Bát đại công tử bài danh thứ hai Nguyệt Thiên Mệnh cùng bài danh thứ ba Vu Thanh đồng thời hiện thân tuyệt đối là sự kiện khó gặp nhất.
Ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mong chờ, bất kỳ người nào trong bát đại công tử cũng đều là nhân vật thiên kiêu nên họ cảm thấy rất háo hức, huống chi lần này hai người ưu tú nhất trong ba người đứng đầu lại cùng xuất hiện một lần.
Vu Thanh khoác lên người một chiếc áo choàng màu đen nhìn xấu xí giống như một con dã thú, thời điểm ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Nguyệt Thiên Mệnh thì lộ ra hào quang yêu dị.
Ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh nhìn rất yên bình, không hề có vẻ yêu dị giống như ánh mắt Vu Thanh.
- Không biết cảnh giới hai vị đứng thứ hai và thứ ba trong bát đại công tử bây giờ là gì nhỉ?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, Đoạn Vô Nhai xếp hạng thứ tư đã cường đại như vậy rồi, hai người này chắc chắn sẽ không yếu hơn so với Đoạn Vô Nhai. Không biết thái tử điện hạ Đoạn Vô Đạo thần bí kia cường đại đến mức nào.
- Nếu như muốn nhìn Thiên Mệnh có phải là hữu danh vô thực hay không thì rất đơn giản, một chiêu không đủ thì Đằng môn chủ hãy để cho bọn chúng quyết chiến với nhau đi, chiến đến khi nào một bên chết trận thì coi như chấm dứt, cho dù Nguyệt Thiên Mệnh không địch lại thì Nguyệt gia ta cũng không nhúng tay vào, Vu Thanh không địch lại thì Vạn Thú môn các ngươi cũng không được nhúng tay.
Lão giả tóc trắng nhàn nhạt nói khiến đồng tử tất cả mọi người đều ngưng lại.
Ông ta muốn Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh quyết chiến sinh tử.
Lão giả tóc trắng quá tự tin với Nguyệt Thiên Mệnh rồi, lão tin tưởng Nguyệt Thiên Mệnh tuyệt đối có thể giết chết Vu Thanh.
Không biết phía Vạn Thú môn có dám hay không?
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người môn chủ Vạn Thú môn, mọi người chỉ thấy khóe miệng của hắn hơi co quắp xuống. Môn chủ Vạn thú môn nghiến răng thầm hận lão già kia vậy mà muốn Nguyệt Thiên Mệnh chiến sinh tử với Vu Thanh.
Tuy rằng hắn rất xem trọng thực lực Vu Thanh nhưng hắn không biết rõ thực lực hôm nay của Nguyệt Thiên Mệnh ra sao nên còn do dự, Vu Thanh xác thực là thiên tài chân chính của Vạn thú môn, thiên phú của Vu Thanh so với chính bản thân môn chủ hiện tại cũng mạnh hơn rất nhiều, nên hắn đã có ý định để lại vị trí môn chủ cho Vu Thanh. Còn Nguyệt Thiên Mệnh những năm này một mực không xuất hiện tại Tuyết Nguyệt quốc nên không ai biết lần này trở về hắn đã đạt tới tu vi gì, môn chủ Vạn Thú môn không dám đánh bạc.
- Đằng Vu Yêu ngươi có dám hay không?
Ánh mắt lão giả tóc trắng nhìn môn chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Yêu tràn đầy sự kiêu ngạo, lúc này thân ảnh lão giả tóc trắng nhìn rất phiêu động và ngạo nghễ, quần áo không gió tự bay.
- Đằng Vu Yêu ngươi có dám không?
- Đằng Vu Yêu ngươi dám không?
Trong không gian có hai đạo thanh âm vang vọng làm rung động nhân tâm tất cả mọi người ở đây.
Đằng Vu Yêu trầm mặt, hắn dám sao? Hắn thật sự không dám, Vu Thanh lúc nhỏ được nhặt được bên trong Yêu Thú sâm lâm, sau này được hắn thu làm nghĩa tử, Vu thanh do một tay hắn nuôi lớn nên tình cảm rất sâu đậm, giờ bảo Đằng Vu Yêu dùng tính mạng Vu Thanh đi đánh bạc cùng Nguyệt Thiên Mệnh thì hắn không có khả năng làm như vậy.
- Hôm nay Tuyết Nguyệt quốc đã thay đổi rất nhiều nên vị trí của bát đại công tử rất nhanh sẽ có thay đổi lớn, Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh ai mạnh ai yếu sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng nên ta cần gì phải đánh cuộc với ngươi.
Đằng Vu Yêu chậm rãi nói ra, lời nói khiến đám người vây xem lộ ra thần sắc thất vọng, xem ra trận chiến giữa Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh tạm thời sẽ không phát sinh.
Lão giả tóc trắng lại chuyển ánh mắt qua nhưng không thèm nhìn Đằng Vu Yêu mà chỉ thản nhiên nói:
- Cái nguyên mạch này ở gần Nguyệt gia nhất nên Nguyệt gia muốn chắc rồi.
Hắn vừa dứt lời thì thân ảnh người Nguyệt gia quanh hắn nhao nhao lóe lên chặn hết tất cả các ngõ ngách của cái nguyên mạch này giống như cái nguyên mạch này đã là của Nguyệt gia bọn họ rồi, người khác không thể nào tới chiếm đoạt được.
Trong vẻ bình tĩnh của lão giả mang theo sự bá đạo, nội liễm nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén tuyệt đối, đây chính là gia chủ Nguyệt gia, tuy rằng Nguyệt gia rất thần bí và không bao giờ tranh đấu cùng người ngoài nhưng không có nghĩa là họ không biết tranh giành, thời điểm bọn họ tranh giành cái gì thì họ sẽ không quan tâm đến bất luận kẻ nào, cho dù người trước mặt là môn chủ Vạn Thú môn thì họ vẫn làm vậy. Lần này Nguyệt gia chiếm cứ cái nguyên mạch này ngay trước mặt Vạn Thú môn cho chúng biết Nguyệt gia là như thế nào, còn kế tiếp Vạn Thú môn muốn như thế nào thì tùy, Nguyệt gia không thèm quan tâm.
Lâm Phong nhìn lão giả tóc trắng đang đứng trong không trung thì nội tâm sinh ra vài tia cảm khái.
Nếu như thực lực Lâm Phong còn cường đại hơn cả Nguyệt gia thì khi hắn phát hiện nguyên mạch ai dám đến đoạt với hắn, hắn nói một câu thì ai dám nói câu thứ hai.
Bởi vì thực lực hắn yếu nên người ta đến sau vẫn dám tranh đoạt, thậm chí người Vạn Thú môn còn muốn hắn giao ra nhẫn trữ vật rồi bảo hắn cút nếu không sẽ giết hắn, hơn nữa còn nói đó là ân huệ, thật buồn cười cho một cái ân huệ.
Hết thảy nguyên do vẫn là thực lực Lâm Phong còn quá yếu.
Đám người Vạn Thú môn lộ ra thần sắc tức giận, Nguyệt gia thật sự là quá ghê tởm mà, Nguyệt gia làm vậy là đang miệt thị Vạn Thú môn, không thèm để Vạn Thú môn bọn họ vào trong mắt.
- Nguyệt Thanh Sơn.
Ánh mắt Đằng Vu Yêu dần trở lên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào lão giả tóc trắng gọi tên của lão.
Có rất ít người biết cái danh tự Nguyệt Thanh Sơn này.
- Ta nói cái nguyên mạch này là của Nguyệt gia ta, chẳng lẽ ta cần phải lặp lại lần nữa ư!
Nguyệt Thanh Sơn hồn nhiên không để ý đến sự phẫn nộ của Đằng Vu Yêu, lão vung ống tay áo lên quát lạnh một tiếng, trên người lão phóng xuất ra khí thế lăng lệ ác liệt.
Không gian nhất thời thay đổi trở lên yên tĩnh rất nhiều, lúc này không có người nào dám nói chuyện cả, trong không gian yên tĩnh tràn đầy áp lực khiến người ta khó thở.
Khoé miệng Lâm Phong nở ra một nụ cười, Vạn Thú môn đoạt nguyên mạch của hắn, bây giờ Nguyệt gia lại đoạt lại nguyên mạch từ trong tay Vạn Thú môn, thật đúng là nhân quả tuần hoàn mà.
- Thanh Sơn huynh hoả khí thật là lớn nha.
Đúng lúc này lại có một đạo thanh âm truyền tới, ngay sau đó là vô số bóng người đạp không đi đến, những người này đều dùng chân nguyên lăng không đi đến nên họ toàn là cường giả Huyền Vũ cảnh, một đội hình do cường giả Huyền Vũ tạo thành.
Họ là người Vũ gia, nơi này càng lúc càng trở lên náo nhiệt. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã có tới thế lực lớn hội tụ lại đây, hơn nữa cả ba thế lực đều có thực lực mạng nhất trong Hoàng thành, thực lực của bọn họ có thể làm cho cả Hoàng thành phải rung chuyển.
Rất nhanh đám người Vũ gia đã tới phía trên nguyên mạch, thấy những người này thì con ngươi Lâm Phong hiện lên một đạo ánh sáng lành lạnh, Vũ gia có thù hận rất lớn với hắn.
Lâm Phong đã giết Vũ Thiên Hành của Vũ gia, khiến tam gia của Vũ gia vì hắn mà chết, chỉ sợ hôm nay Vũ gia nhất định muốn lấy mạng Lâm Phong rồi vì lần này Vũ gia mang người tới đều là cao tầng của Vũ gia, nam tử trung niên cầm đầu chính là gia chủ Vũ gia, Vũ Lưu Thủy.
Gia chủ Vũ Lưu Thủy của Vũ gia cùng với gia chủ Nguyệt Thanh Sơn của Nguyệt gia từng được người đời xưng tụng là Thanh Sơn Lưu Thủy nhưng hiện nay rất ít người biết tới danh hiệu này, nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ rất ít lộ diện nên mới có chuyện như vậy.
Lâm Phong đứng đó nhưng vẫn cảm thấy Vũ Lưu Thủy trong lúc lơ đãng đang đảo mắt nhìn qua hắn, ánh mắt của tên kia mang theo sự hận thù vô biên.
Nhưng từ đầu đến cuối Vũ Lưu Thủy vẫn chỉ là cười nhạt mà thôi.
- Đằng huynh, cái này là ngươi không đúng rồi, Nguyệt gia cư trú ở Cửu Long sơn mạch nên tất nhiên là họ phát hiện ra cái nguyên mạch này trước rồi, cho nên cái nguyên mạch này tự nhiên thuộc về sở hữu của Nguyệt gia mới đúng.
Vũ Lưu Thủy cười nhạt nói một tiếng khiến toàn bộ đám người đều ngẩn ra.
Lời nói của Vũ Lưu Thủy... không phải là càng kích thích sự phẫn nộ của Đằng Vu Yêu hay sao, cái nguyên mạch này rõ ràng là Vạn Thú môn phát hiện sớm hơn Nguyệt gia mà.
- Cái nguyên mạch này là do đệ tử Vạn Thú môn phát hiện ra trước.
Quả nhiên Đằng Vu Yêu lạnh như băng nói ra, trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ tức giận.
- Ách...
Vũ Lưu Thủy tựa hồ như rất là kinh ngạc khi nghe lời nói này, hắn lập tức cười cười nói:
- Hoá ra là Vũ mỗ nói sai.
Nguyệt Thanh Sơn cười lạnh một tiếng sau đó quét mắt nhìn Vũ Lưu Thủy cùng với Đằng Vu Yêu nói:
- Ta nhắc lại một lần cuối cùng hiện tại cái nguyên mạch này thuộc về Nguyệt gia ta.
Vũ Lưu Thủy không thèm để ý nói ra:
- Vũ mỗ tới trễ nhất nên tự nhiên không đi tranh đoạt nguyên mạch, điểm ấy Thanh Sơn huynh cứ yên tâm đi, thế nhưng ta cần giết một người ở chỗ này.
Lời nói của Vũ Lưu Thủy rất âm hiểm, hắn tới trễ nhất nên không có đi đoạt nguyên mạch vậy đồng nghĩa với việc ám chỉ Đằng Vu Yêu có thể đi lên đoạt sao.
- Ngươi muốn giết ai?
Nguyệt Thanh Sơn hỏi.
- Hắn.
Ngón tay Vũ Lưu Thủy chỉ về phía Lâm Phong, đồng thời trong ánh mắt hắn có sát ý hiện lên.
- Người này đã giết con trai thứ năm của ta, hại chết tam đệ ta nên ta nhất định phải giết hắn.
Vũ Lưu Thủy vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Nguyệt Thanh Sơn.
Nguyệt Thanh Sơn nhướng mày thầm nghĩ xem ra Vũ Lưu Thủy cũng biết chuyện rồi, chuyện này cũng không có gì là lạ, dùng thực lực Vũ gia muốn điều tra thân thế của Lâm Phong thì rất là dễ dàng.
- Hắn là Lâm Phong?
Đằng Vu Yêu nghe được lời Vũ Lưu Thủy thì ánh mắt ngưng lại, Lâm Phong là cái tên gần nhất mới nổi lên tại Hoàng thành.
- Đúng.
Vũ Lưu Thủy khẽ gật đầu khiến ánh mắt Đằng Vu Yêu lộ ra một tia sát cơ lạnh lùng.
- Thật trùng hợp, người này cũng đã giết không ít người Vạn Thú môn bọn ta nên ta cũng muốn giết hắn.
Nghe được lời nói của hai người kia thì đồng tử tất cả mọi người đều co rút lại, sau đó nhìn về phía Lâm Phong.