Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1017: Mồi Câu Giá Trị

Chương 1016: Mồi Câu Giá Trị

Chu Thiên Đạo trêu ghẹo: "Không phải là Thiên Nguyên quả đấy chứ, thứ này. . . Đừng nói, thần tộc đích thực là có, nhưng đối với Thiên Nghệ giáo chủ thì không tính là gì, một hai viên cũng chẳng có tác dụng gì lớn, chỉ có thể bồi dưỡng một vị thiên tài đi mở khiếu mà thôi. . ."

Thiên Nghệ thần tộc chính xác là có Thiên Nguyên quả, nhưng đối với Nhật Nguyệt thì ý nghĩa của chúng không lớn, bồi dưỡng một vị thiên tài thì cũng có chuyện như vậy.

Tô Vũ cười nói: "Gần giống thế, nhưng lại không phải thế. Ta cũng không biết đáng tiền hay không, đối phương coi trọng như vậy, ta cũng cảm thấy quá mức. . ."

Nói xong, hắn lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một vòng tròn màu đen lớn.

Rất rất lớn!

Nháy mắt khi hắn lấy viên cầu này ra, hai người nhìn lướt qua, sau một khắc, dồn dập yên lặng.

Từng sợi Thiên Nguyên khí rời rạc uốn lượn như tiểu kim long trong thứ kia. . . cũng không tính là cái gì, bọn họ không phải là kẻ thiếu hiểu biết.

Thế nhưng. . . mẹ nó, nhiều lắm!

Liếc mắt quét tới thì thật sự nhiều lắm!

Chu Thiên Đạo cảm ứng một thoáng, đệt mợ!

Trong lòng ông chỉ có một câu chửi như vậy!

Phải có tới bao nhiêu?

Tối thiểu 150 viên Thiên Nguyên quả đi!

Nhân Cảnh trong 9 năm sinh ra 180 viên Thiên Nguyên quả, đại khái cũng chỉ có thế, số lượng không khác lắm so với bên trong quả cầu này, cả Nhân cảnh có tới chục tỷ nhân tộc!

Nhưng mà chỉ có bấy nhiêu!

Nhiều không?

Rất rất nhiều!

Đại Minh phủ, 9 năm có thể được phân hai quả, 300 năm trước mới có Thiên Nguyên quả, đến nay cũng đã có được hơn 30 viên. Đại Minh cộng với Đại Hạ, trong 300 năm qua được phân đến Thiên Nguyên quả cũng đều không nhiều bằng thứ này!

Không, một nửa cũng không thể sánh bằng!

Một hồi lâu sau, Chu Thiên Đạo mới lẩm bẩm: "Thiên Nghệ thần tộc hào phóng như vậy sao? Mẹ nó. Sớm biết thế thì lão tử đi mở một phân đà Vạn Tộc giáo rồi, thần tộc lúc nào thì hào phóng như vậy, đây là cho hết sản lượng rất nhiều năm trong cảnh nội à?"

Ngưu Bách Đạo cũng lẩm bẩm: "Thế này cũng đúng, giết Hạ Long Võ mà không dốc hết vốn liếng thì sao được! Khó trách Thiên Nghệ thần giáo dốc toàn bộ lực lượng tới Đại Hạ phủ tìm Hạ Long Võ, này là chuẩn bị vứt bỏ hết đám pháo hôi rồi, chắc là muốn chế tạo thiên tài, thứ này tối thiểu có thể giúp một hai trăm vị thiên tài khi còn bé liền Khai Nguyên, thiên tài nhiều, cường giả sẽ nhiều, so với đám tầm thường khác sẽ mạnh hơn rất nhiều!"

Chu Thiên Đạo gật đầu, sợ hãi than nhẹ: "Một món đồ có giá trị quá lớn a! Nếu tính ra thành tiền thì cũng không quá nhiều, Thiên Nguyên quả kỳ thật cũng coi như hơn 2000 điểm công huân một viên, gom lại thì cũng chỉ tầm ba bốn mươi vạn công huân, thế nhưng mà. . . thứ này mua không được!"

"Ba bốn mươi vạn công huân cũng đủ cho lòng người Thiên Nghệ thần giáo dao động!"

". . ."

Hai người ngươi một lời ta một câu, trong nháy mắt đã não bổ hết thảy mọi chuyện thành hình!

Thì ra là thế!

Bừng tỉnh đại ngộ!

Trách không được!

Ra là vì cái này nên Thiên Nghệ thần giáo mới có thể dốc toàn bộ lực lượng, những thứ này quả thực là rất tốt.

Ngưu Bách Đạo thở dài, nói: "Thứ này để bồi dưỡng thiên tài thì chính là chí bảo, cả Nhân cảnh 9 năm đại khái chỉ có chừng ấy sản lượng, Nhân cảnh có bao nhiêu người muốn có nó? Rất nhiều! Người ta độc chiếm thế kia, làm ngay cả ta cũng đều muốn lập một giáo, lừa gạt chút đồ tốt trở về."

Hai người cực kỳ thổn thức!

Thật sự không hề có tí xíu hoài nghi gì.

Sừng rồng tồn trữ Thiên Nguyên khí cũng là việc có thể, dùng Long Giác hộp tồn trữ cái này quả là hợp tình hợp lý!

Nó cũng đáng được dùng Long Giác trân quý để tồn trữ!

Chu Thiên Đạo lại có chút hiếu kỳ, "Sao ngươi mở ra nhanh như vậy?"

Tô Vũ cười đáp: "Ta để Cục lông nhỏ phối hợp với ta, cùng nhau mài mở ra, lần đầu tiên nhìn thấy thì ta cũng hoài nghi là giả, nhưng chẳng phải lần trước Phủ chủ đã đưa ta một viên Thiên Nguyên quả sao? Ta xem xét kỹ lưỡng thì thấy rất giống nhau!"

"Tiểu tử ngươi quả là có vận khí rất tốt!"

Chu Thiên Đạo dặn dò, "Thứ này đích thật là đồ tốt để chú thể, thế nhưng. . . Tiểu tử ngươi có biết hay không, thứ này một khi phá vỡ, tràn lan ra thì trong nháy mắt liền biến thành nguyên khí bình thường, nếu phí phạm thì quá uổng, đây đâu phải là chỉ có một chút, đây là trên trăm viên Thiên Nguyên quả biến thành. . . Thiên Nghệ thần tộc kia không muốn sống nữa sao?"

Ông hơi thấy cạn lời, nhiều như vậy đều dám lấy ra, đúng là vì vì để giết Hạ Long Võ mà chúng dám bỏ vốn đến thế.

Tô Vũ cười phì, đáp: "Ta cũng nghĩ mà sợ, bất quá bây giờ không phải còn bảo tồn rất tốt sao? Phủ chủ, dùng cái này đi, lấy ra một bộ phận, giả tạo thành dị tượng thì như thế nào? Có vẻ sẽ càng chân thực hơn, dù cho tràn lan một chút thì dị tượng cũng thuộc về ta, ta tới hấp thu, kỳ thật lãng phí không bao nhiêu, cùng lắm thì lãng phí mười viên tám viên, có thể câu ra Nhật Nguyệt thì ta cũng nguyện ý lãng phí!"

". . ."

Ngươi thật là dám cam lòng!

Chu Thiên Đạo có chút ghen tị nho nhỏ: "Vậy. . . hay là đừng lấy ra, câu cá không có ý nghĩa gì hết. Tô Vũ, ngươi chia cho ta một chút, ta sẽ lấy đồ đổi với ngươi, Chu gia còn có một số tiểu bối tuổi còn nhỏ, trực tiếp cho bọn chúng Khai Nguyên là được rồi."

"Chu gia dòng chính còn có tiểu bối sao?"

"Dòng nhánh, Đại Minh phủ có không ít thiên tài. . ."

"Không, ta muốn câu cá!"

Tô Vũ cự tuyệt, ta muốn câu cá, kiên trì muốn câu cá.

Chu Thiên Đạo nhìn qua lão Ngưu, cực kỳ phiền muộn, có phải quá lãng phí rồi không?

Ngưu Bách Đạo suy nghĩ một chút bèn bảo: "Nếu là dùng cái này để giả tạo dị tượng thì nó sẽ rất chân thực! Tô Vũ, nếu ngươi dám lãng phí thì trong nháy mắt khi dị tượng xuất hiện, hãy cứ bùng nổ một thoáng, bay hơi đi một bộ phận Thiên Nguyên khí. Nhật Nguyệt nhất định có khả năng cảm nhận được, dù cho vốn chúng còn nghi vấn thì cũng phải chạy đến xem thử, đây mới là con mồi tốt nhất!"

Mồi câu này quá thật!

Thật sự chỉ e không ai có thể hoài nghi được nữa.

Đại Minh phủ không có nhiều Thiên Nguyên quả như vậy.

Trái tim nhỏ của Tô Vũ hơi hơi nhảy lên, hai vị này không ai hoài nghi gì ư?

Có một số việc không nói ra là tốt nhất.

Long Giác hạp chính là cái nồi rất tốt, về phần bên trong nó bây giờ đang chứa cái gì thì Tô Vũ còn chưa có cách nào mở ra, hiển nhiên là không dễ dàng như hắn nói.

Chu Thiên Đạo chần chờ một chút, cắn răng hạ quyết tâm: "Làm đi! Một chút Thiên Nguyên khí mà thôi, tính là gì chứ, ta cũng không phải kẻ không thấy qua việc đời!"

Huống chi đó còn không phải đồ của ta!

Chu Thiên Đạo thấy phiền muộn, Tô Vũ thật đúng là giàu nứt đố đổ vách!

Lão tử đều không nỡ làm như vậy!

Cái đồ chơi này. . . Thật sự là nằm trong Long Giác hạp sao?

Ông không quá chắc chắn!

Có điều ông cũng không tiện nói gì, thứ này chính xác là được xem như chí bảo, trên trăm viên Thiên Nguyên quả nếu bán cho đúng người thì giá trị chắc chắn sẽ cao tới dọa người!

Chuyên môn tìm các đại gia tộc, tìm những thiên tài để bán, loại mà khi còn bé liền là thiên tài ấy.

Ra giá 1 vạn công huân, cấp tốc tiến vào Thiên Quân, tám tuổi chín tuổi đều không là vấn đề, ngươi có mua hay không?

Mua!

Bán đúng người, trăm vạn công huân không phải việc khó.

Thiên Nghệ thần giáo đóng gói để bán đều không đáng cái giá này, giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo kia không sợ chết đi phục kích Hạ Long Võ thì không có gì có thể nghi ngờ.

Ông chỉ thấy hơi kỳ quái, Thiên Nghệ thần tộc có không ít bảo vật đáng tiền, đều luân lạc tới mức dùng Thiên Nguyên quả làm ban thưởng rồi sao?

Kỳ quái!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch