Chanh Quang nghe vậy hít mạnh một cái, mắt trừng ra ngoài tỏ vẻ đây là chuyện hoang đường, thứ mà tiểu thư nói có chút không thể tin được, cho dù là nàng trong thời gian ngắn cũng không thể tiêu hóa.
Hòa vào thiên địa, hóa thành vạn vật, hợp thành một thể với tự nhiên.
Chỉ có tồn tại có cảnh giới Thánh cảnh mới hợp nhất lại với thiên địa a.
Mặc dù Chanh Quang không phải Thánh Giả, nhưng đối với cảnh giới Thánh giả nàng vẫn biết được chút ít. Thánh Giả, học được pháp tắc của thiên địa, tu luyện đạo lý của thiên địa, một lời có thể hiệu lệnh thiên địa, nhất niệm có thể dung nhập thiên địa. Có thể hóa gió, có thể hóa mưa, có thể hóa mây, có thể hóa vạn vật...
"Tiểu thư, không thể nào." Chanh Quang cho đây là chuyện hoang đường nói.
Tịch Thiên Dạ là một tên tu sĩ Linh cảnh vớ vẩn, làm sao có thể tan trong thiên địa, hóa thành vạn vật, hợp nhất với tự nhiên được.
"Chỉ có cái khả năng đó mà thôi, nếu không thì cũng chả có cách lý giải nào khác được" Cố Vân nói.
"Thế nhưng mà, Thánh Giả cảnh..." Chanh Quang vẫn không thể tin được, thật quá hoang đường.
"Chanh Quang, thiên địa to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Là một sinh linh có trí tuệ, càng sẽ có một lòng kính nể với thiên địa. Ngươi không biết được, cũng không có nghĩa là không tồn tại." Cố Vân thản nhiên nói, đôi mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, lần đầu tiên xuất hiện ánh mắt khó hiểu và suy ngẫm.
Trưởng lão viện, từng tên trưởng lão như hóa đá lại, đứng im bất động không nhúc nhích, giống như đang nhìn thấy chuyện khó tin nhất thế gian.
"Không có khả năng, chuyện này không thể xảy ra."
Chu Hoán Cảnh nguyên lão lẩm bẩm, gương mặt trở nên mờ mịt, cả đời hắn cũng đang mò mẫm cái cảnh giới này, nhưng nó lại xuất hiện trên người một thiếu niên. Đó là bước quan trong để thành thánh a, đó là đại đạo chí cao của thiên địa a. Nhìn qua trên lịch sử, sông dài cuồn cuộn, những nhân vật phong lưu cũng không nhìn qua pháp tắc chân chính, sau cùng chỉ có thể tiếc nuối kết thúc cõi đời này.
Đời này của hắn, nghĩ cũng chả dám tới việc bước thêm một đại cảnh giới nữa.
Phần cuối cùng của Huyết Bức sơn lâm, lão già giữ rừng ở trong Huyết Bức sơn lâm ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ đang đứng trước mặt, thân thể già nua khẽ run rẩy, con mắt không hề bận tâm thể hiện sự xúc động và nóng lòng.
Hòa thành thiên địa, hóa thành vạn vật, hợp thể với tự nhiên.
Đó là thứ mà hắn dành cả 300 năm để tìm ra thứ đó và nhập môn vào con đường của đại đạo.
Thứ đó một khi lĩnh ngộ được đã có thể lập tức trở thành Thánh, cảnh giới chí cao vô thượng.
" Hạt giống của thánh a, đây là hạt giống hoàn mỹ có thể trở thành thánh a, tại sao thế gian lại có một hạt giống có thể thành thánh hoàn mỹ như vậy.?"
Trong lão giả giữ rừng rất kinh ngạc, thân thể run rẩy, một bước cuối cùng rất để thành thánh rất khó vượt qua, Tịch Thiên Dạ đã làm được, tương lai nếu hắn thành thánh, gần như sẽ không có quá nhiều trở ngại.
Giống như Tịch Thiên Dạ đang đi ở trên một cái thế giới khác, một cái thế giới không có quan hệ với nhau, như một thế giới đan xen với nhau vậy. Hắn cứ đi thẳng tới phía trước như vậy, không có bất cứ chướng ngại nào, thỉnh thoảng có một hai con Huyết Bức đi ngang qua hắn, nhưng lại không làm ra bất cứ chuyện gì.
Huyết Bức sơn lâm hung hiểm như vậy mà lại bị Tịch Thiên Dạ vượt qua rất đơn giản, rất thong dong và bình tĩnh, giống như đang đi trong một cái thời không khác vậy.
Bên ngoài Thánh sơn có một chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng trên bầu trời, Tô Bá Nha cùng mấy tên tùy tùng đứng ở trên thuyền, ánh mắt xa xa nhìn về phía phương hướng của Thánh sơn, mới đầu đương nhiên cũng rất lạnh nhạt, tỏ vẻ như tất cả chỉ là gió nhẹ thoáng qua, nhưng thời gian trôi qua, ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng.
"Kẻ này nhất định phải giết chết, nếu không tương lai nhất định sẽ trở thành đại tai họa của Xích Hà tông chúng ta."
Tô Bá Nha hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó bỗng nhiên mở ra, hàn quang bắn ra bốn phía, trong đó ẩn chứa sát cơ vô tận.
"Sư phụ, một thiếu niên mà thôi, có nguy hiểm lớn như vậy không."
Thanh niên ở sau lưng Tô Bá Nha tỏ vẻ xem thường nói, trên đời thiên tài rất nhiều, tên Tịch Thiên Dạ kia có lẽ có chút thiên phú, nhưng xa xa không thể uy hiếp được Xích Hà tông được.
Nhất là trông thấy bộ dáng ngưng trọng của sư phụ, Giang Xuyên rất không phục.
"Ngươi không hiểu."
Tô Bá Nha lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ có mấy phần phức tạp, còn có mấy phần run sợ, mấy phần cực kỳ hâm mộ.
Đó là tan vào trong thiên địa, cảm ngộ mọi vật, chính là cánh cửa lĩnh ngộ pháp tắc a.
Hắn luôn luôn đứng ở trước cánh cửa này mà không bước qua được, nếu như hắn có thể bước qua một bước này, trong ba năm là sẽ thành thánh.
"Hắn hết sức đáng sợ, không thể để hắn sống được."
Bên cạnh Tô Bá Nha,một tên thanh niên áo trắng đứng chắp tay sau lưng, tướng mạo anh tuấn, mày kiếm nhập tấn, ánh mắt giống như ánh kiếm trên chín tầng trời, vô cùng sắc bén.
Ánh mắt của nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, cũng có một sự rung động rất sâu.
"Thánh tử, hắn có đáng sợ như vậy thật à?"
Giang Xuyên khiếp sợ nhìn thanh niên mặc áo trắng kia, thế mà ngay cả hắn cũng coi Tịch Thiên Dạ trở thành uy hiếp, tên Tịch Thiên Dạ kia có thực sự bất phàm như vậy? Hắn biết rõ thân phận của thanh niên áo trắng, đây chính là thánh tử duy nhất trong mấy trăm năm qua của bọn hắn a. Luận thiên phú, đừng nói là Lan Lăng quốc nho nhỏ, trong toàn bộ Nam Man chi địa người có thể so sánh với hắn cũng không có mấy người.
"Có! Đáng sợ nhất không phải là thiên phú cao đến cỡ nào, mà là được trời ưu ái, được thiên địa chiếu cố, Tịch Thiên Dạ chính là loại người kia."
Trong mắt thanh niên áo trắng trở nên hâm mộ, người có tài năng tuyệt thế như vậy, không thể không hâm mộ được a.
"Được trời ưu ái, nhận được sư chiếu cố của thiên địa..."
Giang Xuyên tự lẩm bẩm, nửa ngày không nói gì. Không phải Thánh tử mới là người được trời ưu ái ư, là người được sự chiếu cố của thiên địa ư, lúc nào Thánh tử lại đi hâm mộ người khác thế này.
"Bởi vì hắn là Tiên Thiên thánh mầm, được Thiên Địa Pháp Tắc sắc phong Thánh Giả." Thanh niên áo trắng thản nhiên nói.
Truyền thuyết liên quan tới Tiên Thiên thánh mầm, hắn vẫn cho là một cái truyền thuyết không có thực mà thôi, bởi vì trên Nam Man Chi Địa chưa từng xuất hiện Tiên thiên thánh mầm, ít nhất nó chưa được ghi nhận trong lịch sử.
Trưởng lão viện.
"Chu nguyên lão, vì sao lại xuất hiện tình huống này, Linh cảnh tu sĩ làm sao có thể chạm tới thiên địa đại đạo được cơ chứ."
Một đám trưởng lão vây quanh Chu Hoán Cảnh, trong mắt từng người đều tỏ ra sự khó hiểu không hề nhẹ.
Là Thiên cảnh tu sĩ, kỳ thật đã coi như là kiến thức rất rộng rãi, thọ nguyên 150 tuổi, chuyện mà bọn hắn không biết, kỳ thật rất là ít. Nhưng một màn trước mắt này, cho dù như thế nào cũng không thể giải thích được lý do.
Hòa với thiên địa vạn vật, thứ đó đã chạm đến lớp bên ngoài của pháp tắc, đừng nói là tiểu tu sĩ Linh cảnh, có rất nhiều tuyệt thế Đại Tôn cả đời cũng không thể tìm tới cửa vào.
Chu Hoán Cảnh nguyên lão hít một hơi thật sâu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Chỉ có một khả năng mới có thể xuất hiện loại tình huống này."
Cho dù trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn có chút không thể tin như cũ.
"Tình huống này là gì vậy?"
Vô số ánh mắt nhìn về phía hắn, chờ đợi để tìm ra đáp án. Xung quanh đều là những người trẻ tuổi rất nổi bật, học viên của Học Viện Trường Thương, tu vi không cao hơn các trưởng lão phổ thông.
Thánh Giả mới có thể lĩnh ngộ pháp tắc Đại Đạo bọn hắn biết, nhưng vì sao Tịch Thiên Dạ có thể chạm đến ngoài rìa của pháp tắc, lòng tò mò của bọn hắn đã lên tới cực điểm.
"Bởi vì, hắn là Tiên Thiên thánh mầm." Chu Hoán Cảnh từng chữ nói ra.
"Tiên Thiên thánh mầm?"
Những người trẻ tuổi xung quanh, hiển nhiên không rõ Tiên Thiên thánh mầm là cái gì.
Mà các trưởng lão của viện trưởng lão, nghe vậy thì từng người căng cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ rất kinh hãi.
"Trên thế giới có một loại người, trời sinh đạt được sự chiếu cố của thượng thiên, được trời ưu ái, mọi vật thân cận, chính là sứ giả mà thiên địa phái xuống. Bọn hắn trời sinh có thể hòa nhập với thiên địa vạn vật, hóa thành một thể với tự nhiên, bọn hắn tắm gội ở trung tâm pháp tắc, những cái pháp tắc kia đối với người khác rất khó có thể với tới được, đối với bọn hắn muốn lĩnh ngộ được pháp tắc chí cao cũng dễ như trở bàn tay mà thôi."
"Cho nên, Tiên Thiên thánh mầm đã được xưng là thiên địa sắc phong Thánh Giả."
Chu nguyên lão từng chữ nói ra, khuôn mặt đặc biệt nghiêm túc, trong ánh mắt có một tia tôn kính vô hình với thiên địa.