Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 454:

Chương 454

Sát Phạt Quỷ Dị

truyenyy.com


Dịch: Muỗi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Sát ý cuồn cuộn hạ xuống người Hắc Mộc, dọa hắn sợ đến nhũn người, khóe miệng co quắp.

Hắc Mộc rất hối hận, chạy đi, xong rồi, bộ lạc Hắc Mộc bọn họ hoàn toàn xong rồi.

Đúng như Lâm Phong đã nói, bọn họ muốn giết Lâm Phong, hiện giờ còn muốn để Lâm Phong bảo vệ họ, có thể sao?

Lâm Phong không ngu như vậy, hắn không có khả năng ra tay vì bộ lạc Hắc Mộc, mặc dù hắn sớm muộn cũng phải ra tay thôi.

Hắc Mộc đi giữa bộ lạc, nhìn người trong bộ lạc từng người chết đi, càng thêm đau lòng, tất cả đều là lỗi của hắn.

Cách Hắc Mộc không xa có một người cưỡi yêu lang màu lửa, cực kỳ uy vũ, trong chớp mắt Hắc Mộc đã nhìn thấy hắn trong đám người.

Thân thể lóe lên, Hắc Mộc đi tới trước mặt đối phương, cung kính nói:

- Lang vương các hạ tôn kính, ta là tù trưởng Hắc Mộc của bộ lạc Hắc Mộc, ta rất bi thương vì cái chết của nhị thiếu gia Hắc Mộc, nhưng tuyệt đối không phải bộ lạc Hắc Mộc ta làm, thậm chí ta đã đáp ứng sẽ đi theo nhị thiếu gia, người thực sự giết nhị thiếu gia là một thanh niên tên Lâm Phong, Hắc Mộc cầu xin lang vương các hạ có thể tha thứ cho bộ lạc ta.

Lang vương lạnh nhạt nhìn về phía Hắc Mộc chỉ một cái, vẻ mặt không có tình cảm, rồi nhàn nhạt nói:

- Hỏa Lang, chúng ta qua đó.

Hỏa Lang rất nghe lời lang vương, đôi mắt màu lửa phát tán vẻ đẹp lộng lẫy, con hỏa yêu lang này, trừ trong mắt có một chút màu đen trắng ra thì còn lại toàn bộ đều là màu lửa.

- Hắc Mộc cầu xin lang vương các hạ tha thứ cho bộ lạc Hắc Mộc.

Hắc Mộc cúi người, mở miệng nói.

Lang vương đi qua bên người hắn, khóe mắt lộ ra một tia cười cợt, nói:

- Được, ta tha cho các ngươi, ta sẽ để các ngươi sung sướng mà chết đi.

Lang vương nói khiến Hắc Mộc ngây ra, lập tức một tiếng yêu thú hú lên, Hắc Mộc liền thấy khí nóng đập vào mặt, lập tức một cái mồm toàn lửa mở rộng cắn về phía hắn, trong chớp mắt trực tiếp nuốt hắn vào bụng.

- Đi.

Lang vương điều khiển hỏa lang đi về phía Hắc Mộc chỉ, đồng thời phía hắn còn có một đám người đi theo, sát khí nồng đậm, những người này đều mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

- Chỉ cần một ít người theo ta là được rồi, những người khác tiếp tục chém giết bộ lạc này, một tên cũng không được để lại.

Lang vương thấp giọng nói, rất nhiều người lại cưỡi ngựa rời đi, đi tìm tộc nhân bộ lạc Hắc Mộc, tiếp tục chém giết bộ lạc Hắc Mộc, không để lại một người nào.

Lâm Phong ngồi trên nóc nhà, ánh mắt bình tĩnh nhìn từng bóng người từ xa đi lại, trong mắt không có một chút gợn sóng.

Rất nhanh, đám người lang vương đã tới bên cạnh Lâm Phong, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên bình tĩnh trên nóc nhà kia, trong mắt bọn họ đều có tia kinh ngạc, người này thực là to gan, lẽ nào hắn không biết ngay sau đây sẽ hạn chết của hắn sao?

- Lang vương, để ta đi giết hắn.

Một người cưỡi ngựa đi tới, đến cạnh lang vương, chủ động đưa ra thỉnh cầu.

- Được, La Sâm, ngươi đi giết hắn, dùng trảm mã đao của ngươi chém đầu hắn xuống tới đây cho ta.

Lang vương gật đầu.

- Yên tâm đi lang vương, trảm mã đao của ta đã rất lâu rồi không thấy máu.

La Sâm đáp lại, chầm chậm đi về phía Lâm Phong, nhìn Lâm Phong ngồi trên nóc nhà.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi trong nháy mắt đâu, ta sẽ cắt mười đao trên cổ ngươi, sai đó mới cắt đầu ngươi xuống.

La Sâm nói.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phương xa, dường như hắn căn bản không nghe thấy La Sâm nói.

La Sâm vốn muốn nhìn thấy cảnh Lâm Phong sợ hãi, nhưng hắn không thấy gì cả. Trong mắt La Sâm hiện lên một tia khát máu, sát ý dữ tợn trên mặt hắn khiến người khác nhìn hắn, cảm thấy không giống người mà giống sói, một con sói khát máu.

Lâm Phong hững hờ liếc mắt nhìn La Sâm, thấy khuôn mặt dữ tợn giống như yêu lang kia, không khỏi ngây ra, khuôn mặt thật quỷ dị.

- Nhớ lấy, người lấy mạng ngươi là một trong các tù trưởng của Sói Sa Mạc, yêu lang La Sâm.

Lời nói vừa dứt, thân thể La Sâm đã lăng không xông về phía Lâm Phong, mắt hắn lộ ra dã tính, phát ra quang mang màu lửa yêu dị, trên người đã không còn chút nhân tính nào, chỉ còn dã tính mãnh liệt.

Móng tay phải đột nhiên dài ra, giống như năm thanh đao sáng ngời, sắc bén thấu xương, mang thao hàn khí dày đặc, đây chính là trảm mã đao trong lời nói của hắn.

Đám người Sói Sa Mạc ai cũng âm trầm cười lạnh, dường như đã nhìn thấy cái chết của Lâm Phong.

Lâm Phong ngồi nguyên một chỗ không hề động đậy, nhìn ngón tay đối phương đánh tới, ánh mắt ngưng lại, một cỗ sắc bén sát phạt từ đôi mắt Lâm Phong tràn ra.

Đồng thời, trên người Lâm Phong, một cỗ sát khí cuồn cuộn mênh mông tràn ra, trong nháy mắt bao bọc lấy thân thể La Sâm, sát khí cường liệt khiến cả người hắn phát lạnh, tia khát máu trong mắt từ từ rút về.

- Giết!

Lâm Phong phun ra một luồng chân nguyên sắc bén như kiếm, trực tiếp đánh tới La Sâm.

Đôi mắt La Sâm ngưng trọng, lợi trảo trực tiếp chém vào chân nguyên phát ra tiếng vang ầm ầm, mà Lâm Phong lúc này đã đứng dậy, quần áo tung bay, sát ý khủng bố điên cuồng ngưng tụ, trong tay hắn xuất hiện một thanh sát phạt kiếm.

Kiếm quang chợt lóe, sát phạt kiếm ý vô cùng vô tận điên cuồng tràn ra, chém vào người La Sâm, lợi trảo trong nháy mắt bị kiếm chém đứt.

- A...

Trong miệng La Sâm phát ra một tiếng sói tru, thanh kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.

Lâm Phong bước trong hư không, đi về phía đám người Sói Sa Mạc, trên người Lâm Phong lộ ra một cỗ sát phạt ý vô cùng vô tận.

Lâm Phong không chú ý, thi thể La Sâm sau khi rơi xuống mặt đất lập tức biến mất, triệt để biến mất giống như trước giờ chưa từng xuất hiện vậy, rất quỷ dị.

Đôi mắt đám người Sói Sa Mạc đều ngưng lại, thực lực của Lâm Phong rất đáng sợ, cỗ sát ý này khiến bọn họ đều thấy sợ hãi.

- Cùng giết hắn!

Lang vương thốt ra một câu lạnh lẽo, đám người bên cạnh hắn đều là tù trưởng của phân bộ lạc Sói Sa Mạc, Sói Sa Mạc rất đoàn kết, vì thế mới có Sói Sa Mạc quy mô như hôm nay, người người đều e sợ, bọn họ đoàn kết giống như đàn sói sống vậy, ai dám động đến họ thì giết không tha.

Trong mắt đám người đều lộ ra ánh sáng yêu dị đáng sợ, mỗi một người đều giống như một con sói khát máu.

- Ầm ầm!

Lâm Phong bước tới từng bước, sát khí và cát bụi điên cuồng cuốn về phía đối phương, một cỗ khí thế tiêu sát ngưng tụ, áp xuống đám người Sói Sa Mạc.

Đám người Sói Sa Mạc lúc này mới ý thức được thực lực của thanh niên này thật đáng sợ.

- Ầm!

Lại một bước, khí thế tiêu sát dường như lại tăng thêm rất nhiều.

- Giết hắn!

Lang vương hét lên giận dữ, không thể chờ được nữa, hiện giờ phải xuất thủ, giết Lâm Phong.

Lời lang vương vừa dứt, những tù trưởng này đều nhào tới, từng đôi mắt lóe lên yêu quang khiến Lâm Phong có cảm giác đối diện với hắn không phải là người mà là yêu.

- Giết!

Lâm Phong vừa nói vừa huy kiếm, kiếm khí khủng bố trực tiếp chém đôi mấy người, mấy người đó đều phát ra tiếng sói tru đau khổ rồi ngã xuống mặt đất, lần này không đợi thân thể bọn họ biến mất, thân thể lang vương đã rung động, đôi tay khống chế thi thể của họ, trong khoảnh khắc, mấy thi thể kia hóa thành một đạo khói màu hòa nhập vào thân thể lang vương.

- Hử?

Lâm Phong nhìn thấy một màn liền ngây người, đây là chuyện gì?

Chẳng qua ngay lập tức, nghi hoặc bị khí thế sát phạt càng đáng sợ hơn thay thế, lại một kiếm sát phạt khủng bố chém ra, đám người xông đến trước mặt hắn từng người bị chém đôi.

Thân ảnh lang vương lại động, hít sâu một hơi, trực tiếp hóa những thi thể kia thành hỏa diễm khí nuốt vào, có vẻ vô cùng khủng bố.

Nhưng ánh mắt những người còn chưa chết không hề có nửa điểm biến hóa, dường như cảm thấy động tác của lang vương rất bình thường, trong mắt bọn họ chỉ có khát máu, muốn cắn xé Lâm Phong.

Song thực lực của họ cuối cùng so với Lâm Phong vẫn còn chênh lệch không ít, căn bản chính là đi chịu chết. Mỗi lần Lâm Phong bước tới, mỗi một kiếm đều sẽ giết người.

Một bước giết mấy người.

Lâm Phong phát hiện, những người bị hắn giết đều bị lang vương thôn phệ, yêu khí phát ra trên người lang vương dường như càng lúc càng mạnh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch