mà hiện tại đã trở thành một phế nhân.
Một kẻ tàn phế, không chỉ mất đi tư cách tư cách để kiêu ngạo, mà sau này địa vị khủng bố của hắn ở Vũ gia cũng khó giữ được. Hơn nữa bởi vì hắn thất sách mà gián tiếp dẫn đến cái chết của Vũ Thiên Hành, nói không chừng lần này trở về thì Vũ Cừu còn có thể bị Vũ gia giáng tội. Tình cảnh của Vũ Cừu hiện tại đã là không còn gì thê thảm hơn được nữa.
Quả thật là tạo hóa trêu người, trong thế giới này cho dù là ngươi mạnh đến đâu, nhưng một khi ngươi chọc giận những người mà ngươi không nên đụng tới thì dẫu cho ngươi đang là long cũng sẽ lập tức biến thành trùng.
Vì lẽ đó, trong cuộc đời của một võ giả, mục tiêu chính là tu luyện cho thực lực ngày càng cao thâm để cho tính mạng của mình không phải phụ thuộc vào kẻ khác. Một thế giới khắc nghiệt mà mọi chuyện đều dựa vào vũ lực để nói chuyện, nắm đấm kẻ nào to thì kẻ đó thắng.
Vũ Cừu cũng biết là mình lần này thực sự xong rồi, nhưng khi hắn nhìn về phía bóng người của Lâm Phong vẫn đang lơ lửng trong không trung thì trái tim của hắn lại cảm thấy vô cùng thống khổ như có hàng vạn mũi kim đang đâm vào. Tại sao, tại sao hắn chưa giết được Lâm Phong thì đã đắc tội phải đám người của Tương Tư Lâm để rồi ngay cả tu vi bản thân cũng bị phế bỏ.
Hắn hận, hận thấu thấu xương đối với Lâm Phong, nhưng hắn cũng cảm thấy hối hận vì đã đến Tương Tư Lâm để giết Lâm Phong, nếu như hắn không đến đây thì đã không xảy ra những chuyện như bây giờ.
Hắn còn hận cả kẻ trong bóng tối đã tiết lộ tin tức cho hắn, kẻ đó báo cho Vũ Cừu là Vũ Thiên Hành sẽ gặp nguy hiểm tại Tương Tư Lâm. Lúc nhận được tin tức, Vũ Cừu còn hoài nghi đây là tin tức giả, nhưng khi hắn đến nơi này, thật sự nhìn thấy Lâm Phong muốn giết Vũ Thiên Hành, hắn thậm chí còn có chút cảm kích người kia. Nhưng giờ khắc này, sau hàng loạt những sự việc xảy ra, hắn hoài nghi chính mình đã rơi vào một cạm bẫy chết người, từ đầu đến cuối bị người khác xỏ mũi dắt đi mà không hề hay biết.
Hiện tại Vũ Cừu mới nhận ra thì đã quá muộn, bởi vì, hắn không biết kẻ bán tin tức cho hắn rốt cuộc là ai.
Ánh mắt lấp loé, con ngươi của Vũ Cừu dảo một vòng quét qua tất cả mọi người ở đây, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người của Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.
Nơi này cũng chỉ có Đoàn Vô Nhai cùng với Đoàn Hân Diệp là có thể để lộ ra hành tung của Lâm Phong, hơn nữa hắn chính là người đưa Lâm phong vào Tương Tư Lâm.
Trong lòng Vũ Cừu bắt đầu hoài nghi đối với Đoàn Vô Nhai.
Giống như là nhận ra được cái gì, ánh mắt của Đoàn Vô Nhai hơi chuyển qua, dừng lại ở trên người của Vũ Cừu lúc này đang ngồi dưới đất, trong mắt hắn lóe lên cái nhìn khinh bỉ, cười nhạt nói:
- Tương Tư Lâm đã hạ lệnh trục khách, Vũ tam thúc còn không rời đi sao?
Nhìn thấy nụ cười lộ ra trên khóe miệng của Đoàn Vô Nhai, ánh mắt Vũ Cừu lập tức run lên, là hắn, nhất định là hắn.
Khóe miệng Vũ Cừu hơi co giật, trong mắt của hắn lộ ra hận ý vô cùng sâu đậm.
Nhìn thấy sự thù hận trần ngập trong mắt của Vũ Cừu, trên khóe môi Đoàn Vô Nhai vẫn nở nụ cười như cũ, nói:
- Vũ tam thúc, thời điểm này cũng đừng quá chú trọng mặt mũi nữa, nên buông thì hãy buông đi. Nên biết cung cứng thì dễ gãy, mà người cao ngạo quá thì rất dễ mất mạng.
Vũ Cừu nghe được những lời nói đầy thâm ý của Đoàn Vô Nhai, thì hắn càng khẳng định người báo tin cho hắn chính là Đoàn Vô Nhai.
Có vẻ tất cả mọi chuyện đều đã được Đoàn Vô Nhai tính kế ngay từ đầu, và Vũ Cừu chỉ như một con cờ trong tay hắn mà thôi.
Nhưng Đoàn Vô Nhai làm sao biết được trong Tương Tư Lâm sẽ có người xuất thủ, tất nhiên những người thần bí của Tương Tư Lâm sẽ không thể nghe lệnh của Đoàn Vô Nhai được.
- Ngươi thật là âm hiểm.
Sau khi nghe lời này của Vũ Cừu, ánh mắt của Đoàn Thiên Nhai liền nhíu lại, sau đó thản nhiên nói:
- Vũ Cừu, ta kính trọng ngươi là trưởng bối, gọi ngươi một tiếng tam thúc, vậy mà ngươi lại nhục mạ lại ta, như vậy là có ý gì?
- Đoàn Vô Nhai, ngươi đường đường Nhị hoàng tử vậy mà không nghĩ tới lại là kẻ tiểu nhân nham hiểm, vô sỉ đến như vậy.
Vũ Cừu nhìn chằm chằm vào Đoàn Vô Nhai, không hề e ngại mà lên tiếng nhục mạ một cách thậm tệ. Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người bay tới khiến cho lời nói của Vũ Cừu lập tức nghẹn lại, hắn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã có một thanh trường thương đâm ngập vào trong cổ họng hắn, trực tiếp lấy đi tính mạng của Vũ Cừu.
Nhìn thấy một màn vừa diễn ra, tất cả mọi người lập tức sửng sốt, không thể tin được là chỉ trong nháy mắt đã có người ra tay lấy đi tính mạng của Vũ Cừu, Vũ tam gia.
- Dám sỉ nhục điện hạ, đáng chết!
Chỉ thấy một bóng người màu đen xuất hiện, sau đó hắn lập tức quỳ một chân trên đất hướng về phía Đoàn Vô Nhai, cung kính nói:
- Vũ Cừu dám buông lời sỉ nhục điện hạ, thuộc hạ không nhịn được tự ý ra tay, xin điện hạ trách phạt.
- To gan.
Đoàn Vô Nhai gầm lên một tiếng, hắn có vẻ đang rất tức giận, sau đó lạnh lùng nói:
- Vũ tam thúc chỉ là nhất thời kích động, vậy mà ngươi dám ra tay giết chết thúc ấy, ngươi bảo ta làm sao giải thích được với Vũ gia bây giờ.
- Việc này hoàn toàn là do thuộc hạ tự ý hành động, không liên quan gì đến điện hạ. Thuộc hạ nguyện gánh hết trách nhiệm, bây giờ xin đưa thi thể của Vũ Cừu về Vũ gia, tùy ý Vũ gia xử trí.
Những lời của người này vô cùng bình tĩnh, không hề có nửa điểm sợ hãi. Những việc hắn nói ra giống như là rất bình thường đối với hắn.
Đoàn Vô Nhai có đôi chút do dự nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này cũng đành như vậy, ngươi hãy nhanh chóng mang thi thể của Vũ Tam thúc về Vũ gia, còn sau đó Vũ gia xử trí ngươi như thế nào thì ngươi cũng không được phép phản kháng.
- Tuân lệnh điện hạ.
Người kia gật đầu, sau đó hắn trực tiếp dùng thương đâm vào thi thể Vũ Cừu sau đó nhấc lên rời đi, một màn này khiến người xem không khỏi cảm thấy tê dại đỉnh đầu.
Hắn chẳng có chút nào giống như là đang đi thỉnh tội, mọi người đều hiểu lần này hắn đến Vũ gia chính là để cảnh cáo, một khi đắc tội với Nhị hoàng tử thì sẽ có kết cục như vậy.
Mọi người cùng hướng mắt về phía Đoàn Vô Nhai, trong lòng họ đều có chung ý nghĩ, Nhị điện hạ quả là một người thật đáng sợ. Bọn họ làm sao không nhìn ra một màn giết gà dọa khỉ của hắn, nhưng quả thật một chiêu này của hắn đúng là có hiệu nhiệm, mọi người lập tức nhìn hắn với con mắt sợ hãi và đầy thận trọng.
Đoàn Vô Nhai chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, hắn xử sự cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó hắn chuyển ánh mắt về phía Lâm phong vẫn còn đang ở trên không trung. Trong mắt Đoàn Vô Nhai lóe lên vẻ đầy bất ngờ, không thể tin được là trong hoàn cảnh như vậy mà khí tức của Lâm Phong toát ra vẫn vô cùng vững vàng, không hề có chút nào là thương tổn.
Lâm Phong đang tiến vào trạng thái rất đặc thù, giống như là đang tu luyện.
Đoàn người cũng đồng thời đưa mắt chăm chú nhìn về phía Lâm Phong. Hắn vẫn đang nhắm mắt ngưng thần đứng trong không gian, mọi chuyện xảy ra từ việc Vũ Cừu lao đến định giết hắn bị bốn vị nữ tử thần bí xuất hiện ngăn cản rồi phế bỏ tu vi của Vũ Cừu, cho đến việc Vũ Cừu bị thủ hạ của Nhị hoàng tử giết chết đều không có quan hệ đến hắn.
Lâm Phong hiện tại đang hoàn toàn chìm đắm bên trong thế giới của chính mình.
Thế giới hắc ám, một thế giới chỉ thuộc về Lâm Phong, thiên thư vẫn lơ lửng ở trong không trung, tỏa ra ánh sáng năm màu vô cùng rực rỡ.
Toàn bộ tinh thần của Lâm Phong lúc này đều đặt hết ở trên thiên thư, mà rốt cuộc thiên thư cũng đã có biến đổi, trang thứ ba của nó mở ra một khe hở nhỏ, không ngừng rung động.
- Mở cho ta.
Trong lòng Lâm Phong bỗng nhiên hét lớn một tiếng, toàn bộ sức mạnh tinh thần của Lâm Phong hướng về phía của thiên thư, làm cho trang sách thứ ba không ngừng lay động.
Lần này không hề có hào quang óng ánh, cũng không xuất hiện kiếm quang chói mắt, mà chỉ có một vệt khí tức làm cho người ta sợ hãi, khí tức của sự tử vong.
Khi trang thứ ba của thiên thư hoàn toàn mở ra, bên trên liền xuất hiện một đoàn hắc diễm vô cùng đáng sợ, ngọn lửa phiêu dật trong không trung giống như là mang theo vô số âm hồn từ địa ngục, nó làm người ta có cảm giác ớn lạnh.
Trang thứ hai của thiên thư chứa đựng một thanh hắc kiếm tràn ngập sát khí, hơn nữa thanh kiếm đó lại lấy chiến ý làm chủ đạo.
Lần này, khi mở ra trang thứ ba của thiên thư thì xuất hiện một ngọn lửa màu đen đầy quỷ dị, ngọn lửa này không hề có chút động tĩnh nào, phảng phất giống như là từ U Minh địa ngục mà đến. Chính sự yên lặng và tà ác của đoàn hỏa diễm sẽ làm người đối diện phải cảm thấy ớn lạnh.
- U Minh hỏa!
Một thanh âm chợt lóe lên trong đầu của Lâm Phong, còn nhớ lần trước khi thanh hắc kiếm xuất hiện thì trong đầu hắn cũng vang lên một cái tên là Chiến Thần kiếm, lần này khi đoàn hỏa diễm trước mặt xuất hiện, hắn cũng lập tức cảm ứng được, đây chính là U Minh hỏa.
U Minh hỏa, ngọn lửa đến từ địa ngục.
- Thiên Chiếu vũ hồn, mỗi lần kích hoạt đều là phải dùng đến ngoại lực công kích mới có thể mở được các trang của nó ra, mà mỗi trang mở ra lại xuất hiện một đồ vật bất phàm, mang đến cho ta một loại năng lực đặc biệt.
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, thời điểm hắn mở ra Thiên Chiếu vũ hồn, hắn liền có được Thiên Chiếu nhãn cùng với khã năng lĩnh ngộ phi phàm, khi tờ thứ hai của thiên thư mở ra thì hắn có trong tay một thanh hắc kiếm cùng với vô vàn lĩnh ngộ về kiếm pháp, khiến hắn chìm đắm và cảm thụ được kiếm ý đến cảnh giới bất phàm.
Mà lần này, tờ thứ ba của thiên thư mở ra, U Minh hỏa xuất hiện, không biết đoàn hỏa diễm này sẽ đem đến cho hắn kinh hỷ đến mức nào.
Lúc này, mọi người vẫn đang chăm chú nhìn về phía Lâm Phong, cuối cùng thì bọn họ cũng thấy Lâm Phong có chuyển động. Hai mắt của Lâm Phong chậm chãi mở ra, hai con ngươi ánh lên hai đoàn hỏa diễm vô cùng đáng sợ, ánh mắt đó quét tới đâu là mọi người cảm giác như lọt xuống hầm băng đến đó. Tất cả đều cảm nhận được khí tức đến từ U Minh địa ngục trong ngọn lửa đó khiến ai nấy đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.