Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 696:

Chương 696

Như Mộng

truyenyy.com


Người dịch: Toản

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Rừng trúc yên tĩnh, gió mát thổi không ngừng, mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái làm say lòng người giống như cảnh trong mộng vậy.

Giường trúc trong rừng ngẫu nhiên lắc lư sinh ra những tiếng động nhỏ nhẹ, Lâm Phong nằm trên giường trúc, đôi mắt mang theo vài phần nóng bỏng chi ý, hắn ôm lấy Mộng Tình tham lam hôn lên da thịt của nàng, tiên nữ nằm trong lòng Lâm Phong khiến khuôn mặt hơi ửng hồng, theo năm ngón tay Lâm Phong vuốt ve trên đỉnh thánh nữ phong thì bộ ngực của nàng cũng trở lên phập phồng bất định, toàn thân nàng bủn rủn không còn nửa điểm lực lượng.

Cảm giác kỳ diệu nhất của thế gian không gì tốt hơn chuyện này, cho dù là cường giả cũng muốn hưởng thụ cái cảm giác khoái hoạt không gì sánh kịp khi cùng người mình yêu mến trầm luân.

Mộng Tình cũng như vậy, nàng tùy ý để Lâm Phong làm xằng làm bậy, im lặng hưởng thụ lấy phần khoái hoạt này.

Bờ môi Lâm Phong hôn khắp mặt nữ thần rồi đến cái cổ dài trắng ngần.

- Phong!

Mộng Tình ôm chặt lấy đầu Lâm Phong, tùy ý để Lâm Phong chôn đầu ở giữa hai toà thánh nữ ngọc phong của nàng, để Lâm Phong điên cuồng hưởng thụ.

Sau một lúc lâu Lâm Phong lại lần nữa ngẩng đầu lên ngắm nhìn nữ thần trong lòng, lúc này trên mặt Mộng Tình đã biến thành vẻ đỏ ửng mê người rồi, coi như nam tử có tâm chí kiên định nhất thế gian thì nhìn thấy nàng thời khắc này cũng phải dốc hết sức để có được nàng, không có cách nào có thể ngăn cản mị lực của nàng.

Hai tay Lâm Phong vuốt vuốt gò má Mộng Tình, đôi mắt mê say của Mộng Tình mở ra, trong ánh mắt của nàng đều là tình ý sâu đậm, trời có thể sụp, đất có thể nứt ra nhưng tình này mãi không thay đổi.

- Mộng Tình!

Lâm Phong ôn nhu gọi một tiếng khiến ánh mắt Mộng Tình lộ ra sự vui vẻ không thể tả, hai tay nàng duỗi ra ôm lấy đầu Lâm Phong, nàng chậm rãi nằm xuống tùy ý để thân thể Lâm Phong tuỳ ý trượt lên.

Bốn mắt nhìn nhau tràn ngập tình ý.

- Ah...

Một tiếng kêu mê man quanh quẩn trong rừng trúc, thân thể hai người hoàn hoàn giao hòa cùng một chỗ, tâm thần giao thoa, linh hồn dung hợp.

Lâm Phong thâm tình nhìn một tia thống khổ của nữ thần còn vương trên mặt nàng, hắn hôn nhẹ lên cái trán của Mộng Tình, hai tay thì vuốt ve ngọc phong mềm mại, thân thể chậm rãi cử động rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, giống như sợ nữ thần của mình phải chịu khổ, nhưng khi huyết dịch cả hai đều sôi trào lên thì đôi mắt hai người cũng hiện lên vẻ điên cuồng, hai người quên hết mọi chuyện quên hết sự khoái hoạt và thống khổ, lúc này chỉ có linh hồn thăng hoa mà thôi.

Rừng trúc tuyệt đẹp, người đẹp, xuân sắc cũng đẹp!

...

Ở một chỗ sâu khác trong rừng có ba đạo thân ảnh ngồi đó, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà đang nhập thần nghe Tiêu Nhã kể lại chuyện của Lâm Phong khi tham gia Tuyết Vực tỉ thí, hai người tỏ ra rất yên tĩnh và nhập thần khi nghe tiểu Nhã kể chuyện.

Tình cảnh này khiến người ta có chút cảm giác hơi buồn cười, một đôi vợ chồng trưởng thành vậy mà lại an tĩnh nghe một tiểu cô nương kể chuyện, hơn nữa hai người còn nghe rất chăm chú nữa chứ.

Con ngươi Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà thậm chí còn lộ ra một chút khẩn trương nữa, trong đôi mắt của họ lúc thì lộ ra vẻ hưng phấn, lúc thì hiện lên sự lo lắng, mặc dù Tuyết Vực tỉ thí đã qua nhưng bọn họ vẫn không nhịn được sinh ra các loại cảm xúc như thế, bọn hắn cảm thấy dường như chính mắt mình đang nhìn nhi tử thi đấu tại Tuyết Vực tỉ thí toả ra hào quang thuộc về mình.

- Cuối cùng ca ca dùng ngọn lửa màu đen mang tám cái Phong Ấn Môn của Đoàn Vô Đạo nổ nát, sau đó huynh ấy lại dùng ma thân đối cứng với công kích của Đoàn Vô Đạo khiến hai người đều bị thương rất nặng, Đoàn Vô Đạo bị tổn thương linh hồn, còn ca ca thì bị tiêu hao hết chân nguyên lực, Đoàn Vô Đạo có chiến lực cường đại nên hắn cho rằng ca ca nhất định sẽ phải thua, nhưng ca ca lại sử dụng Vũ Hồn giao long tám đầu trực tiếp thôn phệ Đoàn Vô Đạo.

- Tám đầu, Cửu Long Thiên Phệ Thú, Lâm Phong đã có được tám đầu rồi!

Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà liếc mắt nhìn nhau, họ nhìn thấy vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương.

- Đoàn Vô Đạo chống đỡ không nổi vì vậy hắn liền phục dụng đan dược chữa thương, nhưng gia gia của cháu cũng lưu lại Quy Nguyên Đan cho ca ca, chỉ cần phục dụng một viên là chân nguyên lực lượng có thể khôi phục lại toàn bộ, ca ca phục dụng một viên Quy Nguyên Đan khiến chân nguyên lực khôi phục lại như lúc ban đầu, huyết kiếm được ca ca tế ra, tay phải huynh ấy cầm huyết kiếm từng bước một đi về phía Đoàn Vô Đạo, kiếm khí đáng sợ toát ra như muốn xuyên thủng cả phiến thiên địa này, toàn bộ không gian diễn võ đài bị kiếm khí cường đại bao phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, ca ca đi rất chậm nhưng mỗi một bước đều giống như đang công kích nội tâm Đoàn Vô Đạo vậy, cuối cùng tâm trí Đoàn Vô Đạo cũng bị hỏng mất, hắn không dám chiến nữa vì không ngăn cản nổi công kích của ca ca, Đoàn Vô Đạo nhận thua không dám chiến nên ca ca đoạt được ngôi đầu Tuyết Vực tỉ thí!

- Vị trí thứ nhất Tuyết Vực tỉ thí, đứng trên đỉnh phong.

Nội tâm Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà giống như sinh ra cảm giác hào hùng vô hạn, hai người cảm thấy thiên địa cũng bị hai người giẫm đạp ở dưới chân, bọn họ như cảm nhận được vinh quang lúc ấy của Lâm Phong vậy. Nhi tử của họ đứng ở trên chiến đài của Tuyết Vực tỉ thí đối mặt với vô số thanh niên thiên tài cuối cùng đạt được vị trí cao nhất đứng ở đỉnh phong, đánh bại tất cả đối thủ được vô số người ngưỡng mộ và sùng bái.

Thanh niên đứng trên đỉnh phong kia chính là nhi tử của mình, là cha mẹ của Lâm Phong nên đương nhiên hai người cũng cảm nhận được cái vinh quang này.

Nụ cười trên mặt hai người tuy rằng rất nhạt nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy người ta có thể nhìn thấy tim của hai người đang sôi sục, đã rất lâu rồi bọn họ không có tâm tình tốt như vậy.

- Thúc thúc, a di, hai người không biết khi ca ca đoạt được ngôi vị đệ nhất Tuyết Vực tỉ thí các thế lực lớn có hành động gì đâu, khi đó toàn bộ thế thực lớn nhỏ đều đồng loạt xuất hiện, có Đông Hải Long Cung của một đế quốc trủng phẩm ở Đông Hải, nơi đó họ là bá chủ của đế quốc, có cường giả Cửu Tiêu Kiếm Môn, Ngọc Thiên cường giả của hoàng tộc, cường giả Phong Đô Ma Tông. Tất cả bọn họ đều có một mục đích đó là muốn ca ca gia nhập thế lực của bọn họ, hơn nữa họ còn đáp ứng ca ca chỉ cần ca ca gia nhập thế lực bọn họ, Thiên cấp công pháp và võ kỹ đều cho ca ca tùy tiện chọn lựa.

Tiêu Nhã càng nói càng có lực, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ mặt hưng phấn.

- Bá chủ trung phẩm đế quốc Đông Hải Long Cung, Cửu Tiêu Kiếm Môn, Ngọc Thiên hoàng tộc, Phong Đô Ma Tông đều muốn mời Lâm Phong gia nhập và hứa cấp cho hắn tuỳ ý lựa chọn công pháp Thiên cấp cùng võ kỹ.

Lâm Hải cùng Nguyệt Mộng Hà thật sự rất là rung động, hai người nghe kể có đôi lúc ngây ngẩn cả người, bọn họ đã từng là thiên tài đệ nhất Tuyết Nguyệt quốc nhưng bọn họ chưa bao giờ có thể tiếp xúc đến thế lực đáng sợ bực đó, giờ phút này bọn họ đã ý thức được sau này nhi tử của họ sẽ bước đi rất xa, xa đến mức vượt quá tưởng tượng của bọn họ, con trai của họ đã vượt qua bọn họ quá nhiều.

- Tiểu Phong đi đâu rồi, cuối cùng nó đã tiếp nhận lời mời của ai vậy? Lâm Hải không nhịn được hỏi.

- Người đoán xem?

Tiêu Nhã vừa đùa vừa cười nói, nó vậy mà cố ý thừa nước đục thả câu.

- Thần Cung.

Lâm Hải suy đoán một chút sau đó nói ra đáp án, lấy tính cách của Lâm Phong thì nó sẽ gia nhập Thần Cung.

- Người đã đoán đúng, ca ca cự tuyệt tất cả thế lực nhưng huynh ấy lại đáp ứng lời mời của Thần Cung.

- Cự tuyệt tất cả các thế lực.

Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà hơi ngạc nhiên, hai người lập tức thở dài một cái sau đó lắc đầu cười khổ, đứa con này thật là quật cường, và cũng thật là đáng tiếc.

Đông Hải Long Cung, Cửu Tiêu Kiếm Môn, Ngọc Thiên hoàng tộc đều là những thế lực vô cùng cường hãn vậy mà nó lại cự tuyệt toàn bộ, trong thiên hạ có không biết bao nhiêu thiên tài muốn đi vào những thế lực đó mà không thể còn nó lại từ chối, từ đó có thể thấy được tính cách kiên nghị và chấp nhất của nhi tử, không có phần cứng cỏi và chấp nhất này thì Lâm Phong cũng không thể đi đến một bước hôm nay được.

Ba người ngồi đó trò chuyện màn đêm dần dần buông xuống nhưng bọn họ vẫn hào hứng bừng bừng, chủ đề trò chuyện chính là Lâm Phong.

- Tiểu Nhã, hôm nay ngủ cùng với a di đi.

Thấy sắc trời không còn sớm Nguyệt Mộng Hà liền sờ lên đầu tiểu Nhã vừa cười vừa nói.

- Vâng, con sẽ ngủ cùng a di.

Tiểu Nhã rất khéo léo nhẹ gật đầu, Nguyệt Mộng Hà lập tức mang theo tiểu Nhã rời đi, còn Lâm Hải thì lại ngồi đó điêu khắc tượng gỗ.

...

Trong rừng trúc Lâm Phong cùng Mộng Tình vẫn còn nằm ở trên giường trúc, ôm thân thể tuyệt mỹ khiến Lâm Phong lộ ra một cỗ khí chất bình an.

Sau mấy lần điên cuồng, nét đỏ ửng trên mặt Mộng Tình vẫn chưa tiêu tán hết, phía dưới của nàng vẫn mang theo sự đau nhức nhè nhẹ nhưng linh hồn khoái hoạt lại có thể khiến nàng quên hết đau nhức, nàng cuộn tròn thân hình nằm trong lòng Lâm Phong, trên mặt lộ ra vẻ an bình cùng hạnh phúc, dung nhan thánh khiết như phủ thêm một tầng hào quang.

Hai người đều không nói gì, chỉ nằm đó hưởng thụ lấy sự yên lặng này, không cần thề non hẹn biển nhưng tâm của bọn họ vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương, trong linh hồn của bọn họ đã khắc sâu thân ảnh của đối phương đến mức không cách nào xóa đi, hai người vuốt ve nhau rồi dần dần ngủ thiếp đi!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch