Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 13: Khốn kiếp thật!

Chương 13: Khốn kiếp thật!


Thẩm Dạ cùng Trần Hạo Vũ vốn thuộc loại người có thân hình cao lớn, nên sẽ được xếp vào lượt cuối cùng trong các phần thi.

Lúc đó đã sắp giữa trưa.

Trên thao trường, những người khác đang khởi động thân thể, hoặc có thể là âm thầm luyện tập các động tác khảo hạch.

Thẩm Dạ không cần thiết phải lãng phí quang âm ở nơi này.

"Hạo Vũ, ngươi hãy ở đây giúp ta xếp hàng, ta đau bụng, vào nhà xí một lát rồi sẽ tới ngay." Hắn nói với Trần Hạo Vũ.

"Thành, ta sẽ xếp hàng giúp ngươi." Trần Hạo Vũ đáp.

"Vạn nhất ta không đến, ngươi cứ nói ta không khỏe, xin phép về nghỉ ngơi." Thẩm Dạ nói.

"Được."

Thẩm Dạ gật đầu, xoay người rời khỏi thao trường.

Trong sân trường khắp nơi đều có cơ quan giám sát an toàn.

Nhưng phòng học cùng nhà xí thì không có.

Nhà xí... có thể sẽ có người ra vào...

Hắn nhớ rõ mấy gian phòng học trống ở tầng cao nhất, chi bằng đến nơi đó thì hơn.

Thẩm Dạ nhanh chóng lên tới tầng cao nhất, đẩy ra một gian phòng học trống, tiến vào góc khuất sâu nhất bên trong.

"Cánh cửa." Hắn âm thầm niệm trong lòng.

Trên vách tường, một cánh cửa phòng học yên lặng hiện ra.

Có chút nhập gia tùy tục chính là, tấm da dê vốn dính trên cánh cửa cũng đã biến thành một cuốn sách bài tập.

Thẩm Dạ nhìn xuyên qua khung cửa sổ mà vào.

Đại khô lâu vậy mà không có ở đó?

Cơ hội tốt!

Thẩm Dạ tiện tay rút ra Thương Bạch Âm Ảnh Chi Quan đeo lên mặt, tức thì hóa thành một tên nam Tinh Linh tuấn mỹ.

Hắn lại gài Chiến Huân Chương Bạc lên ngực, lúc này mới bước vào Ác Mộng Chi Môn.

Cạch một tiếng.

Cánh cửa phía sau hắn khép lại.

Trên hành lang âm phong trận trận thổi tới, khiến tận xương tủy cũng phải run rẩy.

Lúc này Thẩm Dạ có hai lựa chọn:

Một, đi xem thử cánh cửa ở cuối hành lang bị khóa chặt hay đang mở;

Hai, trực tiếp dùng Chiến Huân Chương Bạc truyền tống đến Tinh Linh lãnh địa.

...Trẻ con mới đưa ra lựa chọn.

Vì tăng cao cấp độ đánh giá, Thẩm Dạ trước tiên đi dọc hành lang, đưa tay thăm dò ổ khóa trên cánh cửa kia.

Bất động một ly.

Cánh cửa đã bị khóa chặt, những quái vật khác liền không cách nào tiến vào nơi này.

Đại khô lâu này rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì?

Nó muốn độc chiếm ta ư?

Dù sao ta cũng đại biểu cho tài nguyên từ một thế giới khác mà.

Thẩm Dạ cũng không đạp tung cửa ra.

Dù sao hắn và đại khô lâu chỉ có mối quan hệ trao đổi bình đẳng, vạn nhất nó muốn nuốt chửng mình, tầng quan hệ này cũng không thể ước thúc được nó.

Thẩm Dạ đang định truyền tống rời đi, chợt nhận ra trong góc tựa hồ có đồ vật gì đó.

Hắn ngồi xổm xuống, rút ra một vật có thể phát sáng mà rọi.

Chỉ thấy một khẩu đoản súng lục màu đen đang yên lặng nằm ở đó.

Súng?

Lập tức nhớ ra, đây chính là khẩu súng của tên sát thủ kia!

Thẩm Dạ nhặt khẩu súng lên xem xét, vậy mà vẫn còn vài viên đạn.

Vật tốt!

Đại khô lâu coi thường, nhưng đối với ta đây chính là bảo vật.

Vừa mới tiến vào đã có thu hoạch, quả thực là một khởi đầu tốt đẹp!

Cất khẩu súng vào, Thẩm Dạ thỏa mãn đứng dậy, đưa tay đặt lên Chiến Huân Chương Bạc.

Chiến Huân Chương chậm rãi tản ra thuần bạch quang mang.

Không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo.

Truyền tống bắt đầu!

Một trận trời đất quay cuồng.

Dưới chân truyền đến cảm giác kiên cố.

Ngay sau đó, trên tay hắn liền bị nhét vào một vật cứng lạnh lẽo.

"Ta giờ đây không thể làm được nhiều hơn vì ngươi, hãy cầm lấy thứ này đi, đây chính là tín vật của Nhân tộc!" Một thanh âm vọng lên bên tai hắn.

Bốn phía là trời xanh mây trắng.

Rừng cây xanh biếc.

Suối nhỏ róc rách, hoa dại khoe sắc, hươu sao thong thả tản bộ.

Thẩm Dạ đứng bên bờ suối, quan sát bốn phía, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai, cũng không biết kẻ nào đã nhét vật kia vào tay mình.

Bất quá thanh âm kia nghe thật quen thuộc.

Dường như…

Chính hắn khi thức tỉnh năng lực "cánh cửa" cũng chính là thanh âm này đã nói cho hắn biết chuyện liên quan đến "Bức tượng nguyền rủa của Vạn Đọa Ác Quỷ Chi Vương".

Nó đang giúp mình ư?

Thẩm Dạ cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy mình đang nắm trong tay một thanh đoản kiếm màu đen.

Thân kiếm ảm đạm vô quang, nơi chuôi kiếm khắc hai chiếc đầu lâu nối liền nhau, một cái là nhân loại, một cái là hươu đực.

Một luồng ánh sáng nhạt từ thân kiếm bay lên, hiện ra trong hư không thành những dòng chữ nhỏ phát sáng:

"Dạ Sắc."

"Đoản kiếm chuyên dụng của Trinh Sát Nhân tộc."

"Cấp độ Bạch sắc."

"Đặc tính: Sắc bén (sơ giai)."

"Đây là một loại đoản kiếm dùng để ám sát, đồng thời cũng được Nhân tộc thi triển chú phúc Vô Thanh Thánh Khiết."

"Vô Thanh Thánh Khiết: Chỉ có Trinh Sát Nhân tộc linh hồn chưa từng sa đọa mới có thể nắm giữ thanh kiếm này."

"—Kẻ cầm kiếm này, đáng giá Nhân tộc tín nhiệm, có thể chuyên trách truyền đạt tình báo."

Tín vật của Nhân tộc.

Kỳ lạ.

Kẻ tồn tại kia từ đâu mà có được một thanh đoản kiếm như vậy?

Tại sao nó lại phải cho mình?

Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chân chạy ào ào.

Thẩm Dạ lập tức đem đoản kiếm nhét vào trong ngực, cất giấu cẩn thận, sau đó chiếm giữ một vị trí đắc lợi, yên lặng chờ đợi.

Khoảnh khắc sau đó.

Ba tên Tinh Linh hiện ra trước mắt hắn.

"Faerun?" Một tên Tinh Linh kêu lên.

"Hừ, ngươi cuối cùng cũng đến rồi — thật là đủ chậm." Tên Tinh Linh thứ hai càu nhàu nói.

"Ngươi mà không đến, chúng ta liền phải tuyên bố nhiệm vụ thất bại, sau đó quay về thượng báo." Tên Tinh Linh thứ ba nói.

Ai?

Cái gì?

Thẩm Dạ nhất thời không thể hiểu rõ, miệng hắn lại lập tức đáp lời: "Gặp chút chuyện ngoài ý muốn, nên ta đến muộn đôi chút."

"Tốt, mặc kệ như thế nào, cuối cùng ngươi cũng đã đến."

Tinh Linh dẫn đầu kia thấp giọng nói: "Chúng ta đã thu được tín nhiệm của bộ tộc Tinh Linh này, bọn chúng cho rằng chúng ta là những binh sĩ dũng mãnh bị thương, rút lui từ trên chiến trường về."

"Đêm nay liền hành động thôi, giết tộc trưởng của bọn chúng, cướp đoạt bảo vật của chúng —"

"Faerun, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Thẩm Dạ liếc nhìn ngực ba vị Tinh Linh, quả nhiên nhận ra bọn chúng đều đeo Chiến Huân Chương Bạc.

Đều là những binh sĩ Tinh Linh lập được đại công ư?

Thẩm Dạ gật đầu nói: "Tay ta đã bắt đầu ngứa ngáy rồi."

Ba vị Tinh Linh thấy hắn nói vậy, mới hơi hài lòng.

Thẩm Dạ bỗng nhiên đưa tay sờ lên mặt.

"Chớ làm càn!" Ba vị Tinh Linh đồng thanh quát lên.

Lúc này hắn đã hiểu rõ.

"Yên tâm, ta chỉ là điều chỉnh chút vị trí, vừa nãy đeo có chút không thoải mái." Thẩm Dạ nói.

Ba tên này đều đeo cùng loại huân chương, cùng loại Thương Bạch Âm Ảnh Chi Quan như hắn.

Bọn chúng đều là vong linh!

—Khốn kiếp thật!

Đại khô lâu đáng chết kia, ngươi mới chính là cái tên Faerun mà bọn chúng nhắc đến kia!

Rõ ràng là nhiệm vụ của ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện vứt cho ta như vậy?

Thẩm Dạ nhớ tới bộ dáng đại khô lâu ẩn mình trong hành lang bò lổm ngổm, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Gia hỏa này đã bị thương, căn bản không cách nào tham dự chiến đấu, bởi vậy mới dùng hạ sách này.

Tên "Tinh Linh" dẫn đầu kia trừng mắt nhìn Thẩm Dạ mà nói:

"Lát nữa khi tiến vào Tinh Linh thôn xóm, ngươi phải cẩn thận cho ta, nếu bị chúng nhìn thấu, các Tinh Linh thế nhưng sẽ lập tức ra tay lấy mạng ngươi đấy."

"Yên tâm đi, ta Faerun làm việc, tuyệt sẽ không có vấn đề gì." Thẩm Dạ nói.

"Tốt nhất là như vậy."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch