Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 432:

Chương 432

Tay Trái Hắc Liên, Tay Phải Hắc Kiếm!

truyenyy.com


Dịch: An Nhi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Đại Bằng công tử trong bát đại công tử đã ra tay.

Đây là người đầu tiên trong bát đại công tử hành động, nhưng làm cho người ta kinh hãi chính là, Đại Bằng công tử đột nhiên ra tay đánh lén Lâm Phong!

Lâm Phong còn đang khổ chiến với Xà Quỳnh, Sở Triển Bằng đột nhiên công kích, không thể nghi ngờ là thừa cơ hội đánh lén Lâm Phong đang lúc lâm nguy.

Nhìn đại bằng phóng lên cao kia, khán giả đều vì Lâm Phong mà đổ mồ hôi. Sở Triển Bằng có Đại Bằng Vũ Hồn, tốc độ nhanh đến đáng sợ.

- Vô sỉ!

Đoàn Phong đứng trên mặt đất, thấy Sở Triển Bằng đột nhiên xuất thủ, y nhịn không được liền mắng chửi, rất lo lắng cho Lâm Phong.

Mặc dù Đại Bằng có hô lên một tiếng, cố ý tìm chút mặt mũi khi đánh lén, nhưng vì tốc độ của gã quá nhanh nên cũng không khác gì là đánh lến cả.

Mộng Tình thấy vậy thì phát ra hàn ý đáng sợ sau đó lao về phía Sở Triển Bằng. Nhưng lúc này nàng muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi. Chỉ trong nháy mắt, Đại Bằng công tử đã vọt tới trước người Lâm Phong.

- Cẩn thận!

Mộng Tình chỉ có thể hô lên một tiếng, hy vọng Lâm Phong cẩn thận.

Lâm Phongcó cảnh giới thiên nhân hợp nhất nên có năng lực cảm ứng vạn vật, tất nhiên là hắn biết được Đại bằng công tử đang tới gần, nhưng hắn đang tấn công Xà Quỳnh, trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi thì thân thể hắn không cách nào kịp điều chỉnh, chỉ có thể theo phong mà chớp động.

Phong làm cho Lâm Phong nhẹ nhàng phiêu đãng, cố gắng tránh né.

- Gào!

Một tiếng kêu sắc bén truyền ra, đôi cánh của Đại bằng công tử đột nhiên đảo hướng, nhanh đến không thể tin nổi.

Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, thật là nhanh, nhanh đến mức hắn không thể tránh khỏi.

- Xoẹt, xoẹt....

Đôi cánh sắc bén xẹt qua người Lâm Phong, trên ngực hắn lập tức xuất hiện một vết máu.

- Ông!

Một lực lượng kinh khủng lại đánh tới, đôi cánh của Sở Triển Bằng vỗ mạnh, trực tiếp đánh lên người Lâm Phong, Lâm Phong bị đánh bật ra ngoài, lập tức phun máu.

Sở Triển Bằng bất thình lình công kích khiến Lâm Phong ứng phó không kịp, trên ngực bị cắt ra một vết thương rất sâu.

Mặc dù Đại Bằng công tử có thừa nước đ-c thả câu nhưng thực lực của gã thì không cần hoài nghi, vừa ra tay liền lập tức đánh trúng Lâm Phong.

Mộng Tình rung rẩy, lập tức xuất hiện đỡ lấy Lâm Phong, trên người nàng, một luồng hàn ý cực hạn mơ hồ muốn trào ra.

- Mộng Tình, nàng lui về phía sau đi!

Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt kiên trì làm cho Mộng Tình hơi khựng lại.

- Ta nói rồi, người vũ nhục nàng nhất định phải chết, hôm nay cho dù kẻ nào ra mặt cũng không có tác dụng, cho dù ta có phải trả cái giá nào đi chăng nữa.

Mộng Tình ngẩn người, sau đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng đỏ lên.

Hết thảy đều vì nàng, cho dù bất kể là ai, bất kể cái giá nào, Lâm Phong có thể hy sinh tất cả vì nàng.

- Để muội tới đi!

Mộng Tình không đành lòng nhìn Lâm Phong liều mạng, nàng phát ra hàn khí cực hạn làm cho Lâm Phong bên cạnh cũng cảm thấy lạnh run.

- Không, ta tới!

Lâm Phong kiên định lắc đầu, xoa đầu Mộng Tình, cười nói:

- Ta nói rồi, sau này hãy để ta bảo vệ nàng.

Nói xong, Lâm Phong dùng sức kéo Mộng Tình về phía sau.

Mộng Tình nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Lâm Phong, trong đôi mắt ướt át hiện lên ý cười, nụ cười này làm cho thiên địa cũng thất sắc.

Thấy tiên tử thánh khiết lộ ra nụ cười khuynh thế như vậy, tất cả đều có cảm giác hít thở không thông, có thể đổi lấy nụ cười khuynh thế của nàng thì có phải hủy thiên diệt địa cũng đáng.

Mọi người cảm thấy Lâm Phong đúng là xứng đôi với Mộng Tình, dường như hai người là một đôi trời sinh, về phần Xà Quỳnh, gã thật sự không xứng với Mộng Tình.

Bất luận thắng bại, người nổi bật nhất hôm nay vẫn thuộc về Lâm Phong, không nói cái khác, chỉ vì nụ cười khuynh thế của hồng nhan đã đủ.

Lâm Phong quay đầu, trong ánh mắt hắn lập tức không còn một tia nhu tình nào, chỉ có sự lạnh lùng, vô tình cùng giết chóc, nhìn chằm chằm vào Xà Quỳnh và Sở Triển Bằng.

- Đại Bằng công tử, Sở Triển Bằng!

Lâm Phong cười hết sức trào phúng.

- Ngày xưa, ngươi bước vào học viện Thiên Nhất uy phong biết bao, học viện Thiên Nhất đã đáp ứng, tại lần hội tụ này, ta nhất định sẽ chiến với ngươi. Nhưng Đại Bằng công tử ngươi gọi cái khiêu chiến này là như vậy sao? Lâm Phong coi như đã hiểu rồi, đương nhiên, người Tuyết Nguyệt thánh viện vốn là một đám phản bội tụ hợp mà thành, vô sỉ đã quen, vì vậy, sự hèn hạ của ngươi không có gì kỳ quái.

Lời nói của Lâm Phong rất chói tai, nhục nhã cả Sở Triển Bằng và Tuyết Nguyệt thánh viện.

Người Tuyết Nguyệt thánh viện nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng không dám nói gì.

- Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ lời lẽ nào cũng là vô dụng, khi ta giết ngươi rồi thì sẽ không ai nói ta là hèn hạ

Sở Triển Bằng đáp lại Lâm Phong, trong đầu gã thì rất kinh hãi, không ngờ một chiêu vừa rồi lại bị Lâm Phong né được, gã vốn giết Lâm Phong tại chỗ, kết quả chỉ đánh hắn bị thương mà thôi.

- Ngươi nói rất đúng, dưới thực lực tuyệt đối, bất kỳ lời lẽ nào cũng là vô dụng, bất kỳ thủ đoạn vô sỉ hèn mọn nào cũng là trò hề mà thôi. Sở Triển Bằng, ngươi là kẻ ta phải giết. Hôm nay, ngươi và Xà Quỳnh đều phải chết.

Lâm Phong kiêu ngạo như vậy khiến tất cả mọi người đều trợn mắt, không nghĩ tới Lâm Phong trong tình huốn này mà còn cuồng ngạo như thế. Cho dù là đang đối mặt với hai vị thiên tài, một trong đó còn là một trong bát đại công tử, Đại Bằng công tử, Sở Triển Bằng.

Giống như là đến lúc này Lâm Phong vẫn không cho rằng là mình sẽ bại.

Sát ý lại được phóng ra, mũi kiếm màu đen trong tay Lâm Phong vẫn chấn động lòng người như trước.

Đồng thời, trên người Lâm Phong, chân nguyên kinh khủng điên cuồng tụ hội, tập trung về cánh tay trái của Lâm Phong.

Lâm Phong vươn tay trái ra, ngọn lửa màu đen xuất hiện, cùng màu với mũi kiếm màu đen bên tay phải hắn.

Hơn nữa, ngọn lửa màu đen kia điên cuồng cắn nuốt chân nguyên của Lâm Phong, sau đó một đóa hắc liên chậm rãi nở rộ, yêu diễm mà xinh đẹp.

Chính là U Minh Chi Liên.

- Bịch, bịch...

Trái tim tất cả mọi người đập dồn dập, chỉ cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, thanh kiếm sát phạt kia còn chưa phải là thủ đoạn cuối cùng của Lâm Phong, hắn vẫn còn có lá bài tẩy khác.

Lâm Phong thật là đáng sợ, mang tới cho mọi người hết ngạc nhiên này tới kinh hãi khác.

Đóa hắc liên kinh khủng mà yên tĩnh kia chính là thứ đem đến sự tự tin cho Lâm Phong.

Tay trái hắc liên, tay phải hắc kiếm, hắc kiếm là sát phạt, hắc liên là hủy diệt!

Khí tức sát phạt cùng hủy diệt quanh quẩn bên người Lâm Phong.

Sở Triển Bằng nhìn vào thanh kiếm sát phạt và hắc liệt hủy diệt trong tay Lâm Phong, trong mắt gã lộ ra vài phần kiêng kỵ.

Thanh kiếm sát phạt kia thì không cần nói nữa, hoa sen hắc ám kia dường như cũng làm cho trái tim gã đập nhanh, đóa hắc liên này thật kinh khủng, uy lực của nó tuyệt đối không thấp hơn thanh kiếm sát phạt trên tay phải Lâm Phong.

Xà Quỳnh đã sớm thấy được sự kinh khủng của hắc liên. Lúc đó Lâm Phong vẫn còn là Huyền Vũ cảnh tầng một mà hắc liên hủy diệt đã có thể uy hiếp Huyền Vũ cảnh tầng ba như gã, hôm nay, đóa hắc liên này dường như mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều lắm.

- Đại Bằng công tử, hôm nay ta sẽ để cho tất cả mọi người nhìn rõ, trừ việc hèn hạ đánh lén ra thì ngươi còn có bản lãnh gì không.

Lâm Phong lạnh lùng nói, thân hình mang theo khí tức sát phạt và hủy diệt kinh khủng cuồn cuộn lao về phía trước.

Sắc mặt Sở Triển Bằng trầm xuống, đôi cánh đại bằng chậm rãi giương lên, một tiếng gió hú lên, gã biến mất tại chỗ bay thẳng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong cười lạnh, tay trái vung lên phía trước, nhất thời, trong không trung xuất hiện vô số tàn ảnh U Minh Hắc Liên. Đại bằng công tử thấy thế lập tức thay đổi phương hướng, tránh sang một bên, không dám chạm vào hắc liên.

- Dựa vào đôi cánh của vũ hồn để ngự không phi hành thật sự linh hoạt hơn nhiều.

Lâm Phong thầm nghĩ, tạm thời không để ý tới Sở Triển Bằng đang tránh né. Hắn lại lao về phía Xà Quỳnh, sát khí cuồn cuộn gào thét, Lâm Phong hoàn toàn không để ý tới thương thế trên người mình.

Sắc mặt Xà Quỳnh cực kỳ khó coi, Lâm Phong nhất định phải giết gã, bởi vì gã đã đùa giỡn Mộng Tình.

Lúc này, trong lòng Xà Quỳnh đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, gã vốn không nên trêu chọc Lâm Phong, tên này là kẻ điên, một kẻ điên không tiếc trả giá hết thảy.

- Đại Bằng công tử, chúng ta cùng liên thủ giết hắn đi.

Xà Quỳnh vừa nói vừa không ngừng lui về phía sau.

Khán giả nghe vậy thì đều cảm thán, trận khiêu chiến này đã mất đi sự công bằng, hai vị thiên tài, trong đó thậm chí có một trong bát đại công tử, trận chiến như vậy mà lão già kia lại không ngăn cản.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch