Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1047: Mạnh Nhất Chỉ Là Vạn Thạch Cảnh?

Chương 1046: Mạnh Nhất Chỉ Là Vạn Thạch Cảnh?

Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Nửa học sinh cũng là học sinh, dĩ nhiên, Diệt Tằm vương nếu như không hứng thú nhận tên đồ đệ này thì thôi, tên nhóc Tô Vũ kia cũng rất ngạo khí, hắn còn chưa hẳn sẽ nguyện ý. . . Khụ khụ, thật có lỗi, nói sai rồi, Diệt Tằm vương chớ để ý!"

Diệt Tằm vương cười cười, gằn giọng: "Tiểu mập mạp. . ."

". . ."

Trong đại điện an tĩnh một thoáng, vẻ mặt Chu Thiên Đạo co quắp, Diệt Tằm vương ho nhẹ một tiếng, ông nói sai rồi!

Đây là đang nơi đông người chứ không phải gặp gỡ riêng tư.

Chủ nhân một phủ không thích hợp bị rầy la như vậy, bí mật riêng tư gọi thế thì chẳng sao.

Diệt Tằm vương cũng tự biết mình lỡ lời, trong nháy mắt vứt xuống cái đề tài này, cười bảo: "Tô Vũ kế thừa《 Thời Gian 》sao, thú vị! Thôi, ta đây liền tặng hắn một bản cảm ngộ, cũng là mấy năm nay ta mới bổ sung thêm. . . Hy vọng hắn đừng làm nhục công pháp này của ta!"

Dứt lời, ông ném ra một quyển sách.

Chu Thiên Đạo tiếp nhận, không nhắc lại chuyện "Tiểu mập mạp" nữa, nếu không phải thực lực của ta không bằng ngài, có tin ta lập tức kể chuyện ngài bị lôi ra từ một nơi nào đó không hả?

Diệt Tằm vương mơ hồ có chút cảm ứng, cười như không cười nhìn ông một cái.

Chu Thiên Đạo hơi chột dạ, không dám nhìn lại.

Ông nên chạy trốn!

Chuyện cần làm đều làm xong, không chạy trốn thì còn ở lại chỗ này đợi cái gì!

Lần này thu hoạch không nhỏ!

Cuối cùng, ông còn thuận tiện ôm chân hổ, Tô Vũ là đồ đệ của Diệt Tằm vương, Đại Minh Vương cũng đang che chở hắn, lập tức đã có hai vị vô địch bảo hộ, mọi người muốn làm gì thì phải suy nghĩ cho kỹ!

Về phần Diệt Tằm vương có nhận hay không thì đó là chuyện của ông ấy.

Làm sao ngươi biết ông ấy không nhận?

Thu hoạch rất lớn!

Ông muốn cáo từ!

Ông vừa muốn cáo từ, Đại Hán vương đã thản nhiên nói: "Đồ đã cho, hứa hẹn cũng đã có, Song Thánh phủ cũng nên yên tĩnh! Tất cả an tĩnh một chút, về hậu phương là vì nghỉ ngơi, không phải vì để ý tới chút chuyện xúi quẩy này! Tiền tuyến không an nhàn như các ngươi tưởng tượng đâu. Nguyên Thủy Thần tộc cùng lão tổ Thủy Ma tộc đều có dấu hiệu xuất quan, nhất định phải giày vò Nhân cảnh bất hòa, các ngươi mới hài lòng à?"

Diệt Tằm vương nghe vậy liền hùa theo: "Đúng thế, đâu chỉ bọn hắn, Vĩnh Hằng các tộc khác gần đây cũng rục rịch! Văn Minh sư nhất hệ yên tĩnh một chút, chúng ta thì dễ nói chuyện nhưng có người không dễ nói chuyện, thật sự chọc cho Đại Tần vương trở về. . . Chư vị, chúng ta là nhớ tình cảm bằng hữu năm xưa nên không tiện nói gì, cũng khó thực hiện cái gì, vị kia thì. . . Chính các ngươi suy nghĩ kỹ càng đi, trên chiến trường, vị kia dùng một bàn tay chụp chết Nhật Nguyệt của mình cũng không phải lần đầu tiên!"

Chúng ta là người hiền lành, lo lắng có chút nhiều.

Có người thì không phải thế!

Đừng chơi đùa lung tung, thật sự chọc giận Đại Tần vương khiến ông từ chiến trường trở về. . . mặc kệ ngươi có phải là hậu duệ của vô địch hay không, giết cũng liền giết, ông ta trở về thì chính là việc lớn kinh thiên!

Lời này vừa nói ra đã làm cho người ta chấn động.

Chu Thiên Đạo cũng nhếch miệng nở nụ cười, ông vừa cười, Diệt Tằm vương liền thản nhiên nhắc nhở: "Thật sự trở về, thấy Song Thánh phủ nhiễu sự thì ngài ấy cũng không dễ nói chuyện đâu!"

Im ắng.

Chu Thiên Đạo xấu hổ, ông cũng hơi sợ Đại Tần vương, trên thực tế không có mấy người mà không sợ.

Đại Tần vương tuy không thể nhất thống thiên hạ, trấn áp vô địch, thế nhưng ông trấn áp riêng biệt từng phủ cũng đủ rồi, ngươi làm ông ấy phát bực, vô địch của nhà ngươi cũng chưa chắc dám ra mặt cho ngươi.

"Hiểu rõ, Đại Minh phủ chúng ta sẽ mau giải quyết khúc mắc!" Chu Thiên Đạo cười giả lả nói: "Rất nhanh liền xong! Sự tình cũng nói xong rồi, Đại Minh phủ còn có một số phiền toái phải xử lý, lần này tổn thất quá thảm trọng, ta phải trở về chủ trì trùng kiến Đại Minh phủ, hai vị đại nhân, chư vị đồng liêu, Chu mỗ cáo từ!"

Vứt xuống lời này, ông quay đầu rời đi.

Không chơi với các ngươi nữa!

Chờ ông cấp tốc bỏ chạy, Diệt Tằm vương lúc bấy giờ mới cười nói: "Cái tên này. . . Tiểu Tống, Đại Minh phủ tổn thất như thế nào?"

Một vị Nhật Nguyệt của Đại Tống phủ cùng đi theo Chu Thiên Đạo cũng đang chuẩn bị chạy trốn, nghe bản thân mình bị điểm danh như thế thì trong nháy mắt có chút xấu hổ.

Ngài không biết hả?

Ta còn tưởng rằng đã có người đưa tin!

Nhưng mà vô địch tra hỏi, y cũng không dám không trả lời, lúng túng đáp: "Cái kia. . . Tổn thất. . . Tổn thất. . . Rất lớn. . ."

"Rất lớn?"

"Chính là. . . phá vỡ một cái truyền tống môn. . . Sau đó. . . Chết 9 người. . ."

"Nhật Nguyệt sao?"

Diệt Tằm vương hơi ngẩn ra, chết tận 9 Nhật Nguyệt?

"Không phải. . . Khụ khụ, là. . . bách tính bình thường, người mạnh nhất hình như mới là Vạn Thạch. . ."

". . ."

Toàn bộ đại điện an tĩnh tới dọa người.

Cường giả hai phía hiện tại đều yên lặng vô cùng.

Chết 9 người?

Đại Minh phủ sắp diệt?

Chu Thên Đạo muốn trở về trùng kiến Đại Minh phủ!?

Mà giờ khắc này, ở bên ngoài, Chu Thiên Đạo hét lớn: "3 vạn lực sĩ, các ngươi mau theo ta đi, trở lại Đại Minh phủ, bảo vệ Đại Minh phủ, nhanh, tăng tốc!"

"Nhanh lên!"

". . ."

Trong đại điện, có người nhịn không được khẽ hỏi: "Chuyện này. . . 3 vạn lực sĩ thật sự sẽ tới Đại Minh phủ à?"

Đệt!

Chết 9 người, ngươi nói Đại Minh phủ nguy cơ trùng trùng, đều sắp hủy diệt.

Tuy biết Chu Thiên Đạo nói bậy tám phần, nhưng mà thủ tiêu 9 vị Nhật Nguyệt, giết hơn mười vị Sơn Hải, chết vài vị Nhật Nguyệt cũng là lẽ thường.

Vị Nhật Nguyệt Tống gia bảo là chết 9 người, bọn họ cũng cảm thấy người chết là cường giả, kết quả. . . Ngươi nói cho chúng ta biết, người chết đều là dân chúng bình thường, mạnh nhất chỉ là Vạn Thạch cảnh?

Im ắng!

Sau một khắc, Đại Hán vương đứng dậy, đi xuống khỏi đài cao, thản nhiên nói: "Giải tán! Còn nữa. . . Hi vọng lời ta nói có người có thể nghe vào! Tuy rằng ta không phải là chúa tể của Cầu Tác cảnh, nhưng có một số việc, đừng xen vào. Nếu cứ lần lượt nhân lúc ta bế quan gây chuyện, thì thời điểm khi ta xuất quan, chớ trách ta không niệm tình xưa!"

Dứt lời, bóng người lóe lên, tan biến ngay tại chỗ.

Mà Diệt Tằm vương thì cười ha hả: "Thật là loạn, lười quản các ngươi, tiểu Hồ, đợi chút nữa mang 5 vạn lực sĩ trở lại Đại Hạ phủ, đừng quên gần đây tài nguyên ở Chiến Thần điện cũng có chút khó khăn, vừa hay, ngươi mau mang về nuôi đi!"

Vứt xuống lời này, ông cũng trong nháy mắt chạy biến không còn hình bóng, Chiến Thần điện cũng tan biến tức thì trước mắt mọi người.

Hồ tổng quản biến sắc!

Ta. . . không mang về được không?

Vừa nghĩ tới đó, thanh âm Diệt Tằm vương lại lần nữa truyền đến: "Không phải nhà ai cũng đều có thể dùng tới lực sĩ, nếu Đại Hán vương nói chém 9 tôn Nhật Nguyệt mới có được cơ may ấy thì cứ làm theo quy củ như thế, không cho phép tự mình làm loạn khiến quy củ rối tung lên!"

Dứt lời, ông liền triệt để rời đi.

Mà Hồ tổng quản thì tím tái mặt mày.

5 vạn lực sĩ, một năm tiêu hao ngàn vạn công huân trở lên, ta cảm thấy ta xong đời rồi!

Hiện tại Đại Hạ phủ có ý tứ là giảm bớt chiến tranh!

5 vạn lực sĩ chẳng lẽ đều kéo ra ngoài đánh Vạn Tộc giáo?

Bằng không thì nuôi cũng là nuôi người nhàn rỗi.

Nhưng nếu bảo bọn hắn đi đánh Vạn Tộc giáo, Long Võ vệ sẽ làm gì?

". . ."

Hồ tổng quản mặt mày ủ rũ, miệng ta thật quá tiện!

Lần này trở về, chỉ sợ ta phải ói sạch máu!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch