Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 30: Gặp Lâm Thanh Từ (2)

Chương 30: Gặp Lâm Thanh Từ (2)
Mọi thứ quá đỗi xa lạ, hệt như cú sốc mà hắn mang tới khi chỉ dùng một chiêu đã xử lý Tạ Sơn. Dáng vẻ của Hứa Vô Chu khiến nàng sợ hãi.

Nàng vén váy lụa mỏng của mình lên, thấy trên đùi nàng xanh tím một mảng lớn, giờ phút này vẫn còn từng đợt đau nhức truyền đến.

Đồng tử Lâm Thanh Từ chập chờn biến ảo, sau một hồi lâu nàng mới hít sâu một hơi, dùng tay vỗ vỗ cằm chờ vết đỏ biến mất, lúc này nàng mới dần lấy lại tinh thần.

"Vậy rốt cuộc đâu mới là ngươi đây?" Lâm Thanh Từ tự lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó nàng lại mỉm cười, "Hứa Vô Chu, ngươi khiến ta phải nhìn nhận lại, nhưng như vậy cũng thật có ý nghĩa. Ngươi là chấp niệm của ta, hãy xem rốt cuộc ai sẽ là người chơi hơn ai."

...

Lâm Thanh Từ trở lại hội trường, y phục chỉnh tề, dung nhan diễm lệ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, nàng ngậm lấy một nụ cười tươi mà đi đến bên Tần Khuynh Mâu.

"Thanh Từ. Hắn..." Tần Khuynh Mâu nói.

"Hắn nói đêm đó đã uống quá nhiều, coi ta là ngươi. Ta có thể chấp nhận lời xin lỗi này của hắn. Chỉ là hắn hôm đó đối với ta rất hung bạo, nếu không phải ta kịch liệt phản kháng, hắn đã đạt được mục đích rồi. Vậy hắn đối với ngươi cũng hung bạo như vậy ư?" Lâm Thanh Từ chớp mắt nhìn Tần Khuynh Mâu.

"A!" Dung nhan Tần Khuynh Mâu trong nháy mắt ửng hồng một mảng, trong lòng nàng thầm hận Hứa Vô Chu vì đã kiếm cớ nói bừa. Thế nhưng Hứa Vô Chu dù sao cũng là phu quân của nàng, nàng không tiện vạch trần phủ nhận, chỉ có thể đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Ngươi có thể tha thứ hắn thì tốt rồi."

Lâm Thanh Từ nói: "Ba ngày sau, các con em thế gia Lâm An phủ sẽ có một buổi văn hội. Ngươi hãy đưa Hứa Vô Chu cùng đi, về chuyện đêm đó đang lan truyền sôi nổi, ba chúng ta cùng lúc xuất hiện, ắt có thể ngăn chặn miệng lưỡi một số kẻ, không đến mức để tin đồn lan truyền quá phận. Cũng sẽ không ai dám nói chúng ta có điều bất hòa."

Tần Khuynh Mâu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được!"

Lâm Thanh Từ khắp khuôn mặt ngậm lấy một nụ cười tươi, tay kéo tay Tần Khuynh Mâu, tỏ vẻ thân mật vô cùng. Tất cả những điều này, nàng làm rất thành thạo, những năm qua vẫn luôn như vậy.

"Hứa Vô Chu, hãy chờ đó mà gặp lại ngươi nhé." Lâm Thanh Từ trong lòng thầm cười, ánh mắt nàng không kìm được nhìn về phía Tạ Quảng Bình, tự hỏi có nên lại hợp tác với kẻ này một chút không. Mặc dù không thích kẻ này, nhưng thực lực hắn quả thật không tệ.

...

Hứa Vô Chu không tiếp tục quay về đấu trường, hai ngàn lượng bạc đã bị hắn nuốt trọn. Nhìn hơn hai ngàn giọt chất lỏng đỏ ngòm trong bát, trên mặt hắn tràn đầy vẻ tươi cười.

"Đả thông hai mạch Nhâm Đốc đã nằm trong tầm tay, đả thông hai mạch Nhâm Đốc mới thật sự là một sự thuế biến. Toàn bộ Lâm An phủ, số người đả thông hai mạch Nhâm Đốc không nhiều, tỉ như gia tộc Thạch Lỗi, bọn hắn cũng không có cường giả như vậy."

Khi Hứa Vô Chu đang nghĩ đến những điều này, hắn nghe thấy tiếng hô lớn từ phía sau truyền đến: "Sau khi ngâm tắm xong, mọi thứ thật sự đã tốt đẹp cả rồi. Ha ha ha, Hứa huynh đệ, ta phải thật lòng cảm tạ ngươi."

Vũ Phong hưng phấn khó kìm, cuối cùng cũng thoát khỏi chất độc buồn nôn kia. Những gì đã mất đi trước kia, giờ đây hắn đều muốn bù đắp lại, hắn không kiềm chế được mà tìm đến Hứa Vô Chu.

Hứa Vô Chu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vũ Phong nhào tới kéo về một nơi.

Ngự Thiện Các!

Nơi mà Hứa Vô Chu vẫn còn ký ức tươi mới, Vũ Phong kéo hắn đi vào, đoạn hô lớn giữa sân: "Lão bản, bản thiếu gia đã bao trọn cả rồi, các cô nương, hãy mau đến hầu hạ chúng ta."

Vũ Phong hoàn toàn thả lỏng bản thân, lập tức kéo mấy nàng kỹ nữ xinh đẹp đến.

Thấy Hứa Vô Chu còn chưa phản ứng, hắn vỗ vai Hứa Vô Chu nói: "Kẻ phàm sống một đời, phải nếm thử đủ mọi phong tình khác biệt, mới không uổng phí kiếp này. Ít nhất cũng phải làm được mỗi ngày một cảnh, như vậy mới không phí hoài thời gian."

Hứa Vô Chu nhìn Vũ Phong đang bị các nàng kỹ nữ vây quanh, hắn cũng không kìm được mà giơ ngón cái lên, nghĩ thầm: "Từ "một ngày một cảnh" này ngươi dùng thật hoàn hảo."

"Hãy mau lại đây mà chơi!" Vũ Phong thấy Hứa Vô Chu không nói lời nào, hắn liền dùng tay đẩy một cái, mấy cô nương liền bị đẩy vào lòng hắn, trái ôm phải ấp.

Hứa Vô Chu năm đó cũng là khách quen ở các chốn thanh lâu, hắn cũng không kháng cự hoàn cảnh như vậy. Chẳng qua hắn cảm thấy các cô nương trong lòng tiêu chuẩn hơi kém một chút, khiến hắn không có hứng thú.

"Nghiệt chướng!" Hứa Vô Chu còn đang định chọn lấy người tốt hơn một chút, chưa kịp định thần, liền nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ.

Hứa Vô Chu quay đầu nhìn sang, thấy Tần Lập đang đứng đó.

Thân thể Hứa Vô Chu run lên một cái, suýt nữa té lăn ra đất.

"Cái đó... Nếu như ta nói... Lần này ta cũng không hề muốn đi dạo thanh lâu, ngài có tin không?"

Tần Lập tức giận bừng bừng, bởi biểu hiện hôm nay của Hứa Vô Chu khiến hắn rất hài lòng. Hắn đang định để Hứa Vô Chu bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp Tần gia, khu Tây thành do Hứa Vô Chu giành thắng lợi cho Tần gia, nên định giao cho hắn thử sức.

Hứa Vô Chu chưa quay về hội trường, hắn đã phái người đi tìm Hứa Vô Chu, nào ngờ lại nghe tin hắn đã đến thanh lâu.

Nhìn Hứa Vô Chu đang trái ôm phải ấp, Tần Lập xanh mặt. Gia hỏa này có lẽ đã chịu nhục mà âm thầm tu hành, nhưng tính nết của hắn cũng tuyệt đối không tốt. Tối thiểu hắn chưa từng thấy ai có thói quen phóng đãng đến mức này.

"Trói lại! Mau giam hắn lại cho ta!" Tần Lập giận dữ hét, hắn muốn mài giũa cái thói quen xấu của tên hỗn đản này.

...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch