Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 352:

Chương 352

Dối Trá

truyenyy.com


Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Đám người kia ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Phong đứng trong hư không đắm chìm vào bên trong ngọn lửa màu vàng.

- Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp Lâm Phong rồi. Trong nội tâm mọi người tự nói nhỏ một câu.

Lâm Phong dùng một quyền là đã có thể đánh lui Cùng Bích Lạc, hơn nữa Lâm Phong còn khiến toàn thân đối thủ bị bốc cháy. Thực lực bực này không phải là chuyện đùa, Lâm Phong so với tưởng tượng của bọn hắn phải cường đại hơn nhiều lắm.

Rất nhiều người bọn họ còn tưởng rằng Lâm Phong căn bản không phải là đối thủ của Cùng Bích Lạc nhưng xem ra bọn họ đều sai rồi. Có lẽ trận chiến này đúng là một trận chiến mà hai bên có thực lực ngang nhau.

Nhưng càng như vậy thì càng hưng phấn, có thể thấy một cuộc chiến đấu như vậy thì đúng là sự tình họ tha thiết ước mơ rồi.

- Đúng rồi, như vậy thì ít nhất trận chiến sẽ không quá nhàm chán, nếu như ngươi quá yếu đuối thì cuộc chiến này sẽ không có chút ý tứ nào rồi.

Vẻ âm trầm trên mặt Cùng Bích Lạc tán đi, hắn cười lạnh nhìn Lâm Phong trên người xuất hiện chiến ý nhè nhẹ giống như hắn đang rất hưng phấn vậy.

Lâm Phong càng mạnh thì càng có thể khơi dậy sự hứng thú, hắn hi vọng Lâm Phong mạnh mẽ một ít chứ nếu không cuộc chiến này sẽ không có ý nghĩa chút nào.

- Dối trá.

Lâm Phong thấy nụ cười ngụy trang kia thì trào phúng nói một tiếng, lấy tính cách của Cùng Bích Lạc ra suy nghĩ thì có lẽ hắn sẽ hi vọng bản thân dùng một chiêu là có thể trực tiếp tiêu diệt được mình đi, như vậy mới biểu hiện ra sự cường đại cùng với sự kiêu ngạo của hắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể thỏa mãn với hư vinh được, hiện tại Cùng Bích Lạc nói như vậy chỉ là muốn che giấu đi sự chật vật của chính hắn mà thôi, thực sự là quá dối trá mà.

- Ta sẽ cho ngươi có thêm hứng thú một ít nữa.

Hai tay Lâm Phong thu lại lập tức có một thanh thái dương kiếm ngưng hình giữa hai tay của hắn, ánh mặt trời chiếu rọi ở trên bầu trời cũng không cách nào che lấp được ánh sáng từ thanh kiếm kia, cả thanh kiếm như thái dương phóng thích ra quang mang chói mắt.

Vô số ánh sáng giống như ánh mặt trời từ trong kiếm bắn ra khiến những người ở đây phải nheo mắt lại, họ không cách nào nhìn thẳng vào một người một kiếm kia. Kiếm của Lâm Phong thật sự là quá đáng sợ mà, nó vậy mà có thể so với mặt trời, nóng rực và chói mắt.

- Bích Lạc Vũ Hồn.

Cùng Bích Lạc thấy thanh kiếm này thì nội tâm hắn cả kinh, hắn lập tức hô nhỏ một tiếng khiến Bích Lạc Ti Vũ ở phía sau hắn thành hình, hóa thành một màn nước mưa.

Nhưng khi Bích Lạc Vũ Hồn xuất hiện thì bước chân của Lâm Phong cũng di chuyển, một kiếm kinh diễm phóng xuất ra vạn trượng hào quang khiến mắt của đám người vây xem đều có cảm giác đau đớn.

Quang Minh Kiếm xuất hiện.

Sắc mặt Cùng Bích Lạc đại biến, màn nước từ trên xuống hướng về phía kiếm của Lâm Phong lao đi giống như Cùng Bích Lạc muốn cách ly thanh kiếm vậy, đồng thời thân thể của hắn cũng nhanh chóng thối lui lại.

- Xùy~~, Xùy~~...

Bích Lạc Ti Vũ bị chém đứt, kiếm quang sáng chói chém lên người Cùng Bích Lạc mang theo một vòng huyết dịch đỏ thẫm phiêu đãng trong không, ngực Cùng Bích Lạc xuất hiện một vết thương rất sâu, vừa rồi chỉ cần chậm một chút nữa hoặc là không có Bích Lạc Ti Vũ ngăn cản một phần lực lượng thì Cùng Bích Lạc đã bị một kiếm này xuyên ngực rồi.

- Ngươi còn phế vật hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta.

Lâm Phong đứng trong không trung nhìn Cùng Bích Lạc chật vật, Lâm Phong không có lập tức đuổi theo giết tên kia bởi vì căn bản là hắn không quan tâm Cùng Bích Lạc, chỉ có Cùng Bích Lạc luôn mơ tưởng dùng Lâm Phong để biểu hiện ra sự cường đại của mình mà thôi. Chính vì vậy nên hôm nay Lâm Phong dứt khoát muốn Cùng Bích Lạc biết rõ cái gọi là thiên phú của mình buồn cười đến cỡ nào.

Nhìn hai đạo thân ảnh trong hư không đều khiến đám người vây xem có cảm giác có chút không chân thực, Lâm Phong thì ngạo nghễ khinh cuồng còn Cùng Bích Lạc lại chật vật đến cực điểm, cái này hoàn toàn ngược lại so với dự liệu của bọn họ. Sự việc hẳn phải là Cùng Bích Lạc ngạo nghễ đứng đó còn Lâm Phong bị đánh cho không có sức hoàn thủ mới đúng, nhưng sự thật lại phá vỡ ý nghĩ trong lòng của bọn họ.

Lâm Phong ra tay không nhiều lắm thế nhưng mỗi một lần đều khiến người ta rung động như thế.

Lần thứ nhất hắn khiến mọi người trong học viện Thiên Nhất nhận thức đến hắn là khi hắn chiến một trận với Hắc Ma, thời điểm đó Lâm Phong vẫn còn vô danh còn Hắc Ma đã là một trong mười đệ tử đứng đầu học viện rồi và kết quả mọi người đều đã thấy được.

Lần thứ hai Lâm Phong ra tay ở trong học viện có lẽ là lần hắn đánh bại Độc Cô Thương, cuối cùng Độc Cô Thương phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Lần thứ ba Lâm Phong chém đứt một cánh tay của Độc Tí khiến mọi người rung động.

Lần này tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng Cùng Bích Lạc sẽ đơn giản chiến thắng Lâm Phong thì Lâm Phong lại một lần nữa mang đến cho bọn hắn sự kinh hỉ.

Lâm Phong nói Cùng Bích Lạc so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn phế vật hơn có lẽ là do Cùng Bích Lạc không chịu nổi một kích của Lâm Phong, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Phong tất bại thì Lâm Phong căn bản không có để Cùng Bích Lạc ở trong lòng, cho tới bây giờ Lâm Phong chưa từng xem Cùng Bích Lạc xứng đáng là đối thủ của hắn.

- Vậy sao?

Trong mắt Cùng Bích Lạc lộ ra một ánh mắt sắc lẹm tràn đầy hàn ý, Bích Lạc Vũ Hồn sau lưng hắn lóe ra ánh sáng yêu dị hắn khẽ quát một tiếng:

- Bích Lạc Hoàng Tuyền.

Lâm Phong có thể chặt đứt Bích Lạc Ti Vũ nhưng làm sao có thể phá giải được Bích Lạc Hoàng Tuyền.

Vô số giọt mưa vô hình vô ảnh trực tiếp lan tràn mà ra, hóa thành từng màn mưa lao thẳng vào người Lâm Phong.

- Ta xem ngươi trốn như thế nào?

Cùng Bích Lạc thấy thân ảnh của Lâm Phong bị màn mưa bao phủ thì cười lạnh một tiếng.

- Ta trốn như nào ngươi xem rõ rồi chứ?

Một thanh âm đạm mạc từ phía sau màn mưa truyền đến, cái thân ảnh bị màn mưa kia bao phủ đang chậm rãi tiêu tán, một cái, hai cái, rất nhiều thân ảnh của Lâm Phong đều bị tiêu tán, toàn bộ những thứ này đều là tàn ảnh của Lâm Phong còn giờ khắc này Lâm Phong đang đứng phía sau màn mưa đem ánh mắt đạm mạc nhìn Cùng Bích Lạc, trong mắt Lâm Phong lộ ra vẻ không quan tâm.

Bích Lạc Hoàng Tuyền, vô hình vô ảnh, trực tiếp rơi trong hư không, chờ ngươi phát hiện ra thì ngươi đã rơi vào sự bao vây của Bích Lạc Hoàng Tuyền rồi. Nhưng Lâm Phong lại khác, hắn đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất nên bất luận là cái gì tạo ra chấn động dù cho chấn động vô cùng nhỏ thì cũng không thể thoát khỏi cảm giác của hắn, màn mưa vừa xuất hiện thì hắn đã di chuyển tránh đi rồi.

- Làm sao có thể?

Cùng Bích Lạc thì thào, ánh mắt hắn cứng lại vì hắn thấy Lâm Phong vậy mà tránh thoát Bích Lạc Hoàng Tuyền của hắn sau đó xuất hiện phía sau màn mưa? Tại sao lại có thể như vậy được chứ.

- Có lẽ là do trùng hợp mà thôi. Không sai, nhất định là do vận khí hắn tốt nên vừa vặn tránh thoát.

Đôi mắt Cùng Bích Lạc trở lên vô cùng lạnh lẽo những giọt mưa trong hư không dần tiêu tán đi, lúc này mọi người chỉ thấy đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong mà Lâm Phong cũng nhìn lại hắn không tránh không né chút nào.

Đột nhiên thân thể Lâm Phong di động, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ngay tại chỗ. Đột nhiên chỗ Lâm Phong vừa đứng có một màn Bích Lạc Hoàng Tuyền lần nữa xuất hiện.

Đôi mắt Cùng Bích Lạc cứng lại thầm nghĩ chẳng lẽ lại trùng hợp hay sao? Lâm Phong thật sự có vận khí tốt thế sao?

Biện pháp tốt nhất tránh né Bích Lạc Hoàng Tuyền chính là thân thể không ngừng lóe lên khiến Bích Lạc Hoàng Tuyền không có thời cơ tiến tới, lần thứ nhất Lâm Phong tránh được có thể là do vận khí nhưng lần thứ hai hắn đứng ở đó chờ mình ra tay vậy mà hắn vẫn dễ dàng tránh đi như trước.

- Xem ra ngươi kiêu ngạo là do cái Vũ Hồn như gân gà này rồi, bỏ Vũ Hồn đi thì Cùng Bích Lạc ngươi giống như là phế vật mà thôi, Độc Tí còn mạnh hơn ngươi rất nhiều.

Lâm Phong thấy Cùng Bích Lạc mất mát thất lạc thì âm thầm lắc đầu, Vũ Hồn đúng là nguồn cội của võ tu, đối với võ giả mà nói thì nó rất trọng yếu, Vũ Hồn cường đại có thể làm cho chiến lực võ giả tăng lên rất nhiều, thế nhưng nếu võ giả quên mất bản thân chỉ biết dựa vào Vũ Hồn thì họ sẽ bị Vũ Hồn khắc chế mà thôi, hoặc là họ không cách nào phát huy hiệu quả của Vũ Hồn, nếu đúng vậy thì họ chẳng phải là võ giả nữa.

Võ giả mà phụ thuộc Vũ Hồn thì họ chỉ biết dựa vào Vũ Hồn mà thôi, như thế họ sẽ không bao giờ tiến xa trên võ đạo được.

Lâm Phong giáo huấn Cùng Bích Lạc thì đám người kia âm thầm gật đầu, bọn họ cũng ý thức được từ trước giờ Cùng Bích Lạc chưa bao giờ biểu hiện ra thực lực của bản thân, trong chiến đấu hắn đều dựa vào Vũ Hồn để chiến thắng nên họ không chú ý đến bản chất. Nhưng không thể trách họ được bởi vì Vũ Hồn của Cùng Bích Lạc rất mạnh nên nó khiến đám người này không để ý đến những thứ còn lại, cho nên trong lòng bọn họ cho rằng Cùng Bích Lạc rất mạnh mẽ, không ai có thể chiến thắng hắn và Lâm Phong căn bản không phải đối thủ của hắn.

Nhưng sự thật lại vượt qua tưởng tượng rất xa.

- Ngươi nói ngươi muốn phế bỏ tu vi của ta để cho ta lấy đó làm gương, như vậy hôm nay ta liền phế tu vi của ngươi khiến ngươi hảo hảo tỉnh lại.

Lâm Phong nói một câu khiến cả đám người kia trì trệ, vì lời nói này quá nhảm nhí rồi, phế đi tu vi để cho người ta tỉnh lại? Mất đi tu vi rồi thì tỉnh lại có lợi ích gì, thế nhưng chuyện này không thể trách Lâm Phong được vì hắn chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, Cùng Bích Lạc đường hoàng mang những lời này nói ra thì Lâm Phong đương nhiên cũng có thể trả lại tất cả cho hắn.

Hai tay Lâm Phong biến thành hai đốm lửa, trên nắm đấm đều có liệt diễm hừng hực thiêu đốt toả ra nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, ngọn liệt diễm này khiến không gian chung quanh giống như đang vặn vẹo vậy.

- Giết!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm, sát ý cuồn cuộn gào thét.

- Bích Lạc Ti Vũ.

Lúc này Cùng Bích Lạc sớm có chuẩn bị rồi, vô số giọt mưa từ trên trời đổ xuống hoà lại giống như một dòng sông phiêu đãng trong hư không đánh về phía Lâm Phong khiến thân thể hắn trì trệ, Bích Lạc Ti Vũ ngăn cản bước đi của Lâm Phong một lát.

- Vũ Hồn, không phải chỉ ngươi mới có.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, xúc tu màu tím uốn lượn lao đến Cùng Bích Lạc khiến sắc mặt Cùng Bích Lạc đại biến, Bích Lạc Ti Vũ đang ngăn cản Lâm Phong nên nếu hắn rút mó về thì nắm đấm của Lâm Phong chắc chắn sẽ hàng lâm.

Cùng Bích Lạc không thể chú ý nhiều như vậy được, thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh trực tiếp chạy đến chỗ người của Vũ gia đang đứng, thấy cảnh này thì đám người đang xem có chút há hốc mồm rồi.

- Mạng của hắn chỉ có thể giao cho các ngươi rồi.

Cùng Bích Lạc nhìn trưởng lão Vũ gia rồi nói.

Lâm Phong chậm rãi xoay người lại nhìn Cùng Bích Lạc bằng đôi mắt mang theo sự xem thường vô tận, những tên thích hư vinh tự cho mình có thể cuồng ngạo với mọi người thực chất chỉ là tiểu nhân mà thôi.

Khi gặp phải nguy hiểm thì không từ một thủ đoạn nào, còn người nắm giữ tâm trí kiêu hùng thì cho dù họ chết trận cũng muốn giữ lại tôn nghiêm của mình quyết không để ai chà đạp.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch