Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 593:

Chương 593

Đế Lăng Và Vô Đạo

truyenyy.com


Dịch: Muỗi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Trong quảng trường rộng lớn đã có rất nhiều người tụ tập, theo thời gian trôi qua, chẳng những không có giảm đi mà ngược lại càng ngày càng tới đông.

Người của tam đại đế quốc xuất hiện, ở trung tâm quảng trường có năm vị tuyệt đỉnh thiên tài đang đứng đó nên tất cả mọi người đều không muốn rời đi, còn có Đế Lăng Thương Thiên Huyết và Bát Quái Nhãn Vũ Mặc chưa đến, bọn hắn muốn nhìn thấy hai vị thiên tài Thương Thiên đế quốc nhất, xem rốt cuộc là nhân vật lợi hại như thế nào.

- Đến rồi, hẳn là người của Thương Thiên đế quốc.

Lúc này bất ngờ một người lên tiếng, ngay lập tức ánh mắt mọi người ngưng lại nhìn về nơi xa trong hư không, quả nhiên có một đám người cưỡi yêu thú đến đây, những người này cũng giống với người tam đại đế quốc vừa rồi, khí tức mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt, người chưa thấy đâu đã thấy cỗ khí tức mạnh mẽ đáng sợ tới trước rồi, phảng phất như cố ý muốn cho tất cả biết thực lực của mình có bao nhiêu mạnh mẽ.

- Chư vị đều đã tới rồi.

Một bóng người từ từ bước ra từ trong đám người trên không trung, người như lửa hồng rực cháy, như lá rụng phiêu đãng, trực tiếp bước vào quảng trường.

- Vũ Mặc của Thương Thiên đế quốc, đã tới muộn.

Người này giương mắt nhìn về phía năm người ở trung tâm, quả nhiên người nào cũng đều mạnh mẽ, chính là bởi vì thấy những người này nên hắn mới đi xuống trước chào hỏi.

- Thất Tình Kiếm lưng đeo cổ kiếm thất sắc, Lục Dục Cầm chính là nữ tử xinh đẹp mang theo đàn, hai vị thiên tài của Ngọc Lan đế quốc ai ai cũng biết.

Ánh mắt Vũ Mặc vốn là đã rơi trên người Lăng Tiêu và Vũ Tiêu Tiêu, hai người này đều vô cùng dễ nhận biết.

- Huyết Sát của Thiên Sát tông, Khô Yêu Đồng Khô Mộc của Hắc Vũ đế quốc, tại hạ may mắn được gặp hai vị.

Vũ Mặc lại nhìn về hướng Huyết Sát và Khô Mộc, suy đoán từng người một, cuối cùng hắn đã nhìn đến Quân Mạc Tích, cười nói:

- Tuyết Vực sở hữu tứ đại đế quốc, chín nước phụ thuộc, chỉ còn lại hai vị lợi hại nhất, có tài năng thiên phú số một đại diện cho Long Sơn đế quốc, vậy mà lại chỉ có một người là một người của Long Sơn đế quốc còn một người khác chỉ là thiên tài của Tuyết Nguyệt, nước phụ thuộc Long Sơn đế quốc, vị này hiển nhiên là người kia của Long Sơn đế quốc, Quân Mạc Tích.

- Ánh mắt của ngươi không sai, thông minh.

Quân Mạc Tích cười nhạt, khách sáo nói một tiếng, cặp mắt tên Bát Quái Nhãn Vũ Mặc này lộ ra điều đặc biệt kỳ lạ, đồng tử màu trắng như để chỉ cần người khác vừa liếc mắt nhìn là có thể dễ dàng nhớ kỹ.

- Nói như vậy thì còn thiếu một người Đế Lăng.

Trong mắt Vũ Mặc, bảy người kia mới là đối thủ cạnh tranh của hắn, có thể sinh ra sự uy hiếp đối với hắn, còn người còn lại hiển nhiên Vũ Mặc không có để vào mắt.

Mặc dù mười ba nước Tuyết Vực ngoài tám người bọn họ ra thì còn có rất nhiều những thiên tài khác, ví dụ như ở Đường Du Du của Đường gia và Thanh Mộng Tâm của Tinh Mộng các đều rất mạnh, nhưng bọn họ không quan tâm nhiều như vậy, những người còn lại ngay cả tư cách được bọn họ coi trọng cũng không có.

- Đế Lăng Thương Thiên Huyết đâu rồi, khi nào hắn mới đến?

Lúc này, có người cất tiếng hỏi, Vũ Mặc mỉm cười, trả lời:

- Hắn đã tới, chỉ là chưa lộ diện mà thôi.

Ầm ầm!

Ngay khi Vũ Mặc vừa nói xong, một âm thanh vang dội truyền tới, người tại quảng trường nhao nhao lui tránh ra, tại đó có một người toàn thân tắm huyết sắc quang mang, phóng lên trời, toàn thân đều là khí tức bá đạo kinh khủng.

- Oanh, ầm ầm...

Mỗi một bước của người này nhìn như vô cùng nhu hòa nhưng lại rất rung động.

- Đế Lăng Thương Thiên Huyết!

Thật là một cường giả khủng khiếp, người này tuổi còn trẻ mà toàn thân đã lộ ra khí tức cường giả tuyệt thế, mạnh hơn đại đa số tiền bối cao nhân rất nhiều.

Mỗi một bước vừa bước ra đều như chà đạp lên tâm đám người, bộ pháp Đế Lăng như hòa nhập với thiên địa khủng bố đến cực điểm, chỉ cần là những người hơi mạnh một chút đều biết rằng đây tuyệt đối là cảnh giới thiên nhân hợp nhất, mới có thể tùy ý vận dụng lực lượng thiên địa.

Khó trách lời đồn đại nói Đế Lăng là cường giả kinh khủng nhất của mười ba nước Tuyết Vực, nắm giữ Thương Thiên Huyến, xem ra lời đồn thế mà lại là sự thật, khí thế của Đế Lăng quả thực nhiếp nhân tâm.

Ầm ầm!

Rốt cuộc, Đế Lăng đã nhảy lên võ đài, ánh mắt quét qua sáu người kia, không ai bì nổi.

- Đế Lăng.

Những người khác xiết chặt nắm tay, trên người đều lộ ra một cỗ chiến ý lạnh thấu xương, bọn họ là thiên tài giỏi nhất các đại đế quốc, không có ai sẽ nguyện ý kém hơn người khác một bậc, bọn họ đúng là thiên tài ưu tú nhất Tuyết Vực nên đương nhiên muốn tỏa sáng tại sân khấu Tuyết Vực tỷ thí, có được xếp hạng cao không chỉ có thể mang vinh quang về cho đế quốc mà còn có thể có được cơ duyên lớn lao cộng thêm nhiều thứ tốt khác.

- Còn có một người nữa.

Đế Lăng nhàn nhạt nói một câu, trong mắt của hắn chỉ coi bảy người kia có tư cách trở thành đối thủ, những người còn lại có khi còn không chịu nổi một kích.

Hơn nữa, lần này tới Tuyết Vực tỷ thí, hắn đã nhằm vào vị trí đệ nhất Tuyết Vực tỷ thí, thắng được chí cao vô thượng vinh quang và cơ duyên.

- Đoạn Vô Đạo vẫn chưa đến!

Đế Lăng chỉ nhìn lướt qua đã biết rõ người phương nào chưa đến, đảo mắt nhìn qua cuối cùng ánh mắt của hắn đã rơi vào phía sau Quân Mạc Tích, phương hướng đám người Long Sơn đế quốc.

- Long Sơn đế quốc, Đoạn Vô Đạo ở đâu?

Ánh mắt Đế Lăng khiến người Long Sơn đế quốc đều trì trệ, những thiếu niên thiên tài lộ ra vẻ hào hùng khi thấy những chí tôn thiên tài này thì sự hào hùng vô tận trong lòng dần dập tắt, những người này có thực lực quá kinh khủng, mỗi một người đều mạnh mẽ đến mức quá đáng, đều cùng đẳng cấp với Quân Mạc Tích, ngoài ra đều không phải là đối thủ xứng tầm.

Mới chỉ một ánh mắt của Đế Lăng đã khiến cho tinh thần bọn hắn run rẩy.

- Xem ra tám vị trí đầu Tuyết Vực tỷ thí đã không còn hy vọng rồi.

Rất nhiều người đột nhiên buồn vô cớ, không đúng, còn có Đoạn Vô Đạo chưa đến, có lẽ Đoạn Vô Đạo của Tuyết Nguyệt quốc chỉ là hư danh cũng không chừng, Tuyết Nguyệt quốc làm sao có thể nuôi dưỡng được cường giả thiên tài như bảy người trên quảng trường được.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Đế Lăng, rất nhiều người của Long Sơn đế quốc rơi vào trầm mặc.

- Có lẽ hắn không dám tới.

Ở nơi tụ tập của Long Sơn đế quốc đột nhiên truyền ra một âm thanh, người mở miệng rõ ràng là Địch Long, rất nhiều người của Long Sơn đế quốc đưa mắt nhìn qua, phẫn nộ nhìn chằm chằm Địch Long, nhất là người Tuyết Nguyệt quốc, tuy rằng bọn họ chưa từng tiếp xúc với Đoạn Vô Đạo, nhưng ở chỗ này, Đoạn Vô Đạo tốt xấu gì cũng đại biểu cho Long Sơn đế quốc.

Đương nhiên cũng có vài người của Long Sơn đế quốc hả hê, cũng cho rằng Đoạn Vô Đạo chỉ là hư danh, đến hiện tại còn chưa dám xuất hiện.

- Nếu như Đoạn Vô Đạo ở đây, ngươi ngay cả rắm cũng không dám thả một quả.

Đế Lăng miệt thị Địch Long, loại người này vậy mà dám trào phúng Đoạn Vô Đạo, xem ra là loại người không biết nhục nhã.

Nghe thấy Đế Lăng trào phúng, sắc mặt Địch Long cứng đờ, vô cùng khó coi.

- Ha ha.

Người của Tuyết Nguyệt quốc cười ra tiếng, đôi mắt Địch Long khó chịu nhìn về phía bọn họ nói.

- Chờ khi nào Đoạn Vô Đạo đến, ta sẽ thử một lần xem hắn có bao nhiêu mạnh mẽ.

- Được, ngươi muốn thử vậy thì thử xem.

Ngay lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng nói lạnh lùng, lập tức, một cỗ ý chí kinh khủng bá đạo xuất hiện, chỉ thấy một bóng người cất bước đến, không phải quá tuấn tú phiêu dật phi phàm, nhưng bất kỳ ai chỉ cần vừa liếc mắt nhìn người này thì tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng, toàn thân hắn ta đều lộ ra vẻ vô cùng bá đạo, quân lâm thiên hạ, bá đạo vô tình.

- Đoạn... Vô... Đạo!

Địch Long thấy người cất bước trong hư không tới thì rất hốt hoảng, Đoạn Vô Đạo đến rồi.

Người của Long Sơn đế quốc cũng nhìn về phía Đoạn Vô Đạo, người này là cường giả có chút thần bí đối với bọn họ.

Thái tử Tuyết Nguyệt quốc đến rồi.

Ầm ầm.

toàn thân Đoạn Vô Đạo lộ ra khí tức bá đạo không có gì sánh kịp, cả người như một đạo lưu quang vọt tới Địch Long, cặp đồng tử lạnh lùng bá đạo kia khiến toàn thân Địch Long không nhịn được bắt đầu run rẩy không ngừng.

- Ngươi muốn thử, ta cho ngươi thử xem.

Một cỗ khí thế áp bách từ trên trời giáng xuống, người còn chưa đến mà quần áo trên người Địch Long đã bị lay động, tóc cũng bay phấp phới không ngừng trong gió, thân thể gã giống như một cây rơm rạ bị chèn ép ngã xuống.

- Thật đáng sợ.

Địch Long run rẩy dữ dội, vô cùng hối hận, hiện tại dưới cỗ uy áp này, ngay cả nhấc chân gã cũng không làm được.

Ầm ầm.

Một âm thanh đáng sợ vang lên, Đoạn Vô Đạo đánh một chưởng vào người Địch Long, mặt đất nứt toác, thân thể Địch Long bị chấn động ngã xuống đất.

- Đồ phế vật.

Câu nói lạnh lùng truyền ra từ miệng Đoạn Vô Đạo, lập tức Địch Long cảm giác đầu gã chấn động, máu tươi không ngừng phun ra trong miệng, chân Đoạn Vô Đạo đã đạp xuống đầu gã.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch