Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 42: Thủy Điệu Ca Đầu (2)

Chương 42: Thủy Điệu Ca Đầu (2)
Hắn khẽ vận lực, đưa tay vung lên, tờ giấy im lìm rơi xuống bàn bên cạnh Tần Khuynh Mâu.

"Ngươi đây là làm gì?" Vũ Phong không hiểu hỏi.

"Đám bà tám đó nhìn thật chướng mắt, cũng nên có kẻ vả vào mặt các nàng chứ?" Hứa Vô Chu tùy ý đáp.

Vũ Phong nghi hoặc, một trang giấy làm sao có thể vả mặt? Hắn không nhịn được đưa mắt nhìn theo hướng Hứa Vô Chu.

Một đám nữ tử, ban đầu còn quanh co mỉa mai. Song, khi có người trực tiếp đối chọi Tần Khuynh Mâu, những kẻ này cũng không còn che giấu, lời nói càng lúc càng khó nghe, khiến Tần Khuynh Mâu cũng không nhịn được mà nhíu mày.

"Giả vờ cái gì chứ? Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân Lâm An thành, cái gì mà lấy văn nhập đạo, đều là tự biên tự diễn cả. Chẳng hay có biết xấu hổ hay không."

"A, trên bàn này chồng giấy là đồ ngươi viết đó sao? Ha ha, biết mình viết rác rưởi nên tự ti không dám đem ra phải không?" Một nữ tử mắt sắc phát hiện chồng giấy trên bàn Tần Khuynh Mâu, bật cười một tiếng, đưa tay lấy đi. "Ta đây ngược lại muốn xem xem ngươi viết gì. Thủy Điệu Ca Đầu. . ."

Nữ tử này tên là Hoàng Anh. Hoàng gia là một gia tộc phụ thuộc vào Lý gia, một trong lục đại thế gia. Nàng rõ ràng lúc này Lý gia đang chèn ép Tần gia, nên tự nhiên vui vẻ nhảy ra mỉa mai Tần Khuynh Mâu.

Nàng cầm tờ giấy, đang định đọc ra thật to để chế giễu Tần Khuynh Mâu. Song, nàng vừa đọc câu đầu tiên, chuẩn bị đọc câu thứ hai thì giọng nói liền im bặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Đám nữ tử ban đầu cùng Hoàng Anh chung một mối thù, giờ phút này nhìn nhau, tự hỏi Hoàng Anh đang làm gì. Chẳng lẽ tự nhiên lại không nói lời nào?

Có một nữ tử không nhịn được, đoạt lấy tờ giấy từ tay nàng, rồi đọc to.

"Trăng sáng có từ bao giờ? Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Chẳng biết cung điện trên trời, đêm nay là năm nào. Ta muốn cưỡi gió đi, lại sợ quỳnh điện ngọc lầu cao vời, nơi ấy lạnh lẽo không chịu nổi. Đứng dậy mà múa, bóng trăng theo người, còn gì vui hơn dưới cõi trần gian.

Soi khắp gác tía, nghiêng mình xuống cửa che màn gấm. Ánh trăng soi cả đến kẻ mang nỗi lòng trằn trọc không ngủ? Người có bi hoan ly hợp, trăng có âm tình tròn khuyết, việc này xưa nay vốn khó bề trọn vẹn. Chỉ mong người mãi lâu dài, ngàn dặm cùng nhau ngắm vẻ đẹp của trăng.

Tần Khuynh Mâu làm ra áng thơ này tại văn hội Thạch gia."

Một bài thi từ vừa đọc xong, có kẻ hít vào một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn Tần Khuynh Mâu. Bốn phía yên tĩnh như tờ. Đám nữ tử vốn ghen ghét căm thù Tần Khuynh Mâu, giờ phút này đều ngây dại. Thậm chí có kẻ, nghe xong bài thơ này. . . trên thân đều nổi da gà.

Các nàng dẫu có ngu dốt đến đâu, cũng nghe ra đây là một áng thần tác. Huống hồ những kẻ dám đến mỉa mai Tần Khuynh Mâu thì ít nhiều cũng có chút tài học.

Vũ Phong vẫn luôn chú ý bên này. Hắn nghe được bài thơ này, ánh mắt chợt nhìn về phía Hứa Vô Chu, sự chấn kinh trong mắt hắn khó mà kìm nén. Đây là do Hứa Vô Chu sáng tác ư?

Không ít nữ tử lúc này mặt đỏ bừng tới mang tai, các nàng chỉ cảm thấy mặt mình như bị vả bốp bốp.

Tần Khuynh Mâu nói không bêu xấu là để giữ thể diện cho các nàng. Song các nàng lại làm gì, tự mình đưa mặt ra cho người ta tát, mắng nàng ta là hữu danh vô thực, vũ nhục nàng là phế vật, trong bụng toàn là bao cỏ.

Lời mắng này là mắng ai? Mặt các nàng nóng bừng lên, lời này chính là mắng chính mình đó thôi.

Tần Khuynh Mâu lúc này cả người cũng ngây người. Nàng tự nhiên cảm nhận được bài thơ này sao mà kinh diễm. Song. . . đây không phải do nàng làm.

Tần Khuynh Mâu cầm tờ giấy này, ngẩn người nhìn.

"Trăng sáng có từ bao giờ? Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Chẳng biết cung điện trên trời, đêm nay là năm nào. . ."

Mỗi một câu đều mang thần vận, có vô tận ý cảnh. Tần Khuynh Mâu không nhịn được đắm chìm vào trong đó, cảm giác giờ khắc này nàng như nhập vào bài thơ, thân thể không nhịn được run lên bần bật.

Mà đúng lúc thân thể nàng rung động, giữa thiên địa bỗng linh khí cuồn cuộn, phát ra âm thanh ầm ầm. Những luồng linh khí này đổ xuống, bao trùm Tần Khuynh Mâu. Nàng được linh khí bao bọc, như khoác lên một tầng mạng che mặt mông lung, tô điểm thêm vẻ thần tú vô tận. Nàng sừng sững đứng đó, khiến vạn vật trong thiên địa đều lu mờ, mất đi hào quang.

"Nàng đã lấy văn nhập đạo." Có kẻ kinh hô, hoảng sợ nhìn Tần Khuynh Mâu, tất cả đều mang vẻ không thể tin được.

Mao Vĩnh Lượng cùng Lý Khanh Phỉ vừa hay bước ra, tình cờ trông thấy cảnh tượng này. Sắc mặt bọn hắn kịch biến, con ngươi nhìn chằm chằm Tần Khuynh Mâu đầy vẻ kinh dị.

Tích tích tích!

"Hứa huynh học được thủ đoạn này từ nơi nào vậy? Ta, Vũ Phong, xin cam bái hạ phong trong việc tán tỉnh giai nhân."

"Từ một nơi tập hợp những kẻ vô sỉ. Tổ chức đó thật phi thường."

"Ồ? Chẳng hay có thể giới thiệu cho ta không?"

"Hãy nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần. Bốn số đầu là 5964, năm số sau là 05967. Nếu ngươi học được tinh túy trong đó, ắt hẳn sẽ khiến ngươi đêm đêm sênh ca."

"Ta sẽ lập tức gia nhập."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch