Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 714:

Chương 714

Yêu Thú Côn Bằng

truyenyy.com


Người dịch: Toản

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Vân Phi Dương chính là thái tử Ma Yết của Ma Việt quốc. Hắn chưa bao giờ bại trận trên chiến trường, ngoại trừ lần ở ngoài Đoạn Nhận thành thì chưa bao giờ bại trận một lần nào. Thành tích bất bại của hắn ngoài tài dụng binh còn có sự đóng góp rất lớn của Ma Phong. Từ trước tới giờ, Vân Phi Dương một mực coi Ma Phong là trợ thủ của mình, khi hắn không có mặt, Ma Phong sẽ làm chủ tướng. Nhưng Vân Phi Dương không ngờ rằng Ma Phong lại là gián điệp tiềm phục tại bên cạnh hắn đã năm năm rồi.

Mưu kế của Ma Phong làm cho ba vị tướng quân chết, quân đội của Liễu Thương Lan tử thương rất nhiều, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến Tuyết Nguyệt quốc. Bởi vì quân đội của Liễu Thương Lan đã sớm không chịu sự khống chế của Tuyết Nguyệt quốc nữa rồi. Bây giờ, Tuyết Nguyệt quốc chỉ hận không thể diệt trừ Liễu Thương Lan và Đoạn Nhận thành, đó chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Tuyết Nguyệt. Mưu kế kia còn hại chết mấy chục vạn đại quân của Liệp Vân quốc và vô số binh sĩ của Ma Việt quốc, phe duy nhất đắc lợi trong chuyện này chỉ có Tuyết Nguyệt.

Nếu như bây giờ Tuyết Nguyệt phái một toán quân tinh nhuệ đánh xuống thì Ma Việt cùng với Liệp Vân quốc đã không có quân đội ngăn cản. Một chiêu này quả nhiên là một hòn đá ném hai chim.

Đôi mắt của Lâm Phong nhìn chằm chằm Ma Phong. Trong lòng Lâm Phong cũng đã gần như đoán ra chủ mưu của tất cả những chuyện này rồi. Nếu thật sự là hắn thì tâm cơ của người đó quả nhiên là đáng sợ, đáng sợ đến mức để cho người ta hít thở không thông.

- Nói.

Vân Phi Dương bước tới trước, lập tức đánh một chưởng lên vai của Ma Phong. Tiếng xương gãy vang lên. Xương vai của Ma Phong đã vỡ vụn thành từng khúc nhưng con mắt của Ma Phong lại chưa từng chớp lấy một cái. Hắn vẫn mỉm cười, nhìn chằm chằm Vân Phi Dương.

- Thái tử điện hạ, ta không thể không thừa nhận ngươi là thiên tài, vô luận là cơ trí hay là võ đạo thì ngươi đều là thiên tài. Nếu trong loạn thế, ngươi chắc chắn sẽ trở thành anh hùng. Nhưng so với hắn, ngươi vẫn là kém một chút. Mặc dù bây giờ là thái bình thịnh thế, hắn vẫn có thể trở thành kiêu hùng. Điểm yếu của ngươi chỉ là ngươi không đủ tàn nhẫn và độc ác.

Ma Phong chậm rãi nói, sau đó nhắm mắt lại:

- Điện hạ, ngài hãy động thủ đi. Từ lúc làm gián điệp, ta đã sớm coi nhẹ sinh tử rồi.

Sắc mặt của Vân Phi Dương trở nên tái xanh, toàn thân hắn lộ ra một cỗ khí tức băng hà. Một cỗ sát ý mãnh liệt bốc lên, hắn giơ tay lên, chuẩn bị động thủ đánh chết Ma Phong.

- Đợi một chút.

Cánh tay của Vân Phi Dương dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Phong.

- Tính mệnh của mấy chục vạn người làm sao có thể dùng một cái mạng chó của ngươi đền bù được.

Lâm Phong lạnh lùng nói khiến sắc mặt của Ma Phong biến hóa, hắn lập tức giơ bàn tay lên, tự vận. Nhưng Lâm Phong xuất hiện ơ trước mặt của hắn trong chớp mắt, Lâm Phong đánh ra một chưởng phá hủy tu vi của hắn. Cánh đang giơ lên Ma Phong bị một kiếm đâm thủng, vô lực rủ xuống.

- Ta sẽ cho người muốn chết cũng không xong.

Sau đó Lâm Phong lập tức kéo thân thể Ma Phong lên đài hành hình và treo ngược hắn lên đài hành hình.

- Tất cả binh sĩ của Đoạn Nhận thành nghe đây. Mỗi người hãy bắn một mũi tên vào hắn, nhưng không được làm cho hắn chết. Hãy để cho hắn nhìn máu tươi của mình từ từ chảy đến chết.

Khi thanh âm âm lãnh của Lâm Phong vừa dứt, thân thể Ma Phong run rẩy không ngừng. Lâm Phong quả nhiên là tàn nhẫn hơn Vân Phi Dương rất nhiều. Dù bị treo ngược, nhưng thân thể của Ma Phong vẫn không ngừng run rẩy, phảng phất như hắn có thể đoán được hình phạt tàn khốc mà bản thân sắp phải đối mặt.

Vân Phi Dương không nói gì thêm, hắn chậm rãi nhìn về phía những tướng lãnh Ma Việt quốc, trên người hắn có sát ý lóe lên.

- Ta chưa từng nói các ngươi phải duy trì thế cục ở Đoạn Nhận thành hay sao?

Giờ phút này, bọn họ rốt cục đã minh bạch tất cả. Tên phản đồ Ma Phong đã lợi dụng bọn họ, lợi dụng toàn bộ quân đội Ma Việt. Lúc này đây, bọn họ đã có thể cảm giác được thái tử điện hạ đã thật sự nổi giận.

- Ta chưa từng nói với các ngươi, Liễu tướng quân là người ta kính trọng nhất nên các ngươi không thể làm tổn thương hắn hay sao?

Vân Phi Dương lại hỏi, những tướng lãnh Ma Việt quốc chậm rãi lui bước về sau. Bọn họ đã cảm nhận được sát ý mãnh liệt của thái tử điện hạ. Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Vân Phi Dương có thể cứu vớt bọn họ, nhưng lúc này Vân Phi Dương lại đang hưng sư vấn tội.

- Các ngươi đã quên tất cả những lời của ta hay sao? Sao lại dám liên hợp Liệp Vân quốc, tấn công Đoạn Nhận thành. Các ngươi lại dám bỏ ngoài tai quân lệnh của ta, chẳng những giết Liễu tướng quân, mà còn dám ngược đãi thi thể ông ấy. Các ngươi nói xem, vi phạm quân lệnh có đáng chết hay không.

- Điện hạ, chúng ta đều bị Ma Phong đầu độc. Xin điện hạ thứ tội.

Lập tức có người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Thái tử Ma Yết của Ma Việt quốc nổi tiếng quân lệnh như sơn, không người dám vi phạm. Những người vi phạm quân lệnh đều bị giết! Vân Phi Dương ngẩng đầu, thở dài:

- Các ngươi đều là những tướng lãnh chính ta tự tay bồi dưỡng. Nhưng hôm nay, các ngươi không thể không chết.

Vừa dứt lời, Vân Phi Dương tung chưởng về phía những tướng lãnh kia. Máu tươi lập tức nhuộm đỏ mặt đất, một hàng tướng lãnh Ma Việt lần lượt ngã xuống. Sau khi nhìn Vân Phi Dương tự mình giết những tướng lãnh Ma Việt kia, Lâm Phong nhìn vào Liễu Phỉ, bảo:

- Liễu Phỉ, ngươi hãy đọc những gì viết trong phong thư đó cho ba quân nghe đi.

Liễu Phỉ lập tức gật đầu. Nàng dùng hết sức lực, đọc những gì viết trong bức thư của cha nàng, để cho tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Liễu Phỉ đọc xong, vô luận là quân sĩ Ma Việt quốc hay là quân sĩ Đoạn Nhận thành đều ngây người. Nguyên lai là thái tử Ma Việt cùng Liễu tướng quân sớm đã là bạn vong niên. Mà người chủ mưu tất cả mọi chuyện lại là Tuyết Nguyệt. Sau khi những tướng sĩ của Đoạn Nhận thành nghe xong, bọn họ muốn ngửa mặt lên trời cười to một tiếng. Tuyết Nguyệt, không ngờ lại là Tuyết Nguyệt muốn tướng quân chết, muốn bọn họ chết. Buồn cười, buồn cười quá.

- Ngươi có thể giúp ta chiếu cố bọn họ không?

Lâm Phong hỏi Vân Phi Dương. Hôm nay bọn họ đã mất đất dung thân nên Lâm Phong muốn mang quân đội ở Đoạn Nhận Thành gửi gắm cho Ma Việt.

- Không.

Vân Phi Dương lắc đầu:

- Bọn họ là quân đội của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với bọn họ. Tuyết Nguyệt thiếu nợ ngươi, thiếu nợ ba vị tướng quân, thiếu nợ bọn họ. Có lẽ ngươi nên dẫn bọn họ đi lấy lại mảnh đất của mình.

- Ta bây giờ phải trở về Tuyết Nguyệt hoàng thành. Mà ta mới là mục tiêu cuối cùng của những kẻ kia.

Lâm Phong thở dài, đòi lại như thế nào đây? Hiện tại, thực lực của hắn còn chưa đủ, nhưng sẽ có một ngày hắn sẽ đòi lại tất cả

- Côn Bằng!

Vân Phi Dương hét lớn. Mặt đất bắt đầu rung động, phảng phất như có một con quái vật ngủ say đang thức tỉnh từ trong lòng đất. Một đôi cánh dài đến ngàn vạn thước chậm rãi xuất hiện ở trong hư không, khiến cho thiên địa đều bị che lấp.

- Đây là, yêu thú?

Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm phiến thiên địa ở phương xa. Ỏ đó tựa hồ đang có một con yêu thú khổng lồ đang dãy dụa.

- Oanh!

Trái tim của mọi người đập mạnh một cái, thân thể cũng bắt đầu lay động. Từ phương xa đang có một cơn lốc vô cùng cuồng dã thổi đến. Có rất nhiều người trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện một con thượng cổ Hồng Hoang yêu thú. Con thượng cổ Hồng Hoang yêu thú đó chính là Côn Bằng, nó có chiều cao lên đến cả vạn mét. Đôi cánh của nó khi mở ra dài đến mấy ngàn mét, cả thân thể của nó giống như một tòa núi khổng lồ.

- Đồ đằng yêu thú, Côn Bằng!

Ánh mắt của những binh sĩ Ma Việt quốc nhìn chằm chằm vào Côn Bằng. Côn bằng chính là đồ đằng yêu thú của Ma Việt quốc, trong Ma Việt quốc có lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về Côn Bằng. Thậm chí có lời đồn còn nói ở Ma Việt có một con viễn cổ Côn Bằng đang sinh sống. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, lời đồn kia lại là thật. Lâm Phong cũng đang vô cùng rung động, hắn chưa bao giờ thấy một con yêu thú lớn như vậy.

- Đây là đồ đằng yêu thú của Ma Việt quốc ta. Chỉ có lúc vận nước lâm nguy mới có thể vận dụng. Sau khi ta trở về từ Tuyết Vực tỷ thí, thì mới quen biết Côn Bằng Thuỷ tổ. Lâm Phong, hôm nay, ta sẽ giúp ngươi một lần.

Vân Phi Dương trở nên nghiêm túc và trang trọng. Lâm Phong trầm mặc một lát, sau đó lập tức gật đầu. Tuyết Nguyệt đã vô tình với hắn thì hắn cũng không cần cố kỵ bất cứ thứ gì.

- Côn Bằng Thuỷ tổ, hôm nay ta đành ủy khuất ngươi vậy.

Vân Phi Dương khẽ khom người đối với Côn Bằng, đôi cánh của Côn Bằng vẫy một cái. Thân thể của nó chậm rãi hạ xuống mặt đất. Bây giờ mọi người mới thấy thân của Côn Bằng có thể dung nạp mấy vạn thiết kỵ!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch