Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 624:

Chương 624

Sức Mạnh Của Ý Chí Kiếm Đạo

truyenyy.com


Người dịch: Tài

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Lời nói của Lâm Phong khiến cho bước chân của ba người lập tức trì trệ, ánh mắt âm lãnh của họ liền nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Các hạ, trong lúc vô tình, chúng ta đã xâm nhập chỗ này, quấy rầy các hạ. Mong các hạ đừng trách móc.

Một người liền mở miệng xin lỗi Lâm Phong. Toàn thân Lâm Phong đều bị bao phủ kiếm mạc, mà thực lực của hắn rất khó đoán. Tuy rằng ba người bọn họ đều có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chỉ sợ không phải địch thủ của Lâm Phong, bởi vậy nên bọn họ mới có phần hạ thấp tư thái.

- Vô ý ư?

Khóe miệng Lâm Phong liền lộ ra một nụ cười lạnh như băng. Nếu như không phải bọn họ đã biết sự lợi hại của kiếm mạc thì chỉ sợ là đã ra tay với hắn rồi. Cái này cũng có thể gọi là vô ý ư?

Ba người kia phảng phất như là đã nhận ra lãnh ý trên người Lâm Phong. Nên sắc mặt của ba người cũng dần dần trở nên lạnh lùng.

- Các hạ. Có một số việc cứ nên giả hồ đồ một chút thì đều tốt cho tất cả mọi người mà.

Người kia lại mở miệng nói lần nữa, hiển nhiên là muốn Lâm Phong quên chuyện vừa rồi đi.

- Ta rất thanh tỉnh.

Lâm Phong đáp lại một câu.

- Hừ, hà tất phải cùng hắn nhiều lời như vậy. Thiên Sát chúng ta đã chiếm cứ cái sơn mạch này. Ai dám đắc tội chúng ta thì chỉ có đường chết. Nếu như hắn không biết phân biệt nặng nhẹ, chúng ta cứ thôn phệ huyết nhục của hắn đi.

Người còn lại liền uy hiếp, đe dọa Lâm Phong.

- Thiên Sát tông!

Quả nhiên là đám người không ra người quỷ không ra quỷ kia. Ngày xưa, tại thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã được chứng kiến sự tà ác của Thiên Sát tông.

Thiên Sát tông có cường giả Thiên Vũ cảnh tọa trấn. Ngày xưa, ở thành cổ Thiên Lạc có phong ấn hồn phách một cường giả Thiên Vũ cảnh. Người này cũng lấy uy danh của Thiên Sát tông ra uy hiếp Lâm Phong.

- Đúng là Thiên Sát tông.

Người kia lặp lại một tiếng, tựa hồ muốn nhìn thấy sự kính sợ trong đôi mắt Lâm Phong. Nhưng hắn chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi đứng lên, kiếm khí quanh người gào thét, tràn đầy nhuệ khí.

- Thiên Sát tông ư? Ta đã sớm giết mấy tên, bây giờ giết thêm mấy tên nữa cũng không sao đâu.

Âm thanh vang vọng khắp sơn động, cỗ kiếm khí đáng sợ lập tức bao phủ sơn động, vô tận kiếm quang liền phủ kín không gian trong nháy mắt. Khi thấy như thế, đôi mắt của ba người kia liền ngưng lại, sắc mặt thì kịch biến.

- Ngươi dám.

Ba người kia hét lớn, sát khí âm lãnh kinh khủng lập tức từ trên người của bọn họ cuồn cuộn thoát ra, lập tức ăn mòn tất cả.

- XÍU...UU!, XÍU...UU!...

Uy thế của những tia kiếm quang không thể ngăn cản khiến cho sắc mặt của ba người hóa thành sợ hãi trong nháy mắt.

- Oanh!

Thân thể của ba người run rẩy, sau đó liền cứng ngắc lại. Vô tận kiếm quang đã xuyên thấu cơ thể của bọn họ, đâm ra ngàn vạn lỗ hổng, khiến cho thân thể của bọn họ bị xé rách thành vô số mảnh. Ba người đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, kiếm khí đang bao phủ trong sơn động lập tức tiêu tán

Nhưng trong đôi mắt của Lâm Phong vẫn có kiếm quang mênh mông, cực kỳ sắc bén.

- Đây là sức mạnh của ý chí kiếm đạo ư?

Trên mặt Lâm Phong lộ ra một tia vui vẻ. Thứ không gian hoang vu mang lại cho hắn không phải là công pháp cường đại, cũng không phải là một môn kiếm thuật thần thông lợi hại, nó chỉ cho hắn bản nguyên kiếm đạo. Sau khi cảm thụ bản nguyên kiếm đạo, hắn đã lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo. Trước kia, hắn đã vô tình tiếp xúc ý chí kiếm đạo, thông qua suy nghĩ và lĩnh ngộ đối với kiếm, hắn đã có được tầng một kiếm ý. Nhưng hôm nay, nhờ thanh kiếm cắm trong cái không gian hoang vu kia mà lĩnh ngộ đối với kiếm đạo của hắn đã vô tình tịnh tiến. Hôm nay, Lâm Phong đã tiến vào kiếm ý tầng ba, chỉ cần tâm niệm của hắn vừa động, kiếm khí liền gào thét tung bay, ngàn vạn kiếm quang tung hoành khắp nơi.

Đương nhiên là sự tiến bộ của hắn cũng không nhất định là hoàn toàn dựa vào sự lĩnh ngộ bổn nguyên kiếm ý. Đoạn thời gian này, Lâm Phong mặc dù không có sử dụng kiếm vẫn tham ngộ thiên địa, khiến cho tâm cảnh có đột phá. Lúc Lâm Phong và Tiêu Vũ Thiên cùng với Tiêu Nhã ở trên chân núi, hắn đã từng ngồi ở bên vách núi, tham ngộ thiên địa và tự nhiên, xem mặt trời mọc rồi lại lặn. Tuy rằng khi đó tu vi bị phong ấn nhưng Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được tiến bộ của hắn. Cho tới hôm nay, tu vi của hắn đã khôi phục như cũ, thì những cảm ngộ đó mới toàn bộ thể hiện ra.

Lâm Phong bước ra khỏi sơn động, cảnh đêm vẫn đen xì như mực, yên tĩnh và tường hòa. Lâm Phong có thể rõ ràng cảm giác được, có một cỗ âm sát khí đang tồn tại ở xa xa. Hơn nữa, cỗ âm lãnh âm sát khí khi hình như đang chậm rãi hướng phía về hắn. Lâm Phong liền thấy có vô số cỗ quan tài đen kịt, tràn đầy tà ác đang chạy như bay đến chỗ hắn.

- Thiên Sát tông.

Lâm Phong vẫn đứng ở trên thạch bích, ánh mắt vô cùng yên bình. Hắn chỉ là im lặng ngắm nhìn những cái quan tài quan tài kia bay tới chỗ hắn. Không bao lâu sau, những cỗ quan tài kia liền đi tới trước mặt Lâm Phong, chúng phiêu phù ở trong hư không, đang tỏa ra sát khí cực kỳ nồng đậm.

- Người của Thiên Sát tông ta mà ngươi cũng dám giết?

Chỉ thấy từ trong những cái quan tài kia, đang có vô số thân thể bò lên ra. Tất cả những đệ tử của Thiên Sát tông này đều mang theo khí tức vô cùng yêu tà, sắc mặt của chúng phờ phạc, dáng người thì khô gầy. Những người này đều tu luyện một môn công pháp vô cùng tà ác, khiến cho tu vi nhanh chóng tăng cường. Nhưng lại có tác dụng phụ tương ứng, khiến cho bọn hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ, cực kỳ khó coi.

- Người Thiên Sát tông muốn đối phó ta, nên ta đã giết chúng. Hiện tại, ta không rảnh chơi cùng các ngươi, nếu như các ngươi ra tay thì cũng đừng trách ta.

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, sau đó thân hình của hắn liền lóe lên. Hắn không muốn dây dưa với đám người kia, nên trực tiếp quay người rời đi, giẫm trên một đạo kiếm quang, có tốc độ cực nhanh.

Đám người Thiên Sát tông liền hơi ngưng lại, sau đó bọn họ lại tiến vào trong quan tài một lần nữa. Những chiếc quan tài kia liền gào thét bay đi, chúng muốn truy kích Lâm Phong. Đạo kiếm quang của Lâm Phong xẹt qua Đọa Thiên sơn mạch. Sau một lát, kiếm quang liền đổi hướng, sau đó lại hạ ở bên ngoài một cái sơn động. Không có chút do dự, Lâm Phong trực tiếp bước vào trong đó. Cái sơn động này vô cùng sâu, khi bước vào trong đó, Lâm Phong còn thấy vài mảnh đá vụn đang rơi xuống. Cửa động không hề bằng phẳng, hẳn là có ai đó mới mở sơn động này ra.

- Ai?

Một bóng người lên tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Trong mắt của người này hiện lên vẻ bất thiện. Lâm Phong cũng nhìn đối phương, nhưng trên mặt của đối phươnga không có quá nhiều biểu lộ. Cái sơn động vừa mới mở này có không gian thật lớn và tràn đầy khí tức cổ xưa, từ sâu trong sơn động có một cỗ khí tức rét lạnh nhàn nhạt tràn ra. Giờ khắc này, ở trong sơn động không chỉ có một người, mà còn có hai người khác đang ẩn nấp, tựa hồ muốn khai quật cái gì đó.

- Người giống như ngươi.

Lâm Phong nhàn nhạt mở miệng nhưng lại khiến cho sắc mặt của bóng người kia phát lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Sơn động là của bọn ta, có liên quan gì tới ngươi? Ngươi mau rời khỏi đây đi.

- Không phải là các ngươi mới mở ra nó sao? Sao có thể nói sơn động này là của các ngươi. Nếu muốn đoạt được di tích trong sơn động thì phải xem vận khí của từng người chứ.

Lâm Phong lắc đầu. Đọa Thiên sơn mạch làm gì có chủ. Mấy người kia chỉ là vừa vặn phát hiện nơi đây, nên mới phá tan vách đá ở bên ngoài, tìm được sơn động này. Lời nói của Lâm Phong khiến cho ánh mắt của bóng người hơi hơi ngưng lại, hai người kia lập tức đình chỉ tìm kiếm. Lập tức đi đến chỗ Lâm Phong, sau đó dùng ánh mắt bất thiện của họ nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn kiếm một chén canh ư? Trên đời làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy.

- Hắn ta ở nơi nay. Ta đã nói mà, hắn làm sao có thể chạy nhanh như vậy được.

Từng đạo âm thanh từ bên ngoài sơn động truyền vào, âm sát khí cũng đang xâm nhập cái sơn động này làm cho cái sơn động to lớn này lạnh lẽo hơn vài phần. Ngay lập tức, có một hàng người có thân hình khô gầy bước vào trong sơn động. Ánh mắt của bọn họ liền quét nhìn bốn phía sơn động, trên mặt lộ ra một tia tà khí. Động phủ này rất là cổ xưa, hiển nhiên là đã có lịch sử lâu đời. Mà động phủ càng cổ xưa thì càng có khả năng đạt được một ít trọng bảo. Lúc đầu còn tưởng Lâm Phong muốn trốn nhưng không ngờ, Lâm Phong lại mang theo bọn họ đi tới một nơi tốt như vậy.

- Ngươi...

Sắc mặt của ba người kia đang cực kỳ khó coi. Bọn họ không nghĩ tới Lâm Phong lại dẫn theo một đám Thiên Sát tông tà ác tới đây. Hơn nữa là tu vi của mỗi một người trong đám Thiên Sát tông kia đều không kém. Bọn họ căn bản không đối phó được, nếu như muốn tiếp tục tranh giành với đám kia thì sợ là chỉ còn một con đường chết.

- Ngươi đã nói nơi này là của các ngươi. Vậy các ngươi hãy đuổi bọn chúng ra đi.

Lâm Phong dựa bên một vách đá, khuôn mặt hiện lên rõ sự xảo quyệt. Hắn đang khoanh tay đứng nhìn tựa như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.

- Ngươi lợi hại, động phủ này chúng ta nhường cho các ngươi.

Ba người kia cắn răng nói, chân nguyên trong thân thể của bọn họ bắt đầu gào thét. Ba người bọn họ liền đào một cái hang động mới, sau đó cả bọn liền biến mất vô ảnh. Thủ đoạn đào hầm của những người này đúng là có chút lợi hại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch