- Đúng, ta chiến một trận với hắn sau đó hắn liền rời đi.
Lâm Phong tùy ý nói ra rồi nhìn về phía Đoàn Hân Diệp.
- Ta cùng Ngạo Tuyết rời đi là được, nàng về trước đi.
- Vâng.
Đoàn Hân Diệp khéo léo gật đầu, hai tay nàng đang ôm lấy cánh tay Lâm Phong không muốn rời ra, nàng dặn dò một câu.
- Sau này huynh phải cẩn thận hơn một chút đấy.
- Yên tâm đi.
Lâm Phong nhu hòa cười, cánh tay Đoàn Hân Diệp chậm rãi buông ra sau đó nàng quay vào trong hoàng cung. Lúc đi vào nàng vẫn không nhịn được quay lại liếc nhìn Lâm Phong một cái giống như sợ Lâm Phong sẽ chạy trốn vậy.
Lần thứ nhất nàng được Lâm Phong hứa hẹn nên luôn có cảm giác sợ mất đi, bởi vì quá quan tâm nên nàng càng cảm thấy sợ hãi.
Lâm Phong một mực mỉm cười thẳng đến khi thân ảnh Đoàn Hân Diệp biến mất mới quay đầu lại, lúc này hắn thấy trên mặt Vấn Ngạo Tuyết mang theo thần sắc có vài phần mập mờ, cười như không cười nhìn Lâm Phong.
Nhiều ngày không thấy nhưng thực lực Lâm Phong đã đạt đến Huyền Vũ cảnh, trở thành đệ nhất nhân học viện Thiên Nhất, không những được mọi người sùng bái mà còn được công chúa yêu mến, gia hỏa này thật sự quá là tốt số mà.
- Tại sao lại đi xe ngựa?
Lâm Phong không thèm để ý đến nụ cười mang theo vẻ mập mờ của Vấn Ngạo Tuyết mà nhìn vào cỗ xe ngựa kia hỏi. Lâm Phong đâu phải nữ tử, tại sao Vấn Ngạo Tuyết lại dùng một chiếc xe ngựa tới đón hắn chứ?
- Ai biết ngươi có mang theo sư muội của ta bỏ trốn hay không.
Vấn Ngạo Tuyết chế nhạo khiến Lâm Phong trợn trắng mắt, hắn không để ý đến Vấn Ngạo Tuyết nữa mà trực tiếp bước lên xe ngựa.
Vấn Ngạo Tuyết ngồi ở phía trước xe ngựa vung vẩy chiếc roi điều khiển xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
- Thời gian vừa qua ngươi đi nơi nào đó?
- Cửu Long sơn mạch, Quan Kiếm phong.
- Ta một mực bế quan tại đó cho tới khi tiến nhập Huyền Vũ cảnh mới lại đi ra.
- Cửu Long sơn mạch, Quan Kiếm phong!
Tại phía đông Hoàng thành có một dãy núi liên miên bên trong chứa đầy yêu thú, đó chính là Cửu Long sơn mạch, nó cũng giống như Hắc Phong lĩnh đều rộng mênh mông vô biên vô hạn, phía bên kia sơn mạch chính là một cái quốc gia khác của Tuyết Vực.
Lâm Phong nghe nói Nguyệt gia vô cùng cường đại tọa lạc trong Cửu Long sơn mạch, còn Quan Kiếm phong trong miệng Vấn Ngạo Tuyết chính là một đỉnh một ngọn núi cao trong sơn mạch.
- Đúng, Quan Kiếm phong là nơi thích hợp cho kiếm tu tu luyện nhất, ngươi đã thấy chỉ trong thời gian ngắn như thế mà tạo nghệ kiếm đạo của ta đã tinh tiến không ít, nếu có cơ hội ngươi cũng nên đi đến đó nhìn một chút đi.
Vấn Ngạo Tuyết giải thích với Lâm Phong, hắn biết một số kiếm tu cường đại trong Hoàng thành đều thích đến Quan Kiếm phong tu luyện kiếm thuật, thế nhưng nghe nói chỗ đó cũng không thích hợp đi nhiều, thời điểm tốt nhất chính là khi ngươi ngộ ra điều gì đó nhưng vẫn không có đột phá thì Quan Kiếm phong có thể giúp ngươi đột phá cảnh giới kiếm đạo, còn đi nhiều lần thì ngược lại Quan Kiếm phong sẽ khiến kiếm tâm ngươi bất ổn.
Đương nhiên điều này có người nói chỉ là tin vịt mà thôi.
- Mang ta đi tới đó đi.
Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói ra câu này khiến ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết trì trệ.
- Hiện tại sao?
Vấn Ngạo Tuyết quay đầu sang, con ngươi xinh đẹp nhìn Lâm Phong như mang theo ý hỏi thăm xem hắn nói thật hay không.
- Đúng, là hiện tại.
Lâm Phong khẳng định khiến đôi mắt Vấn Ngạo Tuyết trì trệ hẳn luôn, hắn vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong để xác định lại lần nữa nhưng chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong không hề nhúc nhích, tỏ ra rất kiên định.
- Đồ điên, sớm biết như vậy thì ta không nói cho ngươi biết còn hơn.
Vấn Ngạo Tuyết buồn bực thì thầm một tiếng sau đó lập tức vung roi quất lên mấy con ngựa, âm thanh cuồn cuộn của bánh xe vang lên, xe ngựa thay đổi phương hướng mới, chạy đi như điên phía đông của Hoàng thành.
Hoàng thành vô cùng rộng lớn, nó rộng tới mức Vấn Ngạo Tuyết chạy như điên trong Hoàng thành tạo lên một mảng bụi đất to lớn nhưng phải đến tận sáng sớm ngày hôm sau họ mới tới Cửu Long sơn mạch.
Nhìn sơn mạch chứa vô biên vô tận yêu thú ở trước mắt thì Vấn Ngạo Tuyết không khỏi duỗi lưng một cái, trong mắt hắn có vài phần mệt mỏi. Tu luyện không thấy mệt mỏi chút nào nhưng cưỡi xe ngựa chạy như điên không ngừng nghỉ một chút nào như vậy thật là có chút cảm giác như bị tra tấn mà.
Quay lại nhìn Lâm Phong thì Vấn Ngạo Tuyết đã thấy hắn nhảy xuống xe từ bao giờ rồi, nhìn sơn mạch chứa đầy yêu thú trước mắt thì ánh mắt Lâm Phong mang theo tinh mang rất là hữu thần.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tới Cửu Long sơn mạch, dãy núi này cùng Hắc Phong lĩnh đều là yêu thú sơn mạch nhưng nhưng lại có rất nhiều điểm bất đồng.
Sườn núi Hắc Phong lĩnh có nhiều cây, địa thế không dốc đứng như Cửu Long sơn mạch ở trước mắt, thế nhưng hai dãy Yêu Thú sơn mạch đều mang yêu khí phi thường nồng nặc.
Dù vậy nơi đây vẫn có không ít người xuất nhập Cửu Long sơn mạch, đối võ giả nói mà nói, Yêu Thú sâm lâm đúng là chỗ để mạo hiểm, nơi đây có nhiều nguy hiểm nhưng cũng mang theo nhiều kỳ ngộ, bên trong Yêu Thú sâm lâm có thể thông qua việc chiến đấu với yêu thú để không ngừng tích lũy kinh nghiệm thực chiến, rèn luyện lịch lãm trong sinh tử, ma luyện tâm chí của chính mình khiến chiến lực cùng cảm giác nhạy bén ngày càng tăng lên, đồng thời bên trong Yêu Thú sâm lâm còn có thể ngẫu nhiên gặp một chút cơ duyên khác.
Bởi vậy mặc dù Yêu Thú sâm lâm nguy hiểm trùng trùng điệp điệp nhưng người trước ngã xuống người sau lại tiến lên bước vào trong đó.
- Quan Kiếm phong ở nơi nào?
- Cứ đi thẳng hướng vào bên trong sơn mạch đại khái trăm dặm là ngươi sẽ thấy nó.
- Ta mới từ địa phương quỷ quái này đi ra nên ta sẽ không đi cùng ngươi đâu.
Dứt lời Vấn Ngạo Tuyết rất tiêu sái quay người nhảy lên xe ngựa huy động roi dài trong tay khiến tiếng vó ngựa vanh lên, chiếc xe ngựa dần dần biến mất.
Lâm Phong nhìn thoáng qua bóng lưng Vấn Ngạo Tuyết thì thấy gia hỏa này thật sự là quá tuấn mỹ mà, tâm tình luôn tiêu sái không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.
Vấn Ngạo Tuyết có một thân thiên phú trác tuyệt siêu quần tuy hắn cũng ngông nghênh nhưng không giống những kẻ cuồng vọng kia.
Rất nhanh Lâm Phong liền xoay người cất bước tiến về bên trong Cửu Long sơn mạch, hắn định tu luyện một phen để tăng lên tu vi.
Phong ba trong Hoàng thành đã bắt đầu khởi động rồi, Lâm Phong đã kết xuống không ít cừu gia nên hắn cần có thực lực cường đại để chống lại, hắn muốn đối kháng Xà Quỳnh, muốn giết Lăng Thiên thì càng cần thực lực cường đại đến chèo chống bởi vậy khi nghe được Vấn Ngạo Tuyết nói Quan Kiếm phong có thể giúp tăng lên cảnh giới kiếm đạo thì hắn lập tức yêu cầu Vấn Ngạo Tuyết dẫn hắn tới nơi này.
Tu luyện là việc vô cùng vô tận, muốn kiếm đạo tăng lên thì hắn cũng phải không ngừng tu luyện, kiếm của hắn đã bước vào cảnh giới nhân kiếm hợp nhất nhưng như thế vẫn còn chưa đủ tại vì cảnh giới nhân kiếm hợp nhất chưa có hoàn toàn vững chắc, huống chi phía trên nhân kiếm hợp nhất còn có cảnh giới mạnh hơn chỉ là hắn còn chư chạm đến đến mà thôi.
Bên trong Cửu Long sơn mạch gần như không có ánh mặt trời bởi vì nó đã bị từng mảng rừng rậm che lấp hết, ánh sáng chỉ có thể theo khe hở trong tán cây chiếu xuống mà thôi.
...
Lúc này trong rừng rậm, Phong Đình đang thận trọng đi về phía trước, chung quanh thân thể của cô có hộ vệ gia tộc bảo hộ.
- Tiểu thư, chúng ta đã tiến sâu vào trong sơn mạch hơn mười dặm rồi, nếu như vẫn tiếp tục tiến thêm rất có thể sẽ gặp phải một số yêu thú lợi hại, vì vậy nhất định phải càng cẩn thận hơn.
Bên cạnh Phong Đình có một vị lão giả nhắc nhở.
- Ân, ta biết rõ.
Phong Đình nhẹ gật đầu, tuy rằng trong lòng nàng có vài phần khiếp đảm nhưng vì bệnh của phụ thân nên nàng vẫn muốn tiếp tục đi tới, nàng nhất định phải tìm được Cửu Dương Thảo.
- Tiểu thư, nếu như không được thì chúng ta quay về đi lão gia sẽ không trách tiểu thư đâu, Cửu Dương Thảo làm gì dễ tìm như vậy.
Lão giả thở dài một cái nói ra, Cửu Dương Thảo là loại linh thảo ẩn chứa rất nhiều dương khí và sinh mệnh lực, nó sinh trưởng tại nơi có nguyên khí cực kỳ nồng đậm, bình thường chỉ nơi nào có địa mạch nguyên khí mới có thể thai nghén ra Cửu Dương Thảo mà thôi, loại bảo địa cùng với bảo vật kia làm gì tới lượt bọn hắn đi tìm, cho dù có thì cũng đã sớm bị người ta lấy đi rồi.
Phong Đình nhẹ nhàng lắc đầu, muốn nàng buông bỏ là chuyện không có khả năng.
- Cửu Dương Thảo!
Đúng lúc Lâm Phong đi vào phụ cận thì nghe được ba chữ Cửu Dương Thảo nên bước chân của hắn cũng trì trệ lại, Cửu Dương Thảo chính là thiên địa linh thảo, nếu như trực tiếp phục dụng nó thì nó sẽ khiến nội lực người dùng trở lên lớn mạnh, khiến thực lực võ giả không ngừng trở lên mạnh mẽ mặt khác nó cũng là dược liệu chủ yếu của Lạc Thần Đan.
Lâm Phong không có quên thiếu nữ Vân Hi bị băng phong vẫn chờ Lạc Thần Đan để phục hồi lại như cũ.
Lâm Phong nhìn thoáng qua hộ vệ bốn phía Phong Đình thì hơi nhíu mày, những hộ vệ này có một số là chân tâm thật ý bảo vệ cô gái kia an toàn, còn một số người trong mắt lại hiện lên tà quang tham lam ngắm nhìn chằm chằm vào đường cong trên người thiếu nữ, thiếu nữ không cảm thấy nhưng cảm giác nhạy bén của Lâm Phong là hạng nào, làm sao hắn không phát hiện ra cơ chứ.
Lâm Phong chỉ là người ngoài nên hắn cũng không cần quản sự tình khỉ gió của người ta.
Rất nhanh Lâm Phong đã đi tới bên người thiếu nữ kia khiến những hộ vệ cùng lão giả giật mình, họ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
- Ngươi là ai?
Lão giả thủ hộ trước mặt Phong Đình sau đó hỏi Lâm Phong, trong ánh mắt của lão giả mang theo vài phần cảnh giác, bên trong Cửu Long sơn mạch luôn có một ít võ giả lợi hại chuyên giết những võ giả yếu đuối hơn để cướp lấy kỳ bảo, bởi vậy nếu có người xa lạ đột nhiên xuất hiện thì tất cả mọi người đều trở lên cẩn thận.
- Ngươi biết chỗ nào có Cửu Dương Thảo?
Lâm Phong hỏi thiếu nữ.
Phong Đình thầm đánh giá Lâm Phong, ánh mắt Lâm Phong trong vắt mang theo vài phần thâm thúy, khuôn mặt thì tuấn tú phiêu dật phi phàm.
- Không biết.
Phong Đình lắc đầu bởi vì nàng cũng chỉ đến đây tìm kiếm Cửu Dương Thảo mà thôi.
Lâm Phong không hỏi gì thêm, hắn chỉ là tùy ý hỏi một chút xem có thu hoạch ngoài ý muốn không thôi.