Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 379:

Chương 379

Ngươi Không Được

truyenyy.com


Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Tử Xà Vũ Hồn lan tràn tạo ra vô số xúc tu màu tím quấn chặt thân hình khổng lồ của Độc Nhãn, trong ánh mắt Lâm Phong lóe lên một tia kiên quyết, hắn đột nhiên dùng lực khiến thân thể hắn ngừng lại giữa không trung không, hắn muốn nhờ xúc tu đang buộc chặt lấy thân thể Độc Nhãn tạo lực kéo bắn thân thể của hắn hướng về phía Độc Nhãn.

- Kiếm!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng khiến chân nguyên kiếm lại lần nữa ngưng hình, hắn nắm chân nguyên kiếm trong tay đâm tới con mắt Độc Nhãn.

- Rống!

Độc Nhãn gầm lên một tiếng, hai tay hắn dùng lực khiến vô số xúc tu bị xé rách, bàn tay lớn như cái quạt nan che chắn trước con mắt của hắn trực tiếp va chạm với chân nguyên kiếm của Lâm Phong.

- Cạch!

Chân nguyên kiếm đâm vào bàn tay to lớn của Độc Nhãn nhưng lại bị kẹt ở bên trong đó, bàn tay của Độc Nhãn biến thành màu đen giống như là một bức tường vậy.

- Rống!

Độc Nhãn há miệng gầm lên một tiếng, tiếng gầm phát ra thanh âm vô cùng kinh khủng, lúc này diện mục của hắn thay đổi thành vẻ dữ tợn giống như yêu thú vậy.

Đồng thời sau lưng Độc Nhãn có hư ảnh một con yêu thú ngưng hình, hư ảnh kia chính là một con Độc Nhãn Yêu Tê màu đen cực lớn.

Cái tên Độc Nhãn chính là bắt nguồn từ Vũ Hồn mà ra.

- Rống...

Vũ Hồn hiện thân khiến thân thể Độc Nhãn không ngừng phát ra tiếng vang đùng đùng, thân thể hắn giống như lại lần nữa cao lên càng lúc càng thêm khổng lồ như một ngọn núi vậy.

Hai chân hắn dẫm lên mặt đất khiến mặt đất phải run lên, lực lượng kinh khủng khiến mặt đất nứt ra thành những cái khe sâu nhìn rất là đáng sợ, thanh âm gào thét của hắn cũng khiến màng tai của Lâm Phong chấn động thân thể càng là bay ngược về sau.

- Oanh, ầm ầm...

Mặt đất rung động không ngừng, bước chân của Độc Nhãn hướng về phía trước, mỗi bước chân hắn bước ra đều khiến đại địa run động một cái, mỗi lần hắn bước đi là thân thể lại lao về phía trước hơn mười mét, nhìn Độc Nhãn như rất chậm chạp nhưng thật ra lại mạnh mẽ vô cùng, hắn khiến người ta có cảm giác hư ảo vô cùng.

- Chết đi.

Độc Nhãn chỉ cần vài bước là đã vượt đến trước người Lâm Phong, bàn tay khổng lồ của hắn trực tiếp bài xuất ra, cái hắc sắc thủ chưởng sau khi biến ảo đủ để mang nửa người Lâm Phong nắm lại, nếu bàn tay này mà vỗ trúng thì Lâm Phong không chết cũng phải đi mất nửa cái mạng.

Thanh âm đứt gãy của xúc tu không ngừng vang lên, những xúc tu Tử Xà bị đứt gãy lập tức hóa thành một dòng nước trùng kích lên thân hình khổng lồ của Độc Nhãn, thân thể Lâm Phong mượn nhờ cỗ lực phản chấn này nhanh chóng lui về phía sau.

Lâm Phong lướt đi trên mặt đất một chút sau đó bay lên, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trong hư không, chân nguyên dương hỏa trên người hắn điên cuồng thiêu đốt toả ra nhiệt độ vô cùng nóng bỏng.

- Chân nguyên hỏa diễm này thật là lợi hại, nếu như đối thủ mà cùng cảnh giới với hắn thì chỉ cần loại hỏa diễm này cũng đủ để diệt sát đối phương rồi.

Đám người ở dưới cảm nhận được chân nguyên dương hỏa đang bốc cháy phía trên người Lâm Phong thì thầm than một tiếng, tuy nhiên họ vẫn cảm thấy đáng tiếc cho Lâm Phong khi phải đối mặt với đối thủ kinh khủng như Độc Nhãn.

- Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, âm thanh kia do Độc Nhãn đạp mạnh lên mặt đất phát ra, hắn muốn mượn lực đẩy cái thân thể cao lớn của hắn bay lên đuổi theo Lâm Phong, tốc độ của hắn vẫn nhanh như trước.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời trên cao sau đó vận chuyển Đại Nhật Phần Thiên Kinh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên người lấy Lâm Phong làm trung tâm, thậm chí lúc này trên thân thể Lâm Phong xuất hiện hoa văn thái dương nhìn vô cùng chói mắt.

- Lâm Phong tu luyện công pháp gì vậy?

Rất nhiều người nhìn thấy Lâm Phong vận dụng công pháp này thì đều cảm thấy kinh hãi, công pháp có thể dẫn động ánh sáng mặt trời thật sự là quá lợi hại mà.

Ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn và một số ít cường giả khẽ run, công pháp mà Lâm Phong tu luyện hẳn là thiếu dương công pháp phi thường lợi hại đã thất truyền từ lâu kia, loại công pháp này có thể dẫn động ánh sáng thái dương chuyển hoá thành chân nguyên nên nó vô cùng mạnh mẽ, nó cũng giống như thiếu âm công pháp, đều rất hiếm thấy vậy mà Lâm Phong lại có thể có được.

Chân nguyên kiếm mấy lần vỡ vụn lại một lần nữa hội tụ toả ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

- Đại Quang Minh Kiếm, giết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, thân thể hắn lại đánh về phía Độc Nhãn, ánh sáng thái dương cùng chân nguyên kiếm dung hợp lại sau đó được Lâm Phong giơ lên cao chém xuống, lúc này mũi kiếm có từng đạo hỏa diễm bùng lên.

- Rống, rống...

Độc Nhãn mở ra cái miệng to lớn của mình gào lên mấy tiếng kinh khủng, Vũ Hồn Độc Nhãn Yêu Tê phía sau hắn cũng mở ra cái miệng lớn dữ tợn điên cuồng gào thét, trong thiên địa vậy mà có từng đạo hư ảnh Yêu Tê hướng xông lên trời, số lượng của hư ảnh nhiều đến nỗi chúng chiếm hết cả một mảnh thiên địa.

Đại Quang Minh Kiếm trảm lên đám hư ảnh kia khiến chúng phát ra từng tiếng gào rú kinh khủng, âm thanh nổ mạnh liên tiếp vang lên.

Tiếng gào thét của Độc Nhãn vẫn rất chói tai như trước, Độc Nhãn và Vũ Hồn của hắn đều mở ra cái miệng lớn không ngừng phun ra hư ảnh Yêu Tê hướng về phía Lâm Phong, giờ khắc này đám người đứng xem đều phải che chắn lỗ tai của mình lại vì thanh âm kia thật sự quá là chói tai.

- Ầm ầm!

Thiên địa không ngừng nổ tung do kiếm ảnh và hư ảnh Yêu Tê va chạm vào nhau, nhưng kiếm ảnh kia cuối cùng cũng ảm đạm xuống, hào quang của Đại Quang Minh Kiếm không còn nhưng thân ảnh Yêu Tê vẫn đang tràn ngập thiên địa, một màn này khiến tất cả đều âm thầm kinh hãi thay cho Lâm Phong.

Không biết môn thần thông này của Độc Nhãn là thần thông gì mà lợi hại như vậy.

Miệng của Độc Nhãn rốt cuộc cũng đóng lại nhưng tiếng gầm gừ vẫn vang vọng ở trong không gian như cũ, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ vui vẻ lạnh như băng.

Nhưng khi ánh sáng thái dương mất đi thì vẻ đẹp mỹ lệ của mặt trời về chiều cũng nở rộ.

Đôi mắt yên bình của Lâm Phong vẫn hiện lên vẻ bình tĩnh như trước, hắn thầm thì:

- Tịch Dương Kiếm!

Kiếm xuất ra mặc dù không còn ánh sáng chói lọi như Đại Quang Minh Kiếm nhưng nó lại có vẻ đẹp của buổi chiều tà.

Sự chói mắt của thái dương cuối cùng cũng mất đi, Đại Quang Minh Kiếm ảm đạm nhưng lúc này ý cảnh hoàng hôn trong kiếm chiêu lại được truyền ra, kiếm quang mỹ lệ chém xuống hư ảnh của những yêu thú kia khiến hư ảnh của chúng không ngừng biến mất, giống như sinh mạng của chúng đã tới thời điểm kết thúc vậy, kiếm của Lâm Phong xuyên thấu hết thảy trực tiếp đi tới trước mặt Độc Nhãn.

Ánh mắt của mọi người ngưng lại vì rõ ràng họ thấy đạo kiếm quang chói mắt kia đã mất đi rồi mà vì sao kiếm của Lâm Phong lại đột ngột xuất hiện trước mặt Độc Nhãn, họ không biết tại thời điểm cuối cùng Lâm Phong đã chém ra một kiếm nhưng nó lại liền mạch với chiêu kiếm trước nên mới có một màn như thế xảy ra.

Một kiếm này còn mang theo ý cảnh tịch diệt nên nó có sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Độc Nhãn sửng sốt, hắn còn đang chuẩn bị nhìn xem Lâm Phong bị hư ảnh yêu thú của hắn dẫm đạp tới chết nên không có nghĩ tới đối phương còn có thể chém ra một kiếm này.

- Rống!

Cự chưởng của Độc Nhãn lại lần nữa hướng về hư không làm rung động cả bầu trời, một kiếm ẩn chứa ý cảnh tịch diệt trảm lên bàn tay của hắn phát ra tiếng vang, một vòi máu tươi chảy ra, cự chưởng của Độc Nhãn đã bị kiếm của Lâm Phong cắt đứt một chỗ.

- Giết.

Độc Nhãn cảm nhận được cánh tay mình bị cắt đứt thì gào thét lên một tiếng, hắn muốn phóng lên trời chém giết Lâm Phong.

- Trảm!

Toàn bộ lực lượng trên người Lâm Phong rơi vào phía trên một kiếm này, kiếm đâm vào bàn tay của đối phương tiếp tục đâm xuống, đồng thời hoả diễm trên người Lâm Phong điên cuồng hội tụ lại, ngọn lửa màu đen dần dần được ngưng hình, chúng theo men theo chân nguyên kiếm kẹt lại trong lòng bàn tay đối phương không ngừng đi qua.

Sắc mặt Độc Nhãn càng lúc càng trở lên khó coi, hắn vẫn tiếp giằng co với Lâm Phong nhưng thời điểm ngọn lửa màu đen theo chân nguyên kiếm đi vào trong bàn tay của hắn rồi trực tiếp thiêu đốt bàn tay thì một cỗ đau đớn đến từ tâm can lan ra khắp toàn thân khiến Độc Nhãn phải co quắp lại.

Đau nhức không có gì sánh kịp khiến Độc Nhãn cắn răng trợn mắt như một con dã thú, tại miệng vết thương của hắn có một cỗ tịch diệt hỏa diễm không ngừng đốt cháy khiến vết thương không thể liền lại, trong nháy mắt toàn bộ thân thể của hắn đều đổ đầy mồ hôi, đau nhức khiến mồ hôi chảy ra rất nhiều.

- Xùy...

Miệng vết thương truyền đến từng đạo âm thanh xùy xùy, Độc Nhãn nhìn thoáng qua miệng vết thương thì thấy huyết nhục chỗ đó đã bị cháy đen thành một mảnh.

- A...

Tiếng gào rú kịch liệt vang lên, Độc Nhãn rốt cuộc không dám giằng co cùng với Lâm Phong nữa hắn điều khiển thân thể của hắn rơi xuống đồng thời cánh tay còn lại trực tiếp đánh một chưởng về phía Lâm Phong.

Nhưng mà chân nguyên kiếm của Lâm Phong vẫn cắt sâu xuống một đoạn ở miệng vết thương của hắn, khi hai người tách nhau ra thì kiếm của Lâm Phong cũng mang theo một khối huyết nhục cháy đen của đối phương ra.

Rốt cuộc Độc Nhãn cũng đáp xuống mặt đất, hắn nhìn vết thương trên tay của mình thì sắc mặt cũng trở lên vô cùng khó coi.

Còn Lâm Phong thì vẫn đứng trên không trung quan sát Độc Nhãn, trong ánh mắt của Lâm Phong mang theo sự băng hàn và lạnh lùng.

- Giết ta? Ngươi không làm được đâu.

Lâm Phong giở giọng cuồng ngạo khiến ánh mắt mọi người đều cứng lại.

Trận chiến vừa rồi mặc dù Độc Nhãn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng kết quả vẫn là thất bại.

Chỉ có Lâm Phong mới biết cuộc chiến có kết quả này là vì hắn không muốn để lộ ra chiến lực tuyệt đối của hắn. Đối mặt với nhiều địch nhân thì hắn bắt buộc phải giữ lại lá bài tẩy, hắn không có khả năng lộ ra hết toàn bộ át chủ bài.

Sắc mặt đám người Vạn Thú môn đều rất khó coi, Độc Nhãn chẳng những không có giết chết Lâm Phong mà còn bị Lâm Phong gây thương tích, hơn nữa đây là dưới tình huống hắn đã sử dụng Vũ Hồn mà vẫn bị thương.

Độc Nhãn sao có thể bại được chứ? Trận chiến này hắn phải thắng nếu không thì Vạn Thú môn còn mặt mũi nào đây.

Đằng Vu Sơn đứng bên cạnh Đằng Vu Yêu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt hắn không ngừng biến ảo, thời điểm hắn tiêu diệt Vân Hải tông thì hắn đã tận mắt thấy Lâm Phong nhưng lúc đó Lâm Phong mới chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh cấp thấp mà thôi, khi đó Lâm Phong chỉ như con sâu cái kiến nhưng hôm nay hắn đã có thể miệt thị tuyệt đại đa số thiên tài của Vạn Thú môn rồi, thiên phú bực này xác thực làm cho người ta sợ hãi, nếu không giết Lâm Phong thì sau này Vạn thú môn sẽ có hậu hoạn vô cùng.

Duy chỉ có ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn là phức tạp nhất, ông ta thở dài một tiếng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch