Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1126: Phủ Trưởng Quả Là Hiểu Ý Ta

Chương 1125: Phủ Trưởng Quả Là Hiểu Ý Ta

“Khụ khụ, Phủ trưởng, cái này là bí mật, đừng nói cho người khác, lão bằng hữu của ngài hiện tại ta còn đang bị thương, ai, như vậy đi, ta sẽ xem tình huống, nếu không được, ta liền tìm một cơ hội ra ngoài một chuyến, nhưng Phủ trưởng phải yểm trợ cho ta mới được, nếu không, ta ra ngoài chính là đi chết. Còn vấn đề người khác đi được không thì. . . người khác không được, không vào được, chỉ ta có thể đi vào.” Tô Vũ vờ thấp giọng dặn dò.

Ngưu Bách Đạo có chút cảm động!

“Ngươi muốn đi lấy Thiên Nguyên khí ư?”

Để cứu những lão hữu của ông?

Có phải là không thích hợp hay không?

Tô Vũ cười đáp: “Ta là người thế nào, phủ trưởng tiếp xúc lâu rồi chắc cũng hiểu, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo! Phủ trưởng che chở ta, Phủ chủ cũng che chở ta, ta có thể khiến các tiền bối thất vọng sao?”

“Cái này. . .”

Ngưu Bách Đạo thở dài, quả thật Tô Vũ là kẻ có tình có nghĩa.

Ông cũng biết, Bạch Phong và Liễu Văn Ngạn gặp nạn, ngoài mặt Tô Vũ có thể không để ý tới, nhưng hắn lại vì bọn họ mà gánh vác những phiền toái vốn không thuộc về mình.

Giống như trận chiến trước, hắn cứ nhất quyết muốn đoạt thần văn của Đan Hùng thì sao?

Hắn không cần thần văn, muốn đại lượng thiên tài địa bảo, Chu Phá Long có đáp ứng không?

Kết quả hắn lựa chọn thần văn đổi thần văn, xóa bỏ toàn bộ ân oán năm xưa.

Kể cả lần trước bẫy giết một đám người, bại lộ rất nhiều thứ, tỉ như công pháp, di tích, kỳ thật rất nhiều thứ đều là vì mấy người Bạch Phong, kể cả đặc xá tội lỗi của bọn họ, bẫy giết đám cường giả ra tay với bọn họ.

“Ngươi. . .”

Ông muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến mấy lão hữu sắp ra đi, sau một lúc lâu, ông đành muối mặt nói: “Lời khách khí ta sẽ không nói nhiều, bọn họ chỉ còn chút thời gian, nếu ngươi cần cái gì, có thể tìm ta bất cứ lúc nào. Nếu ngươi thật sự muốn ra khỏi phủ, ta có thể an bài giúp ngươi, ngươi vốn mang thương tích trong người, dù là với Phủ chủ, ta cũng có thể giúp ngươi yểm hộ, sẽ không để ai biết ngươi xuất phủ!”

Ở trong Văn Minh học phủ, ông tự tin mình có thể làm được.

Sẽ không ai biết Tô Vũ rời đi, tiền đề là Tô Vũ không tự bại lộ.

Tô Vũ mỉm cười gật đầu, “Ta chờ thêm một thời gian nữa, ta chữa thương trước, mặt khác cũng cần chuẩn bị một chút, tránh bị người phát hiện, không thì sẽ rất phiền toái!”

“Được!”

Ngưu Bách Đạo cắn răng nói: “Đến cả bảo vật trong di tích mà ngươi còn dám lấy ra, ngươi yên tâm, những lão gia hỏa đó không đáng tin cậy, ta sẽ không giới thiệu cho ngươi! Nhất định ta sẽ giới thiệu mấy kẻ trọng tình nghĩa, đáng tin cậy, ở thời khắc mấu chốt, nếu ngươi có phiền toái thì báo một tiếng, bọn họ sẽ nguyện ý liều mình tới cứu viện, đó mới là những người ngươi nên cứu.”

Tô Vũ cười thầm, đúng ý ta rồi!

Phủ trưởng quả là hiểu tâm ý ta!

Ngưu Bách Đạo nói vậy là có bảo đảm, ông sống lâu, thời gian quen biết những người bằng hữu này cũng dài, mấy trăm năm là quá đủ hiểu biết lẫn nhau.

. . . . .

Thu phục Ngưu Bách Đạo xong, Tô Vũ quả thực là muốn ra ngoài một chuyến.

Hắn có vài chuyện muốn làm.

Thứ nhất, tranh thủ thời gian Đúc Binh giúp Triệu Lập lão sư.

Thứ hai, đi gặp mấy người Bạch Phong lão sư, xác nhận tình huống, hắn cảm giác Đại Hạ phủ không bình thường lắm.

Thứ ba, tốt nhất là đi gặp cha mình một chút.

Đã một năm rồi!

Trừ vài lần thư từ đơn giản thông qua người ngoài, hắn chưa gặp y lần nào, cha có còn sống hay không, hay đã bị cầm tù, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn tu luyện, đi Văn Minh học phủ, ước nguyện ban đầu đều là vì muốn cha mình an toàn hơn, an tâm hơn.

Mà nay, hắn lại trở thành tiêu điểm chú ý của cả Nhân cảnh, chỉ sợ cũng liên lụy tới cha hắn bên kia.

Hiện tại hắn không dám tới chiến trường Chư Thiên, hắn đi sẽ gặp phiền toái lớn.

Nếu muốn ra chiến trường, hắn phải chế tạo một thân phận cho mình, một thân phận để tương lai chứng đạo không khiến quá nhiều người phản đối.

Tất cả đều phải tự chuẩn bị, không thể trông cậy vào người khác.

Tô Vũ muốn chuẩn bị sớm cho việc chứng đạo sau này.

Tuy rằng chưa chắc đã dùng đến, nhưng Tô Vũ cảm thấy nếu mình không thể chứng đạo, vậy khắp thiên hạ chắc không mấy kẻ có thể làm điều đó.

Hắn sẽ không học Ngũ Đại, chứng đạo mà khiến cho vạn giới phản đối, chết thê thảm, còn liên lụy hậu bối.

Cũng sẽ không học Hạ Long Võ, giết chóc nửa đời, kết quả thời điểm chứng đạo nghẹn khuất muốn chết.

Càng không học Chu Phá Long, vì chứng đạo mà không tiếc đáp ứng một ít điều kiện của Vạn tộc, ép dạ cầu toàn, chỉ để chứng đạo thành công.

Như vậy, chính mình không khác gì bọn họ.

Ân oán hôm nay, tới lúc đó đều thành chê cười.

Cầu người không bằng cầu mình!

“Thương thế khôi phục, thân thể 8 đúc, ta liền đi!”

Tô Vũ cho chính mình một thời hạn, thân thể 8 đúc, hắn xem như hoàn thành đúc thân Đằng Không một trọng, thực lực cũng sẽ không yếu, có thể ra ngoài trải nghiệm.

Không có thân phận như Tô Vũ, thì người bình thường có thực lực này ở chiến trường Chư Thiên sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn.

Thân thể 8 đúc, lực lượng tiếp cận 4000 khiếu.

Khi đó hắn không phải là kẻ yếu.

“Trước khi đi, phải đến Bách Đạo Các một chuyến, thuật Đúc Binh phải nâng cao một chút mới được!”

Tô Vũ đã có tính toán, hắn nhanh chóng ra quyết định, rồi bắt đầu bế quan chữa thương.

Ngoại giới hỗn loạn sôi nổi có quan hệ gì đến ta đâu!

Ta không phải vô địch, trọng trách bảo hộ Nhân tộc để dành cho những vô địch kia chịu trách nhiệm đi, chờ ta tới vô địch rồi thì bàn lại.

. . .

Cuối tháng 3, Tô Vũ chính thức bế quan, đối ngoại tuyên bố là chữa thương. Tự bạo 144 nguyên khiếu, thương thế rất nặng.

Trong tình huống bình thường, tự bạo 144 nguyên khiếu sẽ không còn thân thể nữa, nhưng đó là với người bình thường, thiên tài bình thường, còn Tô Vũ hiển nhiên không giống.

Hơn nữa Thiên Nguyên khí cũng là thánh phẩm chữa thương tốt nhất.

Ngày 25 tháng 3 bị thương, ngày 30 tháng 3, Tô Vũ đã khôi phục 10 khiếu huyệt, bình quân một ngày hai cái, đó còn là kết quả trong tình huống Tô Vũ phân tâm chuyện khác.

Hắn chữa thương càng lúc càng nhanh.

Nhiều khiếu huyệt khôi phục, các khiếu huyệt còn lại cũng có thể nhanh chóng khôi phục.

Tô Vũ dự đoán hắn mất đại khái một tháng rưỡi.

Mà người ngoài phán đoán, với thương thế của Tô Vũ, dù hắn có là yêu nghiệt thế nào, nếu không mất nửa năm một năm chỉ sợ cũng khó có thể khỏi hẳn.

Nếu là người khác, vậy tu luyện lại cho nhanh, không nhất thiết phải trị liệu.

. . . . .

Trong phòng tu luyện.

Tô Vũ không ngừng hấp thu Thiên Nguyên khí, vừa đúc thân, vừa chữa thương, thuận tiện xem một ít thư tịch cơ sở và rất nhiều thư tịch Đúc Binh.

Ngày đó khi giao thủ cùng Đan Hùng, hắn không dùng Văn Binh.

Chủ yếu là Văn Binh của hắn hiện tại quá yếu ớt.

Chỉ là bán Huyền giai, đối đầu với Đan Hùng rất dễ bị chấn nát.

Tô Vũ lười tìm người chế tạo, đối phó với Đan Hùng không cần dùng Văn Binh cũng vậy.

Đúc Binh Thuật, mỗi phái đều có điểm đặc thù, mà nay Tô Vũ học Đúc Binh thuật của Đại Minh phủ. Đúc Binh thuật của Triệu Lập còn tính là truyền thống, mà một ít thư tịch, một ít giới thiệu của Đại Minh phủ lại có vẻ ly kinh phản đạo.

“Tinh huyết Đúc Binh thuật!”

Giờ phút này Tô Vũ đang xem sách giới thiệu một loại phương pháp Đúc Binh dùng tinh huyết, vô cùng huyết tinh hung tàn, ngày đó Hồ Kỳ luyện hóa một vị Nhật Nguyệt kỳ thật chính là dùng tinh huyết Đúc Binh thuật này, rất bá đạo.

Ở Nhân cảnh, nó không được hoan nghênh.

Nhưng ngày đó Nhật Nguyệt Vạn Tộc Giáo ẩn núp đột kích, Hồ Kỳ phản kích, cho nên luyện hóa đối phương cũng không có ai hé răng, nếu là bình thường, loại Đúc Binh thuật như vậy sẽ bị người người lên án.

“Luyện lực lượng tinh huyết.”

Tô Vũ nhìn một hồi, hắn không định thử, có điều biết thêm nhiều điều cũng không tồi, nhiều ngày qua hắn thực an nhàn, đọc sách khiến tâm tình khá hơn nhiều.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch