Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 44: Một bài thơ nhập đạo (2)

Chương 44: Một bài thơ nhập đạo (2)


Tần Khuynh Mâu bị đẩy bay ra ngoài, lợi khí đâm tới của một kẻ áo đen liền thất bại.

Nhưng còn có một kẻ áo đen khác, tốc độ của hắn cực nhanh, một cước hung hăng quét về phía Lâm Thanh Từ.

Tần Khuynh Mâu tuy cũng là Hậu Thiên cảnh, bất quá chỉ vừa mới đạt đến, nàng tuy cũng kịp phản ứng, thân thể cực tốc lui lại, nhưng cú quét chân ấy vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi, dư uy của một cước vẫn quét trúng người nàng.

Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể văng ra xa, cánh tay đập vào một mảnh đồ sứ sắc nhọn, sinh sinh rách ra một vết thương sâu.

"Phế đi nàng!" Trong đó một kẻ áo đen đang bị Lâm Thanh Từ quấn lấy hô lớn.

"Đúng!" Hai kẻ áo đen còn lại, không bị quấn lấy, liền xông về phía Tần Khuynh Mâu, lợi khí trong tay chúng trực tiếp đâm về yếu hại của nàng.

Trong mắt bọn chúng lóe lên vẻ dữ tợn, cười lên ha hả không ngừng.

Tần Khuynh Mâu sắc mặt trắng bệch, nàng không phải đối thủ của hai kẻ này, nhìn xem hai kẻ đánh tới, muốn lùi bước cũng không còn đường lui.

Mắt thấy lợi khí sắc bén muốn đâm đến trên người nàng, lại bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm.

Không biết từ lúc nào, Hứa Vô Chu cầm trong tay một cái ghế, hung hăng nện vào đầu một kẻ áo đen.

Cái ghế sụp đổ, đầu kẻ áo đen kia cũng bị đập mất một mảng, máu và óc chảy lênh láng ra một chỗ.

Tần Khuynh Mâu cảm giác được eo của nàng bị Hứa Vô Chu ôm lấy, trong lúc xoay người, nàng nhìn thấy Hứa Vô Chu lại một cước nữa, vừa vặn đá trúng yết hầu của một kẻ áo đen khác, cổ họng của hắn trong nháy mắt nổ tung, một lỗ máu không ngừng trào ra huyết dịch, hắn ôm chặt yết hầu, ngã quỵ xuống đất.

Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua kẻ áo đen bị Lâm Thanh Từ quấn lấy, lại liếc nhìn Lâm Thanh Từ một cái, tiện tay túm lấy lợi khí của kẻ áo đen kia, đột nhiên vung tay ném đi.

Kẻ áo đen muốn tránh né, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Lâm Thanh Từ. Lợi khí trực tiếp xuyên qua sau lưng hắn, cơn đau nhức kịch liệt dần dần nuốt chửng ý thức của hắn.

Hứa Vô Chu xuất thủ, trong khoảng thời gian ngắn giải quyết ba kẻ áo đen Hậu Thiên cảnh này.

Đây hết thảy phát sinh rất nhanh, nhanh đến mức khi chiến đấu kết thúc, mọi người còn chưa kịp phản ứng, từng kẻ đều ngơ ngác nhìn giữa sân.

Văn hội, lại xuất hiện ám sát. Mà lại, Hứa Vô Chu lại mạnh mẽ đến thế, giết Hậu Thiên cảnh như giết gà vậy.

Giải quyết ba kẻ này, Hứa Vô Chu ánh mắt nhìn về phía Tần Khuynh Mâu, ngực Tần Khuynh Mâu có một dấu chân, khóe miệng có huyết dịch rỉ ra.

Trên cánh tay trắng nõn như sương tuyết, có một vết thương sâu hoắm, huyết dịch từ đó chảy ra, trông thật kinh hãi, vẻ đẹp mịn màng, thanh thoát đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Giống như một món đồ sứ đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện một vết nứt vậy.

Hứa Vô Chu giúp Tần Khuynh Mâu xử lý vết thương, cầm máu, trong mắt hắn lóe lên hàn quang.

Một mỹ nhân như vậy, chúng cũng dám ra tay hủy hoại, thật coi bọn ta dễ ức hiếp vậy sao?

"Có thể chịu được sao?" Hứa Vô Chu đè nén tâm tình của mình, ngữ khí vẫn bình thản như lúc ban đầu hỏi Tần Khuynh Mâu.

"Ừm. Vài ngày dưỡng thương là sẽ ổn thôi." Tần Khuynh Mâu nói ra.

"Nếu còn chịu được, vậy nàng đi theo ta. Ta sẽ đi hỏi bọn chúng muốn làm gì." Hứa Vô Chu nói với Tần Khuynh Mâu.

Tần Khuynh Mâu ngẩn người, lập tức sắc mặt biến đổi. Có thể tại Thạch gia ám sát nàng, khả năng rất lớn có bóng dáng của Thạch gia.

Hứa Vô Chu đến hỏi ai phải giao ra lời giải thích, khẳng định là tìm Thạch gia. Nhưng đây là Thạch gia mà, là địa bàn của Thạch gia. Hứa Vô Chu vừa mới biểu hiện thực lực mặc dù cường đại, nhưng tại Thạch gia cũng khẳng định không phải đối thủ của Thạch gia.

"Ta không sao, chúng ta về nhà đi." Tần Khuynh Mâu đối với Hứa Vô Chu nói.

Hứa Vô Chu dùng tay sờ nhẹ vết thương của Tần Khuynh Mâu, nhìn vệt máu dính trên tay, hắn nói: "Máu không thể chảy mà không có tiếng động. Nàng theo ta đi!"

Hứa Vô Chu nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Tần Khuynh Mâu, tiện tay rút một thanh trường kiếm từ bên hông một công tử thế gia, dẫn theo trường kiếm, bước thẳng về phía nội viện Thạch gia.

"Hứa Vô Chu, hãy suy nghĩ kỹ lại, đây là đại bản doanh của người ta." Lâm Thanh Từ lúc này hô.

Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Từ, không để tâm đến nàng, nể tình nàng hôm nay đã ra tay tương trợ, hy vọng nàng tốt nhất không liên quan gì đến chuyện này.

"Không cần, chúng ta hãy về nhà!" Tần Khuynh Mâu đối với Hứa Vô Chu lắc đầu.

Những người khác, cũng đều ngây người nhìn Hứa Vô Chu. Hứa Vô Chu hướng nội viện đi, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn Thạch gia phải cho hắn một lời giải thích hay sao?

Có phải hắn bị lú lẫn rồi chăng, đây là Thạch gia mà, hắn còn có thể gây nên sóng gió gì nữa hay sao?

Tần Khuynh Mâu không bị giết, chỉ chảy chút máu, bị thương một chút mà thôi, đây đã là đại hạnh rồi. Lúc này, nên nhẫn nhịn cơn giận, rời khỏi Thạch gia trước đã.

Nhưng hắn muốn làm gì?

Điên rồi sao?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch