Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 734:

Chương 734

Chạm Vào Cấm Chế.

truyenyy.com


Người dịch: Muỗi

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

Trên Phong Ma Thạch Bi lộ ra lực lượng phong ấn đáng sợ, Lâm Phong cảm thấy ma kiếm trong tay mình khẽ run lên, giống như kiêng kỵ Phong Ma Thạch Bi.

- Ngươi mượn lực lượng ma kiếm, ta trước tiên sẽ phong ấn ma kiếm, sau đó giết ngươi rồi lấy ma kiếm!

Nam tử áo xanh cười lạnh, sau đó hai tay điên cuồng ngưng ấn, ngón tay vẽ lên mặt Phong Ma Thạch Bi, nhất thời, màn đen khủng bố từ trên Phong Ma Thạch Bi phóng lên, lần nữa phóng lớn bằng thân một người. Hai chữ Phong Ma trên tấm bia đá phóng ra quang mang cực kỳ mãnh liệt.

- Đi!

Nam tử áo xanh gầm lên một tiếng, gã phất tay đánh lên tấm bia đá, tấm bia đá liền hóa thành một tia hắc quang, ầm ầm bay về phía Lâm Phong.

Trong mắt Lâm Phong vẫn ẩn chứa ma quang vô tận, hai tay nâng lên ma kiếm, trực tiếp chém ra một màn kiếm quang đáng sợ, chém về tấm bia đá.

- Ầm!

Kiếm quang chém lên Phong Ma Thạch Bi, tấm bia đá mạnh mẽ chấn động nhưng không có dấu hiệu vỡ nát, thậm chí ngay cả một vết nứt cũng không có. Trình độ cứng rắn này làm cho người ta chấn động, ngay cả ma kiếm cũng không chém nát.

- Phong Ma Thạch Bi chính là kỳ bảo, ma kiếm của ngươi có mạnh đến mấy vẫn không thể rung chuyển được!

Nam tử áo xanh cười lạnh, bộ dáng rất tự tin với Phong Ma Thạch Bi.

Phong Ma Thạch Bi là thượng cổ kỳ bảo, chuyên phong ấn ma thần. Theo đồn đãi thì trước kia đó là một khối Trấn Thiên Thạch, sau này chia năm xẻ bảy thành nhiều mảnh. Phong Ma Thạch Bi trước mắt này chỉ là một khối trong đó, gã lấy được từ một kỳ ngộ. Thậm chí gã tiến vào Tôn Vũ cảnh, lĩnh ngộ áo nghĩa phong ấn cũng không thoát khỏi quan hệ với khối Phong Ma Thạch Bi này.

- Đi!

Một đạo ma quang đánh lên Phong Ma Thạch Bi, tấm bia đá chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục bắn về phía Lâm Phong. Một chùm sáng màu đen khủng khiếp như muốn bao trùm cả người Lâm Phong, làm cho ma tính trên người hắn bị áp chế mãnh liệt, ma kiếm càng thêm run rẩy.

- Giết!

Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, không chút sợ hãi, ý chí kiếm đạo được vận dụng tạo ra một kiếm chém rách không gian nhưng lại không thể rung động được tấm bia đá.

- Ầm!

Phong Ma Thạch Bi va chạm với với ma kiếm trong tay Lâm Phong, lực lượng phong ấn đáng sợ phóng ra từ trên Phong Ma Thạch Bi, ma quang mãnh liệt như muốn phong kín Lâm Phong và ma kiếm.

- Còn chưa tới Thiên Vũ cảnh, dù mượn lực ma kiếm thì thế nào, đom đóm mà muốn tranh với mặt trời sao?

Nam tử áo xanh lạnh nhạt nói, hai tay vung lên càng thêm kịch liệt, lại một chùm ma quang đánh lên tấm bia đá, gã gầm lên một tiếng:

- Phong!

- Rầm!

Ma kiếm kịch liệt chấn động, từ trên tấm Phong Ma Thạch Bi, từng luồng phong ấn lực màu đen quấn chặt lấy ma kiếm, muốn phong ấn nó lại.

Ma kiếm có tính mạng ý chí của mình, nào chịu cam tâm, ầm một tiếng, ma kiếm đánh tan lực phong ấn, trực tiếp chui vào trong thân thể Lâm Phong, hình như nó tránh né lực lượng phong ấn trên Phong Ma Thạch Bi.

- Chạy được sao?

Tôn giả áo xanh cười cười, ma kiếm vừa ẩn đi, gã càng dễ dàng giết Lâm Phong, không có ký chủ, ma kiếm còn có thể trốn nơi nào.

Có thể trở thành cường giả tuyệt thế, ngoài thiên phú đáng sợ thì còn có số mệnh nghịch thiên. Dù sao, tại trên Cửu Tiêu đại lục với cường giả như mây này, nguy cơ tử vong quá nhiều, người có số mệnh thì có thể tìm được kỳ ngộ trong nguy cơ, mà kẻ không có thì chỉ có đường chết.

Mà số mệnh của gã hình như rất tốt, chiếm được Phong Ma Thạch Bi thượng cổ, hôm nay lại có Ma kiếm và Tuyết Linh Lung đưa tới cửa.

- Phong!

Nam tử áo xanh đánh ra một đạo thủ ấn, dù ma kiếm tránh né thì gã cũng không buông tha. Sau khi giết được Lâm Phong, gã còn phải chế phục ma kiếm, mà Phong Ma Thạch Bi là khắc tinh của ma kiếm.

Lúc này, trên Phong Ma Thạch Bi hiện lên từng ánh sáng hư ảo, một khối bia đá khổng lồ này như ẩn như hiện, lộ ra mấy phần hư ảo, hơn nữa còn chậm rãi nhỏ đi, trực tiếp ấn lên người Lâm Phong.

Thân thể Lâm Phong run lên, Phong Ma Thạch Bi lại giống như ma kiếm, trực tiếp tiến vào trong thân thể hắn, truy tìm ma kiếm, muốn phong ấn ma kiếm triệt để.

Sau khi Phong Ma Thạch Bi và ma kiếm cùng tiến vào cơ thể, ma quang trong mắt Lâm Phong chậm rãi tán đi, ma kiếm trong cơ thể gặp phải Phong Ma Thạch Bi nên ma khí trên người hắn dần yếu bớt.

Nhìn nam tử áo xanh trước mặt, sắc mặt Lâm Phong trở nên khó coi, không có lực lượng của ma kiếm, hắn căn bản không phải là đối thủ của đối phương, bởi vì đây là cường giả Tôn Vũ cảnh.

Nam tử áo xanh lạnh lùng cười nhìn Lâm Phong, sát ý lóe lên, Lâm Phong chết chắc rồi.

- Meo meo!

Miêu yêu trôi nổi trên hư không, lộ ra mấy phần đắc ý, giống như đang khen chủ nhân của nó. Lâm Phong hại nó hóa hình thành thất bại, sau đó gặp nam tử áo xanh này, trở thành yêu nô, bị gã khống chế. Nó hận không thể xé xác Lâm Phong, hiện tại Lâm Phong đã đến luc phải đền tội rồi.

- Lâm Phong!

Đường U U đã chạy tới bên này, bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất muốn bay lên, nhưng mà, một tiếng mèo kêu truyền ra, móng vuốt sắc bén chụp tới, rầm một tiếng, cánh tay nàng lộ ra mấy vết máu, trực tiếp rơi xuống đất.

Đường U U bò dậy, nhìn ánh mắt sắc bén của miêu yêu, lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Thiếu niên thiên tài này cứ phải chết như vậy sao? Chết tại trong tay một cường giả Tôn Vũ cường đại, Lâm Phong nhất định sẽ không cam lòng.

- Hiện tại, chết đi!

Ánh sáng màu xanh phong kín không gian, Lâm Phong căn bản không thể động đậy, trơ mắt nhìn nam tử áo xanh tiến tới. Chẳng lẽ phải chết đi như vậy sao, hắn thật sự không cam lòng, không phải là không cam lòng phải chết, mà là cừu hận của hắn còn chưa báo, hắn còn chưa giúp Mộng Tình khôi phục hình người, hắn sao có thể chết, cam lòng chết đi như vậy.

Nhưng đối mặt với Tôn giả, Lâm Phong không cam lòng cũng không biết làm sao. Thực lực hai bên cách nhau quá xa, căn bản không cách nào bù đắp, đối phương chỉ cần động một ý niệm là hắn đã không thể nhúc nhích rồi.

- Giết!

Một tiếng quát lạnh vang lên, Tôn giả áo xanh vung chương đánh về ngực Lâm Phong, nếu một chưởng này ấn xuống, Lâm Phong phải chết chắc.

- Mộng Tình, trốn đi!

Lâm Phong gầm lên, chụp lấy Tuyết Linh Lung đang định vọt ra, mạnh mẽ ném ra phía sau. Hai người đều có cùng một suy nghĩ, muốn vì đối phương mà chết.

- Ô ô…

Thân hình Tuyết Linh Lung quay cuồng trong không trung, phát ra tiếng nức nở thê lương, ánh mắt như nước tràn ngập lệ quang, cố gắng ngừng lại, lại chạy về phía Lâm Phong.

Nhưng mà đã chậm rồi!

- Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, chưởng lực Tôn giả đánh lên người Lâm Phong làm cho hắn rung lên, giờ khắc này, thời gian giống như ngừng lại, Mộng Tình và Đường U U ngây ngờ.

Bốn giọt nước mắt từ một người, một yêu chảy ra, Mộng Tình muốn rống giận, nhưng giờ phút này nàng lại phát hiện ra mình quá yếu ớt.

Mà Đường U U phát hiện, lòng nàng đau quá, đau như chưa từng đau.

Không ngờ lòng nàng lại đau đớn đến thế.

- Chết đi!

Tiếng quát lạnh lẽo quanh quẩn, lực lượng hủy diệt muốn phá hủy Lâm Phong.

- Rầm!

Một luồng bạch quang phóng lên, là từ trên người Lâm Phong tỏa ra, bạch quang này rất chói mắt, làm hai mắt Mộng Tình và Đường U U mờ đi, kèm theo luồng bạch quang này, là khí tức vô cùng cường hãn đến đáng sợ.

Tôn giả áo xanh vừa thấy bạch quang kia liền điên cuồng thối lui, lực lượng hủy diệt kia vừa ra, gã cảm giác nó không phải phá hủy Lâm Phong, mà là kích hoạt cấm chế nào đó.

Nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, chỉ thấy trước người Lâm Phong có một luồng bạch quang phóng ra, chậm rãi hóa thành một thân ảnh, thân ảnh hư ảo.

Hư ảnh này là một lão nhân, trong mắt ông lộ ra uy nghiêm đáng sợ, mái tóc dài loạn múa trong hư không. Khí tức này làm cho Tôn giả áo xanh run rẩy không ngừng, thật là đáng sợ.

Sao có thể, tại sao có thể như vậy?

Trên người Lâm Phong lại có cấm chế linh hồn bực này, có cường giả đáng sợ như thế bảo vệ, lúc hắn sắp bị giết thì cấm chế này mới được kích hoạt, ngay sau đó, hư ảnh lão nhân liền xuất hiện.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch