Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Giới Chi Ta Có Thể Save Load Thời Gian

Chương 49: Dạy Địch Nhân Làm Người Bằng Nắm Đấm Của Mình!

Chương 49: Dạy Địch Nhân Làm Người Bằng Nắm Đấm Của Mình!

Kỳ thực Ngô Thiên là một Mục Sư, lực phòng ngự so với những chức nghiệp khác thấp hơn rất nhiều.

Nhưng cũng không có vấn đề gì, Hấp Thu Quang Hoàn của hắn đã mãn cấp.

Mới vừa rồi, tên Thích Khách xuất ra một cái kỹ năng, đánh ra nhiều lần công kích.

Đầu tiên, hộ thuẫn【 Tĩnh Lặng Chi Tâm 】 ngăn trở, giá trị thương tổn liền giảm thấp, sau đó lại bị Hấp Thu Quang Hoàn hấp thu toàn bộ!

Vì vậy, mới có thể hiện ra một cái giá trị làm người ta kinh hãi "- 0!" .

Một cái Mục Sư, khả năng tồn tại phòng ngự cao như vậy sao?

Bọn họ cũng không thấy Ngô Thiên dùng ma pháp, cho nên đầu tiên, liền cho rằng là một Chức Nghiệp Giả đẳng cấp cao, cố ý ngụy trang thông tin của mình.

Giả heo ăn thịt hổ!

Những người này, đều là hạng người hung tàn, không có nửa điểm tâm từ bi cùng đồng tình.

Nhìn thấy sự tình quyết liệt, lập tức quyết định toàn bộ xuất thủ, muốn vây giết Ngô Thiên!

Một tiểu đội hoàn chỉnh, Chiến Sĩ, Mục Sư, Pháp Sư thậm chí còn có Xạ Thủ, là một cái tiểu đội hoàn mỹ, đủ đánh bại quái vật cùng Chức Nghiệp Giả đẳng cấp cao hơn.

Vì vậy, bọn họ đều rất có lòng tin!

Trong lúc rất nhiều Chức Nghiệp Giả nhào lên đón giết, Ngô Thiên lộ ra một nụ cười thần bí.

Vòng cổ trên cổ hắn, 【 Tĩnh Lặng Chi Tâm 】, dần dần toát ra hào quang rực rỡ.

" Thế giới Tĩnh Lặng!"

Ngay lập tức, hào quang màu đỏ máu bộc phát ra, bao phủ phương viên trăm thước!

Các chức nghiệp giả xông lên, lập tức ma lực toàn thân bị khóa lại, ngoại trừ bị động cùng quang hoàn, toàn bộ đều bị vô hiệu hóa!

Đặc biệt là các loại Pháp Sư, nhất thời như bị đóng băng, ma pháp trong tay vỡ vụn thành từng mảnh, đóng băng tại chỗ.

"Kết giới?"

Râu quai nón cũng rơi xuống từ giữa không trung, quang mang trên đại kiếm ở trong tay đều ảm đạm xuống.

Hiển nhiên, hắn vừa mới dùng một cái kỹ năng chiến đấu, nhưng bị tĩnh lặng gián đoạn.

"Là kết giới tĩnh lặng đại hình! Trên người hắn có. . . Đó là trang bị kim sắc!"

Có người chú ý tới cái vòng trên cổ Ngô Thiên.

Hào quang óng ánh màu đỏ máu, cực kỳ xinh đẹp.

Đây là trang bị cấp kim sắc mới có mị lực như vậy, cũng là cực phẩm mà đám người bọn họ khó có thể tưởng tượng!

"Trang bị Kim sắc. . . Hắn là con cháu đại gia tộc, giết hắn đi, không thể để cho hắn thoát khỏi thế giới này!"

Sắc mặt tên râu quai nón đại biến, cắn răng rống giận, từ bỏ sử dụng kỹ năng, liền kéo đại kiếm xông lên!

Cùng lúc đó, những người khác cũng đã minh bạch, từng cái quơ vũ khí, nỗ lực dùng công kích phổ thông vây giết Ngô Thiên.

Dù sao, bọn họ cũng có nhiều người!

"Alicia, lui ra phía sau một chút!"

Ngô Thiên sờ sờ đầu Alicia, xoay người nhìn về phía tên râu quai nón.

Tên râu quai nón nổi giận gầm lên một tiếng, đại kiếm chém xuống tới!

Ngô Thiên mặt không đổi sắc, một bước nhảy ra, thân ảnh hư hư ảo ảnh "Phi" tới!

. . .

"Cuồng Phong Quang Hoàn "

Đẳng cấp: 3→ 10 (cực hạn).

Tăng tốc độ di động: 45→ 150. (đối với mình là 1500)

Tiêu hao lượng mp: 10/ giây.

. . .

Nhanh!

Nhanh tới cực hạn!

Ngô Thiên bước ra một bước, bộ dạng như bay, tránh ra khỏi công kích của tên râu quai nón.

Sau đó một quyền đánh vào trên cổ tên râu quai nón!

Là một Chiến Sĩ cấp 20, râu quai nón kỳ thực cũng không thèm để ý Ngô Thiên công kích mình, mới vừa rồi, hắn hầu như có thể miểu sát Đạo Tặc, khẳng định cũng là bởi vì Đạo Tặc yếu ớt, máu quá ít.

Mà sau khi Ngô Thiên một quyền đập tới, hắn lập tức bị đập đến đầu váng mắt hoa, cột máu xoát một cái, rớt một mảng lớn!

- 1800!

"Không có khả năng, ta có hơn 600 điểm phòng ngự!"

Râu quai nón hoảng sợ hét một tiếng, vội vàng một kiếm chém vào trên người Ngô Thiên.

- 50!

"? ? ?"

Râu quai nón choáng váng, coi như là công kích phổ thông, hắn là một cái Chiến Sĩ thuần túy cấp 20, đánh một cái Mục Sư chỉ rơi 50 điểm hp! ?

"Ngươi chưa ăn cơm sao?"

Ngô Thiên giễu cợt nói một câu, lại một quyền đánh vào trên mặt râu quai nón!

- 1800!

Râu quai nón tàn huyết, chính hắn như ở trong mộng mới tỉnh vội vàng lui lại, những Chức Nghiệp Giả phía sau vọt tới, dồn dập hạ xuống công kích.

- 0! - 10! - 30! - 0! - 15!

. . .

Một chuỗi con số thấp kém hiện ra.

Ngô Thiên cười lạnh một tiếng, bạo khởi nhảy ra, trực tiếp nhảy đến trước mặt tên đạo tặc kia.

Một quyền đánh tới!

- 1!

Cái kỹ năng bảo mệnh của tên đạo tặc này cũng bị tĩnh lặng, có lẽ là trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng lần thứ hai, hắn còn thừa lại 1 điểm hp cuối cùng, trực tiếp bị biến mất, trừng hai mắt ngã trên mặt đất.

"Giết!"

Tốc độ của Ngô Thiên quá nhanh, so với Cung Thủ còn nhanh hơn, xoay người lại một cước, đem một tên Pháp Sư đá bay.

- 1450!

Trực tiếp miểu sát!

Pháp Sư đầu tràn máu, ngã xuống mặt đất.

"Giết!"

Tam quyền lưỡng cước, Ngô Thiên bạo phát sát ý, lãnh khốc quả quyết đánh chết hai người.

Một tên Xạ Thủ trong đó, súng trường và thân thể bị Ngô Thiên một quyền nổ nát, thân thể phá toái rơi đầy mặt đất.

Thấy thế, các Chức Nghiệp Giả còn lại trong lòng rét run, cả người toát mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên, một tên Mục Sư quỳ xuống, ném quyền trượng trong tay trên mặt đất, hô lớn:

"Đại gia, đại ca, ta đầu hàng! Đừng giết ta! Ta nguyện ý bỏ ra cái giá xứng đáng!"





truyendichgiare.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch