Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 20: Thập Ngưu Chi Lực

Chương 20: Thập Ngưu Chi Lực


Một ngày mới lại đến.

Khi Lâm Thanh Sơn đến Võ Đường, nhìn thấy Hứa Vô Chu bình yên vô sự, lại gặp kho vũ khí rỗng tuếch, lòng hắn bỗng nhiên thắt lại.

"Ngươi thật khiến ta thất vọng đó." Hứa Vô Chu nói với Lâm Thanh Sơn trước mặt, ngay tại hành lang. "Đúng rồi, hôm qua kho vũ khí ngươi quên bổ sung đầy đủ, hôm nay cũng đừng quên nha."

Lâm Thanh Sơn thần sắc kịch biến, hắn cúi đầu, thế mà một câu cũng không dám nói.

Hứa Vô Chu thấy hắn bộ dạng này, liền vững tin rằng Lâm Thanh Sơn hôm qua đã làm trò lén lút, nếu không thì Võ Đường làm sao lại không có một người nào, gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không ai đến đây.

"Đừng quên bổ sung đầy đủ." Hứa Vô Chu nói với Lâm Thanh Sơn.

"À! Vâng!"

Lâm Thanh Sơn vô cùng sợ hãi, những năm nay hắn đã làm nhiều lần việc bán rẻ lợi ích của Tần gia.

Hôm qua, Thạch Lỗi và Thạch Sâm tìm đến hắn, muốn hắn hỗ trợ nghe ngóng tung tích Hứa Vô Chu. Hắn không chút do dự bán đứng Hứa Vô Chu, dù sao hắn đã sớm chướng mắt Hứa Vô Chu, thậm chí vì thế mà đuổi tất cả mọi người khỏi Võ Đường. Chỉ là để thuận tiện cho Thạch Lỗi và Thạch Sâm xử lý Hứa Vô Chu, trong lòng hắn đặc biệt hy vọng Hứa Vô Chu sẽ bị phế bỏ.

Nhưng bây giờ Hứa Vô Chu bình yên vô sự ở đây, Thạch Lỗi và Thạch Sâm cũng không có tin tức gì. Chẳng lẽ Thạch Lỗi và Thạch Sâm đã xảy ra chuyện?

Hứa Vô Chu tự nhiên không có thực lực này, vậy là ai đã hỗ trợ giải quyết Thạch Lỗi và Thạch Sâm? Cường giả của Tần gia!

Nói cách khác, việc hắn làm có khả năng đã bị Tần Lập biết.

Mồ hôi lạnh trên trán Lâm Thanh Sơn túa ra, hắn nhìn về phía kho vũ khí. Khó trách kho vũ khí bỗng dưng biến mất một cách khó hiểu, khẳng định là Tần Lập đã cảnh cáo hắn.

Đúng! Nhất định là thế, hắn dù sao cũng là biểu ca của Tần Vân Kiệt, cho nên mới chỉ là dọn sạch kho vũ khí để cảnh cáo hắn mà thôi.

Thấy Lâm Thanh Sơn lại sai người đi mua vũ khí, Hứa Vô Chu nở nụ cười trên mặt. Hắn chính là con heo hắn nuôi, mỗi ngày chỉ cần xẻo một miếng thịt là đủ ăn một bữa.

...

Đại Yêu Yêu đến Võ Đường giảng bài. Bài giảng này là về cách thông kinh mạch để đạt đến Hậu Thiên cảnh. Nàng giảng bài một cách nhiệt huyết, Hứa Vô Chu kiểm chứng y quyết, rất nhiều điều hắn cũng đã hiểu rõ đại khái.

Ngày hôm đó, mặc dù rất nhiều người vẫn như cũ mỉa mai hắn sau lưng, nhưng không có Lâm Thanh Sơn chủ động gây sự với hắn, cũng không ai tìm hắn gây sự.

Hứa Vô Chu hiếm khi có được sự thanh tĩnh, hắn vừa nghe Đại Yêu Yêu giảng bài, đồng thời hắn cũng hòa từng giọt chất lỏng màu đỏ ngòm vào trong cơ thể.

Trước kia, một giọt chất lỏng màu đỏ ngòm hòa tan vào trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được huyết khí của mình liên tục tăng lên.

Thế nhưng, lần này một giọt chất lỏng đi vào, hắn không hề có cảm giác gì, thật giống như một giọt nước hòa vào biển lớn vậy.

Hứa Vô Chu cũng không vội, lại một giọt nữa đi vào. Hôm qua, được Đại Yêu Yêu trao cho hai trăm chín mươi chín lượng bạc, hắn phát hiện trong chiếc bát đen có hai trăm chín mươi chín giọt chất lỏng.

Điều này cũng làm Hứa Vô Chu vô cùng xót xa, giá trị thực tế của những binh khí trong kho vũ khí kia đại khái khoảng ba trăm lượng, thế nhưng chỉ có năm mươi giọt chất lỏng.

Nói cách khác, chỉ trị giá năm mươi lượng.

Nếu chỉ là bán phế liệu thì cũng xấp xỉ năm mươi lượng, thế nhưng giá trị của binh khí làm sao có thể chỉ tính bằng phế liệu?

Nhưng rất hiển nhiên, trong mắt của chiếc bát đen, nó không quan tâm đến công sức chế tạo hay các yếu tố khác. Nó chỉ nhận kim loại, chẳng khác nào trong mắt chiếc bát đen, những binh khí đó chỉ có giá trị của phế liệu.

Từng giọt chất lỏng không ngừng cùng kiếm ý giao hòa, thấm vào trong cơ thể Hứa Vô Chu. Khi giọt thứ mười hòa tan vào trong cơ thể, Hứa Vô Chu mới cảm giác được khí huyết của mình tăng lên một cách yếu ớt.

Mười giọt ư, trong quá khứ, mười giọt có thể giúp hắn tăng lên một trọng cảnh giới, lần này lại chỉ tăng lên một cách yếu ớt.

Bất quá, Hứa Vô Chu không dừng lại, vẫn không ngừng hòa tan chất lỏng màu đỏ ngòm vào trong cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, Hứa Vô Chu cũng phát hiện kiếm ý của hắn bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, thấm vào từng ngóc ngách trên toàn thân hắn. Hứa Vô Chu cảm giác được một cảm giác tê dại ngứa ngáy.

"Kiếm ý luyện thể!" Hứa Vô Chu biết đây là tình huống gì, đây là do cơ thể hắn không thể chịu đựng được huyết khí, kiếm ý đang tăng cường sức mạnh cho cơ thể hắn.

Đại Yêu Yêu đang giảng bài, ánh mắt quét qua Hứa Vô Chu, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nàng cảm giác Hứa Vô Chu ngồi ở đó tựa như một thanh kiếm, nhưng khi nhìn kỹ, lại thấy hắn bình thường.

"Ảo giác?" Đại Yêu Yêu không hiểu, nghiêm túc quan sát một lúc, phát hiện quả thực bình thường.

"Làm sao lại xuất hiện ảo giác như vậy, chẳng lẽ là hắn có xu hướng ngộ đạo?" Đại Yêu Yêu nghi hoặc, cố ý chú ý kỹ Hứa Vô Chu một chút, chỉ là kiếm ý của Hứa Vô Chu đến từ linh hồn, chưa từng tiết lộ ra ngoài, nàng căn bản không thể nhìn ra.

Kiếm ý luyện thể, chất lỏng màu đỏ ngòm hóa thành huyết khí không ngừng dung nhập trong cơ thể hắn.

Từng giọt chất lỏng tiến vào, Hứa Vô Chu cảm giác được huyết khí cuối cùng cũng dần dần tăng lên. Sự tăng lên này rất chậm, rất chậm, thế nhưng Hứa Vô Chu lại vô cùng mừng rỡ, mỗi một tia tăng lên đều đại diện cho sự đột phá giới hạn.

Từ sáng sớm đến tối, Hứa Vô Chu liên tục dung hợp chất lỏng màu đỏ ngòm.

"Oanh!"

Khi Hứa Vô Chu dung hợp hai trăm giọt chất lỏng màu đỏ ngòm, thân thể hắn run lên, toàn thân hắn tựa như đang vùng vẫy thoát khỏi gông xiềng, có một cảm giác thoát ly khỏi mọi ràng buộc.

Thập Ngưu Chi Lực!

Hứa Vô Chu rõ ràng cảm giác được lực lượng khí huyết của mình. Lúc này trong cơ thể hắn liền như là ẩn chứa một đầu mãnh thú Hồng Hoang, cường tráng hữu lực, ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp.

Khí huyết sung mãn, âm tà bất xâm. Hứa Vô Chu lúc này đã có thể cảm nhận được, nếu phổ thông tà vật tiến vào trong cơ thể hắn, sẽ lập tức bị xung kích cho vỡ nát.

"Chỉ là để tăng thêm một ngưu chi lực này, lại mất trọn một ngày." Hứa Vô Chu thầm nhủ sau khi làm quen với sự biến đổi của cơ thể.

Không ai có thể nghe được Hứa Vô Chu nói thầm, bằng không hắn khẳng định sẽ bị người khác đánh chết. Đột phá giới hạn để tăng thêm một ngưu chi lực, biết bao người tốn mấy năm trời cũng khó lòng thành công, hắn chỉ mất một ngày mà còn chê lâu, đúng là không bằng cầm thú.

"Tuy nhiên, thập ngưu chi lực quả thực không phải chuyện mà người phàm có thể làm được."

Hứa Vô Chu cũng chấn động, để đạt đến thập ngưu lại cần tới hai trăm giọt chất lỏng, còn hơn gấp hai lần so với khi tu hành đến cửu trọng. Khó trách Đại Yêu Yêu nói, thập ngưu khó mà đạt tới. Tích lũy huyết khí thâm hậu đến mức này, ai có thể tiếp nhận nổi?

Cũng chỉ có Hứa Vô Chu mượn chiếc bát đen, nhờ vậy hắn mới có thể dễ dàng hoàn thành mà không tốn công sức hay thời gian.

Cảm thụ được huyết khí dư thừa trong cơ thể, Hứa Vô Chu ngừng tu hành.

Bước kế tiếp, chính là dùng huyết khí trùng kích kỳ kinh bát mạch, quán thông một mạch, tụ khí huyết thành sông, đạt đến Hậu Thiên cảnh.

Nếu Khí Huyết cảnh là quá trình tích lũy, thì Hậu Thiên cảnh chính là quá trình bùng nổ. Hậu Thiên cảnh, tụ khí huyết mà thành sông, tựa như dòng lũ cuồn cuộn chảy xiết. Hậu Thiên cảnh là một sự biến đổi về chất.

"Người khác trùng kích kỳ kinh bát mạch, đều phải dừng lại khi huyết khí tiêu hao hết, nhưng ta có chất lỏng màu đỏ ngòm, chỉ cần kim loại đầy đủ, khí huyết sẽ không suy kiệt, hoàn toàn có thể một hơi quán thông một mạch để tiến vào Hậu Thiên cảnh."

"Chỉ là... trong bát đen chỉ còn hơn một trăm giọt chất lỏng màu đỏ ngòm, liệu có đủ để duy trì việc đột phá một mạch không đây?"

Hứa Vô Chu nghĩ đến đây, đột nhiên hỏi Tần Vân Kiệt: "Bình thường thì cần cảnh giới gì để đạt được thứ hạng trong cuộc thi?"

"Hậu Thiên cảnh nhất trọng, thì có hy vọng đạt được thứ hạng." Tần Vân Kiệt khinh bỉ nhìn hắn mà nói, "Cho nên ngươi thật muốn đi tham gia, cũng sẽ không đạt được thứ hạng nào đâu."

"Nha! Vậy thì chẳng khó khăn gì!" Hứa Vô Chu lẩm bẩm. Đại Yêu Yêu nói hắn có lực lượng mạnh hơn Hậu Thiên cảnh nhất trọng, mặc dù trong chiến đấu không thể đơn thuần chỉ xét đến sức mạnh, thế nhưng điều đó đại biểu hắn có thể đối đầu với Hậu Thiên cảnh nhất trọng đó chứ. Nhưng vì an toàn, tốt nhất vẫn nên tiến vào Hậu Thiên cảnh nhất trọng.

"Không khó?" Tần Vân Kiệt nghe được Hứa Vô Chu nói thầm, hắn khẽ cười một tiếng. Kẻ này từ trước đến nay vẫn luôn tự đại, chẳng có gì đáng để chế giễu nữa.

...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch