Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 438:

Chương 438

Công Tử Chết

truyenyy.com


Dịch: An Nhi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

- Tốc độ thật là khủng khiếp!

Đại Bằng công tử có Đại Bằng vũ hồn, tốc độ là thứ mà Sở Triển Bằng am hiểu nhất, nhưng sau khi vũ hồn của Lâm Phong dung hợp thì đã phun ra tử quang vô cùng vô tận có tốc độ nhanh như chớp, phối hợp với tốc độ như gió của Lâm Phong. Đại Bằng công tử trong chớp mắt đã bị trói chặt.

- Xẹt …

Tiếng đứt đoạn truyền, Sở Triển Bằng đang điên cuồng cắt đứt những tia tử quang đang trói mình.

Vô số tử quang chỉ trong chớp mắt đã bị cắt đứt.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi này, Lâm Phong đã tới trước mặt, Sở Triển Bằng mới phá vỡ trói buộc liền thấy được thanh kiếm sát phạt đang chém xuống, nhanh, nhanh tới mức y không thể tránh né, chỉ có thể nghiến răng đỡ lấy.

- A!

Sở Triển Bằng gầm lên, chân nguyên cuồng bạo phóng lên cao, đôi cánh Đại Bằng vô cùng sắc bén chặn lấy lưỡi kiếm sát phạt.

- Xẹt…

- Phụt…

Hai tiếng động nối tiếp phát ra, kiếm của Lâm Phong chém đứt cánh của Đại Bằng vũ hồn, sau đó là một vòi máu bắn ra, Đại Bằng công tử phát ra tiếng rên thống khổ, phóng ra chân nguyên về phía trước mượn lực phản chấn mà lùi về sau, y muốn bỏ chạy.

- Triển Bằng!

Chỗ ngồi của Hạo Nguyệt Tông, Sở Kình vọt lên không, thi triển hết tốc độ lao về phía Lâm Phong.

Nhưng lão có mau hơn cũng không thể nhanh hơn kiếm của Lâm Phong.

Cả người Lâm Phong tràn ngập sát khí, một kiếm sát phạt hủy diệt hết thảy. Hăn vọt tới bên cạnh Sở Triển Bằng, thương long gào thét, chân nguyên ập tới đều đánh thẳng lên thương long, Lâm Phong không bị bất cứ thương tổn gì, thanh kiếm sát phạt lại chém ra.

- Phụt…

- Á, á, á!

Lại là một kiếm chém vào người Sở Triển Bằng, cùng với máu tươi là tiếng kêu thảm thiết của Đại Bằng công tử, cả người y lúc này toàn là máu, đôi cánh Đại Bằng vũ hồn không còn sức vỗ nữa, thân thể Sở Triển Bằng chậm rãi rơi xuống.

Trong lúc Lâm Phong đang định dứt điểm thì Sở Kình đã lao tới, lực lượng chân nguyên khủng bố cuồn cuộn ập về phía Lâm Phong.

- Chết đi!

Sở Kình hét lên.

- Phong!

Lâm Phong không hề để ý tới Sở Kình đang tới, trên người hắn không hề có chút nào sợ hãi mà chỉ có khí tức sát phạt vô tận, thân hình khẽ rung lên, Lâm Phong lướt đi như gió.

Khí tức kinh khủng từ lướt qua bên cạnh Lâm Phong, Sở Kình trong nháy mắt đã đứng song song với Lâm Phong.

- Sát!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một chữ, dưới ánh trăng xuất hiện từng tàn ảnh của Lâm Phong.

Thân thể Lâm Phong nhẹ nhàng lướt qua Sở Kinh, sau đó tiếp tục truy sát Sở Triển Bằng.

Sở Kình đang định chặn Lâm Phong thì chợt nhìn thấy trước mắt lão đã có một đóa U Minh Hắc Liên đang phóng thẳng vừa ngực lão, vừa chạm vào cơ thể Sở Kình thì ngay lập tức U Minh Hắc Liên phóng ra ngọn lửa hủy diệt.

- A…

Một tiếng gào rú vô cùng thê lương chấn động cả không gian. Dưới sự kinh hãi của tất cả mọi người, Sở Kình hóa thành một cây đuốt sống, ngọn lửa hủy diệt màu đen trực tiếp thiêu đốt l-ng ngực rồi lan tràn khắp cả cơ thể Sở Kình.

- Thật kinh khủng!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, tông chủ Hạo Nguyệt Tông lại bị Lâm Phong phất tay đốt chết một cách quá sức đơn giản.

Toàn bộ người của Hạo Nguyệt Tông đều đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn cây đuốt trên không trung, chỉ trong nháy mắt, thân thể Sở Kình đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, tan thành mây khói, trong không gian chỉ còn lại khí tức tịch diệt vô tận.

Sở Kình, tông chủ Hạo Nguyệt Tông đã chết.

Hết thảy còn chưa kết thúc, sau khi Lâm Phong phóng U Minh Hắc Liên vào trong thân thể Sở Kình, sát khí vẫn tiếp tục hướng tới Đại Bằng công tử, thanh kiếm sát phạt từ trên không chém thẳng xuống.

Sở Triển Bằng đang rơi xuống kịch liệt chấn động, trong ánh mắt y lộ vẻ sợ hãi, xen lẫn với nhiều loại cảm xúc như không thể tin nổi, căm phẫn với cả hối hận.

Nhưng hết thảy đều đã không cách nào vãn hồi, hai năm trước Sở Triển Bằng muốn Vân Hải Tông giao ra một con kiến hôi, nào ngờ con kiến hôi đó lại trở thành tử thần tiễn y xuống địa ngục.

Ngày xưa, con kiến hôi Khí Vũ cảnh năm xưa nhỏ bé biết bao nhưng giờ phút này lại tận tay giết chết người đứng thứ sáu trong bát đại công tử.

Sở Triển Bằng, tuyệt đỉnh thiên tài của Hạo Nguyệt tông, một trong tuyệt đại song kiêu của Tuyết Nguyệt thánh viện, Đại Bằng công tử trong bát đại công tử, thiên tài có ánh hào quang vạn trượng đã ngã xuống.

- Bõm…

Thi thể Sở Triển Bằng rơi vào trong nước, bọt nước tung tóe, máu tươi làm nhiễm đỏ cả mặt sông Tương Giang trong chốc lát.

Chỉ trong vài giây, cha con Sở Kình, Sở Triển Bằng lần lượt bị Lâm Phong tiễn về chín suối.

Toàn bộ người Hạo Nguyệt Tông đều ngây ngốc, tông chủ đã chết, thiếu tông chủ cũng đã chết, Hạo Nguyệt Tông xong rồi!

Nhìn Lâm Phong ngạo nghễ đứng trong hư không, mọi người đều cảm thấy như lâm vào trong ảo giác. Thanh niên kỳ tích này lại khiến bọn họ chấn động thêm một lần nữa, tiếp tục viết thêm một trang lịch sử giết các thiên tài của hắn.

Sau ngày hôm nay, Lâm Phong chính thức bước chân vào hàng ngũ bát đại công tử, xếp hạng thấp nhất là thứ sáu.

Lăng Thiên, Xà Quỳnh, Sở Kình, Sở Triển Bằng, tất cả đều bị Lâm Phong giết chết. Không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản Lâm Phong tiến vào hàng ngũ bát đại công tử.

Bên phía Tuyết Nguyệt thánh viện, Đoàn Thiên Lang sững sờ, ánh mắt lão băng hàn thấu xương nhìn Lâm Phong.

Sắc mặt Lạc Tuyết công tử cũng cực kỳ khó coi, vốn gã còn muốn thay tông môn mà báo thù cho sư đệ Băng Nguyên. Nhưng hiện tại, gã đã không còn có dũng khí này rồi, giết Lâm Phong? Không nghi ngờ chút nào, gã chiến với Lâm Phong thì cũng sẽ bị hắn giết mà thôi!

Bên cạnh Lạc Tuyết công tử là Lâm Thiên, lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng mang theo sự tuyệt vọng và mất mác.

Sở Triển Bằng, chỗ dựa duy nhất của nàng đã chết.

Hơn nữa, có thể nói cái chết của Sở Triển Bằng là do một tay nàng tạo thành, nếu như không vì nàng thì Sở Triển Bằng sẽ không kết thù với Lâm Phong, cũng sẽ không có ý định muốn giết Lâm Phong, là do Lâm Thiên tạo nghiệt là Sở Triển Bằng mới kết cục ngã xuống ngày hôm nay.

Bởi vì Lâm Thiên mà Lâm gia sụp đổ, bởi vì nàng, Hạo Nguyệt Tông bây giờ cũng đã xong, triệt để hủy diệt.

Tông chủ chết, Đại Bằng công tử bị giết, Hạo Nguyệt Tông đã không còn uy hiếp quá lớn, rất nhanh sẽ làm cho lòng người ly tán, đồng thời còn bị những thế lực khác chen nhau thâu tóm.

Lâm Phong không có suy nghĩ phức tạp như thế, hắn chỉ biết một điều, kẻ muốn giết hắn, chết.

Sau khi kết liễu Sở Triển Bằng, Lâm Phong chậm rãi đi tới chỗ lão già đang bị vô số dải lụa trói chặt giữa không trung.

Lúc này, sắc mặt lão tái nhợt, khí tức phù phiếm, không còn chút huyết sắc, trong ánh mắt mang theo sự hối hận vô tận.

Đang yên lành tự dưng lại trêu vào tên sát thần này làm gì, kết quả là chọc giân nữ nhân đã nổi danh Tuyết Nguyệt quốc mười tám năm trước. Lão rất rõ ràng, hôm nay ai cũng không cứu được lão, người trong cỗ kiệu kia cũng không cứu được, thậm chí, người đó căn bản không hề có ý định cứu lão.

Lão đương nhiên biết người ngồi trong cỗ kiệu kia là người như thế nào, sống chết của lão ở trong mắt người kia căn bản không đáng nhắc tới.

Lâm Phong đi tới trước mặt lão già, ánh mắt lạnh băng mang theo sát ý sắc bén.

- Ngươi khi nhục ta không có thế lực, không có bối cảnh, làm khó ta hết lần này tới lần, trợ giúp Xà Quỳnh đối phó nữ nhân của ta, ngăn cản ta giết Xà Quỳnh, chỉ cho phép ta bại mà không được thắng. Bây giờ mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, ngươi còn gì để nói sao.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn lão già, nếu nhưng không phải lão già cố tình ngăn cản hắn tìm Mộng Tình thì nàng sẽ không bị thương.

Một đạo lý làm người khác của Lâm Phong, kẻ nào động tới người thân của hắn, chết!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch