Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 92: Chúc ngươi đoạn tử tuyệt tôn

Chương 92: Chúc ngươi đoạn tử tuyệt tôn




Ánh mắt nàng hiền hòa nhìn Lý Thiên Mệnh, hé môi son:

- Đã lâu không gặp, Lý Thiên Mệnh.

Ngữ điệu của nàng bình thản nhưng chủ động bắt chuyện với hắn.

Theo câu chuyện bọn họ biên tạo, khi hai người gặp lại nhau, nàng nên chán ghét, xem thường, châm biếm hắn mới đúng.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy bốn chữ này buồn cười nhất:

- Đã lâu không gặp.

Mộc Tình Tình nói:

- Ta không ngờ ngươi có thể đi đến tình trạng như hôm nay.

Thái độ của nàng không lạnh không nóng, không xa không gần.

Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt hỏi:

- Đã làm ngươi thất vọng?

Mộc Tình Tình nói:

- Không, thật ra ngươi có thể làm người tốt khiến ta mừng thay cho ngươi, sau này làm việc đàng hoàng, đừng làm lỗi lầm nữa.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đa tạ ngươi nhắc nhở, đúng là ta sẽ không mắc lỗi nữa.

Định nghĩa mắc lỗi của hai bên hoàn toàn khác nhau.

Lý Thiên Mệnh không nói ra câu này: Gặp ngươi, cứu ngươi là sai lầm lớn nhất đời ta.

Mộc Tình Tình nói:

- Thế thì chúc ngươi tương lai xa rộng.

- Vậy ta cũng chúc ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

Lý Thiên Mệnh nghe hiểu lời ngầm, Mộc Tình Tình giả vờ thánh khiết trước mặt công chúng đây mà. Nàng đã chìm đắm trong câu chuyện mình biên tạo, cứ ngỡ đó là thật.

Lý Thiên Mệnh không định vạch mặt thật của Mộc Tình Tình trong hôm nay, giờ có nói rách miệng cũng không ai tin tưởng vào hắn.

Chúc ngươi đoạn tử tuyệt tôn, câu này quá ác.

Dù sao Mộc Tình Tình và Lâm Tiêu Đình sắp thành hôn, nguyền rủa nàng đoạn tử tuyệt tôn thì chẳng phải là khiến Lôi Tôn Phủ tuyệt hậu?

Ai đều nghe ra có sóng ngầm cuộn trào trong đối thoại của hai người.

Thoạt trông Mộc Tình Tình là nữ nhân dịu dàng động lòng người, nàng tha thứ Lý Thiên Mệnh, còn chúc phúc cho hắn.

So sánh thì ban đầu Lý Thiên Mệnh còn lịch thiệp, nhưng một câu đoạn tử tuyệt tôn khiến người trố mắt líu lưỡi.

Mọi người chỉ có thể cảm khái một câu, quả nhiên chó không bỏ được thói ăn phân.

Mộc Tình Tình lắc đầu, khẽ thở dài:

- Xem ra mong muốn ngươi buông xuống tất cả, có cuộc sống mới là điều khó khăn.

Bình thường tính tình của Lâm Tiêu Tiêu khá tốt nhưng giờ không nhịn được tức giận nói:

- Tình Tình tỷ đừng hy vọng vào người này sửa đổi, ta xem hắn vốn không biết cảm ơn, thậm chí còn oán hận các ngươi đã xử tử thú bản mệnh của hắn!

Mộc Tình Tình mỉm cười với Lâm Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng nắm tay nàng ta:

- Ừm!

Cảm xúc thất vọng trong mắt Mộc Tình Tình đã đến cảnh giới tuyệt diệu.

Lý Thiên Mệnh phục sát đất con người vô sỉ này.

Lâm Tiêu Tiêu chỉ hướng lôi đài to nhất:

- Lý Thiên Mệnh, phân ra thắng thua đi. Không ai ủng hộ kẻ phẩm đức bại hoại như ngươi, hãy chờ lát nữa cụp đuôi rời đi, càng đừng mơ tưởng nhúng chàm Thiên Phủ!

Không ai ủng hộ hắn?

Nhưng Lý Thiên Mệnh chẳng cần nhiều người ủng hộ mình, trên khán đài có mặt mẫu thân đã quá đủ.

Có lẽ Lý Viêm Phong cũng ở trong phòng riêng Lôi Tôn Phủ, nếu gã xem trận đấu, Lý Thiên Mệnh chỉ muốn cho gã hối hận những gì đã làm.

Hắn còn có Mộ Uyển thượng sư ủng hộ, đã lời to rồi.

Phượng Hoàng Điện Chủ Vệ Tử Côn tuyên bố:

- Trận chiến chung kết đệ tử đệ nhất bây giờ bắt đầu!

Sau lời tuyên bố của Vệ Tử Côn, cuộc chiến thứ hạng lại sôi trào.

Lúc này xảy ra nhạc đệm, có hai người mà không ai ngờ đến bỗng nhiên ra khỏi phòng riêng, đi vào chiến trường.

Hai người này xuất hiện làm Lý Thiên Mệnh bất ngờ.

Họ lộ mặt tăng thêm sắc màu tuyệt vời cho cuộc chiến thứ hạng.

- Là Lục công chúa Khương Thanh Loan! Và nghĩa nữ được Chu Tước Vương tự mình sắc phong, Linh công chúa!

- Linh công chúa không uổng là đệ nhất mỹ nhân Chu Tước quốc, giống như tiên nữ, không ngờ phàm trần sẽ có nữ nhân đẹp đến vậy.

- Hình dung bằng từ tiên nữ là vì không tìm thấy từ ngữ càng thích hợp hơn.

- Trên người nàng có khí chất khác với tất cả nữ nhân khác, loại khí chất này khiến Thanh công chúa xinh đẹp khuynh thành đứng cạnh nàng chỉ như phàm nhân.

- Đúng rồi, Linh công chúa không giống phàm nhân.

- Không thể nói vậy, nếu không ngắm Linh công chúa thì Lục công chúa cũng là mỹ nhân đương thời.

Lý Thiên Mệnh giật mình, hắn biết Khương Phi Linh và Thanh công chúa ở Diễm Đô, biết họ là Chu Tước vương tộc, nhưng không ngờ họ sẽ có mặt tại đây, chắc trước đó ở chung với Tuyên vương.

Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, quả nhiên là Khương Phi Linh và Thanh công chúa.

Giờ Lý Thiên Mệnh mới biết Thanh công chúa là Lục công chúa Khương Thanh Loan.

Nàng là danh nhân trong Thiên Phủ, hình như không thi vào điện mà được Chu Tước Vương xếp thẳng vào Thiên Phủ để tu hành. Thứ hạng của nàng rất cao trên Thiên bảng, danh sách thiên tài của Thiên Phủ.

Nhiều ngày không gặp, lại thấy mặt hai nàng, đặc biệt là Khương Phi Linh dù ở trong đám đông vẫn linh động như vậy.

Nhìn nàng khiến người như đi vào khe sâu không nhiễm trần trục.

Nàng là người như vậy đấy, ngắm nàng khiến người quên mất mỹ nhân khác.

Nàng đặc biệt như vậy đấy, mọi người nói nàng không phải phàm nhân, miêu tả này cực kỳ chính xác.

Lý Thiên Mệnh cười cười:

- Đệ nhất mỹ nhân Chu Tước quốc?

Hắn cảm thấy Khương Phi Linh rất hợp với danh hiệu này.

Gặp nàng rồi mới biết nhan sắc của Mộc Tình Tình chỉ thuộc lớp giữa, miễn cưỡng ngang ngửa với Thanh công chúa.

Lý Thiên Mệnh từng cho rằng Thanh công chúa là nha hoàn theo bên Khương Phi Linh, nếu Mộc Tình Tình đứng cạnh nàng chắc khí chất chỉ như nha hoàn, không cùng đẳng cấp, không có khả năng so bì.

Khương Phi Linh cho người cảm giác không chỉ có nhan sắc, còn có khí chất, thần thái, linh hồn tuyệt đẹp.

Nhan sắc đó vượt qua các nam nhân ngắm bằng mắt, đánh thẳng vào linh hồn, chấn động tâm hồn.

Không chỉ riêng nam nhân, nàng khiến nữ nhân, các mỹ nữ cũng si mê.

Ví dụ như Mộ Uyển thượng sư, mắt nàng sáng rực thì thầm bên tai Lý Thiên Mệnh:

- Linh công chúa này khiến ta cũng muốn chiếm hữu, khi dễ nàng.

Lý Thiên Mệnh không ngờ thượng sư phóng khoáng như vậy:

- Ui!

- Lục công chúa và Linh công chúa đi ra vào lúc này là muốn làm gì?

- Hai người đi hướng chiến trường, không lẽ muốn xem cuộc chiến ở khoảng cách gần?

- Đứng gần ủng hộ Lâm Tiêu Tiêu chăng?

Trong biển người đông đúc, Lý Thiên Mệnh nhìn Khương Phi Linh, nàng cũng ngẩng đầu lên.

Một thoáng ánh mắt giao nhau, mắt hắn và nàng đan vào nhau.

Khương Phi Linh thở phào:

- Thiên Mệnh ca ca!

Nàng bắt gặp Lý Thiên Mệnh, kéo Khương Thanh Loan chạy nhanh lại gần.

Người xung quanh tránh đường cho họ.

- Linh công chúa đang kêu ai?

- Không nghe rõ.

- Hình như ta nghe nàng kêu Lý Thiên Mệnh?

- Tai của ngươi bị điếc à? Hai người này cách nhau mười tám con phố, không liên quan nhau!

- Đúng rồi, một người ở trên trời, một kẻ ở dưới bùn.

Nhưng các khán giả không ngờ trước bao ánh nhìn, Khương Phi Linh đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Khương Phi Linh nở nụ cười thuần khiết, lúm đồng tiền động lòng người và hàm răng trắng khiến người hoa mắt dưới ánh nắng.

Khương Phi Linh dịu dàng nói:

- Thiên Mệnh ca ca, ta xem biểu hiện mới rồi của ca ca, rất giỏi, không ngờ ca ca thật sự đến Diễm Đô.

Thanh công chúa Khương Thanh Loan lườm Lý Thiên Mệnh:

- Linh Nhi, đã bảo ngươi đừng để ý cái tên nông dân này rồi, ngươi không nghe người ta nói ba năm trước hắn là tên khốn sao? Tiến bộ lớn cỡ nào cũng vô ích.

Khương Phi Linh không giận:

- Ngươi đừng nói nhảm, ta có thể trông thấy trái tim của Thiên Mệnh ca ca. Trái tim của ca ca trong suốt, ca ca không phải loại người trong tin đồn.

Khương Phi Linh tin tưởng mắt của mình, nàng là người đặc biệt, có cách phán đoán riêng về mọi thứ trên đời.

Khương Thanh Loan vịn trán, bất đắc dĩ nói:

- Lại nữa rồi.

Khương Thanh Loan lườm Lý Thiên Mệnh:

- Tiểu tặc nông dân kia, ngươi đã thuận lợi đi tới Diễm Đô, cũng tìm được chúng ta rồi thì trả ngọc bội lại cho ta!

Hiện trường yên tĩnh nên nhiều người nghe rõ đối thoại của bọn họ.

.

.

.

Note: Lục công chúa ý chỉ công chúa đứng hàng thứ sáu. Còn Thanh công chúa là biệt danh khác. Tên thật là Khương Thanh Loan. Cố gắng đừng rối não nha ^^






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch