Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1155: Lén Lút Ám Sát

Chương 1154: Lén Lút Ám Sát

Đang muốn đi tìm mấy người kia, Tô Vũ bỗng thấy hơi xôn xao, trước mắt hắn hiện ra một thần văn, có người đang dùng thần văn tra xét cống ngầm.

Trong đầu Tô Vũ, Cục lông nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: “Hương vị thần văn này quen lắm, trong tro bụi lúc trước ta ăn có mùi này!”

“. . .”

Tô Vũ không nói gì, ta muốn đi giết vài người, bỗng nhiên có một kẻ tự đưa tới cửa.

Thần văn, vậy phía trên có Văn Minh sư đúng không?

Kẻ đó đang tra xét cống ngầm?

Tô Vũ xem xét ngọc cảm ứng, quá yếu, hắn không để ý, người phía trên chỉ là Đằng Không cảnh mà thôi.

Vị Đằng Không kia từng đến nhà hắn?

Tô Vũ do dự rồi quyết định, đã gặp được thì là số mệnh của ngươi, sao lại tự chui đầu vào rọ cơ chứ, hôm nay ta vốn không định thu thập ngươi.

Còn vấn đề ngươi là ai. . . không quan trọng.

Cho dù là người Hạ gia, không được ta cho phép mà xâm nhập nhà ta, ta cũng sẽ không khách khí.

Giao tình chỉ với Hạ Hổ Vưu, những người khác không có tình cảm gì đáng nói.

. . .

Trên mặt đất hơi hơi rung động.

Thanh niên Đằng Không đang tra xét dưới nền đất nhíu mày, thần văn cụ hiện, lại tra xét lần nữa.

Giờ phút này, cái bóng của gã dần tối lại, nhưng không đủ để khiến gã chú ý.

Tô Vũ ẩn thân trong bóng thấy được tướng mạo đối phương.

Ban ngày chưa thấy, không quen.

Thực lực Đằng Không thất trọng, không yếu, tuổi tác có vẻ không quá lớn, có lẽ khoảng 30 tuổi.

Cũng không biết là thiên tài nhà ai!

Mặc kệ!

Thanh niên nhíu mày tiếp tục tra xét, gã vẫn hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp ập tới. Thần văn chữ “Tĩnh” của Đại Chu vương đang phát huy tác dụng cực lớn, không lộ ra chút cảm giác nguy cơ nào.

Khi gã đang tiếp tục tra xét, một vệt đen bỗng nhiên phóng ra từ cái bóng.

Phụt một tiếng.

Tiếng động nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Đôi mắt thanh niên đột nhiên trừng lớn.

Miệng gã há hốc, gã cúi đầu nhìn thấy trái tim mình đã bị đâm nát, trong biển ý chí, tất cả thần văn đều biến mất, mà biển ý chí cũng lập tức bị phá hủy hoàn toàn!

Biển ý chí bị phá hủy, đương nhiên cũng không còn tồn tại nữa.

Dù có thần văn thì cũng sẽ mau chóng tan biến.

Vô thanh vô tức!

Trong nháy mắt, thanh niên đã chết.

Tô Vũ không quen gã, không biết gã là ai.

Hắn chỉ biết, người này từng xâm nhập nhà hắn, còn đó là địch hay bạn. . . Không có sự đồng ý của ta mà đã đến nhà ta, đương nhiên không phải bằng hữu!

Bằng hữu của hắn sẽ không làm như vậy.

Huống chi người không quen biết sao có thể là bằng hữu?

Tô Vũ không lấy bất cứ thứ gì, một ngọn lửa chợt lóe rồi tắt, thân xác thanh niên hoàn toàn biến mất, mà Tô Vũ cũng theo gió bay đi, tất cả hơi thở cũng tiêu tán theo.

. . .

Một lát sau, Tô Vũ về tới hội sở.

Ảo giác biến mất, Tô Vũ nằm trên giường tiếp tục hưởng thụ hai bác gái xoa bóp chân tay.

Cách vách, Hoàng Hạc còn đang yên lặng tu luyện, không phát hiện cái gì.

. . .

Sau khi Tô Vũ rời đi không lâu.

Một vị cường giả Sơn Hải cảnh đến đây, khẽ nhíu mày, cường giả Sơn Hải mặc phục sức Long Võ Vệ, phía sau có mấy người theo kịp, “Đại nhân, làm sao vậy?”

Những người khác còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cường giả Sơn Hải khẽ nhíu mày, “Vừa rồi nơi đây có khí tức Đằng Không rồi bỗng nhiên biến mất!”

Những người khác nhanh chóng tra xét, sau đó đều lắc đầu, không phát hiện cái gì.

Cường giả Sơn Hải nhíu mày một hồi, một khí tức Đằng Không bỗng nhiên biến mất, y không định tra xét kĩ, nhưng Đại Hạ phủ có nắm giữ vị trí của những người này.

Người từng ở đây lúc trước là ai?

Đang nghĩ ngợi, một vị Sơn Hải phá không lao đến, là một lão nhân, thấy một vài Long Võ Vệ tụ tập, hơi biến sắc nói: “Tạ đại nhân, làm sao thế?”

Cường giả Sơn Hải Long Võ Vệ họ Tạ, nghe vậy thì thản nhiên đáp: “Vừa rồi hình như ở đây có một cỗ khí tức Đằng Không biến mất, không phải là của nhà ngươi chứ?”

“Biến mất?”

Lão nhân sửng sốt, bỗng nhiên biến mất?

Lão không dám chậm trễ, vội vàng lấy truyền âm phù, nhanh chóng truyền âm.

Một lát sau, lão hốt hoảng thông báo: “Truyền âm phù nát rồi!”

Trong lòng lão vô cùng kinh hãi!

Lão vội vàng hỏi: “Tạ đại nhân, ngươi xác định nơi đây có một cỗ khí tức Đằng Không bỗng nhiên biến mất sao?”

Sơn Hải họ Tạ đạm mạc nói: “Cảm ứng được nhưng không chắc chắn! Vấn đề của đám người ngoại lại các ngươi, chúng ta không nhúng tay!”

“Đại nhân!”

Tuy rằng đều là Sơn Hải, lão nhân lại gọi đối phương là đại nhân, lão sợ hãi nói: “Đại nhân, tướng quân nhà ta chỉ có một nhi tử, đại nhân, ngươi giúp ta tìm xem, tướng quân nhà ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Sơn Hải họ Tạ cười nhạo một tiếng, “Liên quan gì đến ta? Tự tìm đi! Chắc là chết rồi!”

Y nói không chút thành ý.

Có thể là đã chết!

Chẳng có gì ngoài ý muốn, chỉ trong nháy mắt khí tức đã biến mất, y không cảm ứng được cỗ khí tức thứ hai.

Hẳn là người đã không còn.

Lúc này, một vị Long Võ Vệ bỗng nhiên hô lên: “Đại nhân, ở đây có một cái nhẫn trữ vật!”

Người đó vớt được một chiếc nhẫn trữ vật trong mương nước bên cạnh.

Lão nhân nhìn thấy nhẫn trữ vật, sắc mặt kịch biến!

“Không. . . Không có khả năng!”

Phiền toái lớn rồi!

Thật sự đã chết ư?

Lão nhân đến từ Đại Kim phủ, thanh niên bị giết kia là nhi tử của tướng chủ phủ quân Đại Kim phủ, vị tướng chủ ấy là cường giả Nhật Nguyệt, có nhi tử là Đằng Không thất trọng, vừa tròn 30 tuổi.

Tuổi này mà đã là Đằng Không thất trọng, có thể xem như đỉnh cấp thiên tài.

Đối phương tới Nam Nguyên thử vận may mà thôi!

Chết?

Chết ở đây?

Ai làm?

Sắc mặt lão biến đổi, vội vàng đoạt lấy nhẫn trữ vật, cẩn thận phân rõ, ngay sau đó, ý chí lực tra xét đi vào, sắc mặt lại thay đổi, lão đã chắc chắn xác định, đồ vật bên trong là của thiếu chủ.

Xong rồi!

Lão là Sơn Hải, địa vị không thấp, ở tướng quân phủ cũng là đại tổng quản.

Nhưng lão mang thiếu chủ đến đây không được mấy ngày, đối phương lại chết.

Thời gian qua, buổi tối thiếu chủ sẽ ra ngoài đi tra xét, còn lão tra xét phương hướng khác, khoảng cách không quá xa, nhưng hiện tại thiếu chủ đã chết?

Lão nhân sợ hãi tột độ!

Sơn Hải họ Tạ sờ cằm, có chút nghi hoặc, mình không phát hiện vấn đề gì, chẳng lẽ là Nhật Nguyệt giết người ư?

Chắc không đến mức ấy!

Lần trước sau khi bị Nhật Nguyệt điệu hổ ly sơn, hiện tại thống lĩnh ám vệ trong thành cực kỳ cảnh giác, Nhật Nguyệt lẻn vào rất khó trốn được thống lĩnh đại nhân.

Khi y đang suy nghĩ, lão nhân bỗng mất khống chế, thét lên: “Tạ đại nhân, xin Tạ đại nhân phái người nghiêm tra! Hung thủ nhất định còn chưa đi xa, nhất định còn ở trong thành, xin Tạ đại nhân nghiêm tra, tướng quân chỉ có một người con trai độc nhất này thôi.”

Sơn Hải họ Tạ thấy lão điên cuồng như vậy liền nhíu mày quát: “An tĩnh! Không cần ngươi tới khoa tay múa chân với ta! Việc này ta sẽ an bài người truy xét, còn có tra ra hay không thì không chắc!”

Quả thật là phải điều tra!

Vô thanh vô tức xử lý một vị Đằng Không, có loại người này ở trong thành, người ngoại lai gặp nguy hiểm, người Đại Hạ phủ cũng gặp nguy hiểm, đương nhiên phải nghiêm tra.

Đương nhiên mục đích không phải là vì đối phương.

Người đã chết, Đại Kim phủ tướng chủ có thể quản đến Đại Hạ phủ sao?

Ai cho các ngươi tới?

“Tạ đại nhân!” Giọng lão nhân chói tai, “Không tìm ra hung thủ, đại nhân nhà ta chắc chắn sẽ không để yên!”

“Ngươi đang uy hiếp ta?”

“Không dám!”

Lão nhân cúi đầu, cắn răng nói: “Nhưng thiếu chủ nhà ta vô thanh vô tức mất tích ở Nam Nguyên thành, ngay cả ta cũng không cảm ứng được gì, đại nhân là người đầu tiên tới đây. . .”

“Ngươi hoài nghi là ta giết hắn?”

Sơn Hải họ Tạ lạnh lùng nói: “Muốn giết các ngươi thì đã giết từ lâu rồi! Còn cần chờ tới bây giờ à? Cần ta đích thân ám sát sao? Trương Dân, ngươi suy xét cho kĩ rồi hãy nói, Long Võ Vệ là tư quân, là quân hộ vệ của Hạ gia, ngươi đây là đang bôi nhọ Hạ gia?”

“Không dám!”

Lão nhân cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, “Ta không có ý như vậy, nhưng hiện tại người biến mất, Tạ đại nhân, dù thế nào thì Long Võ Vệ cũng phải bắt được hung thủ, nếu không có lẽ sẽ có thêm người bị hại, nếu người khác cũng xảy ra chuyện. . . Hạ gia có gánh được trách nhiệm không?”

“Ha ha!”

Sơn Hải họ Tạ cười lạnh, “Không cần ngươi lo! Chết thì chết, cũng không phải Nhật Nguyệt vô địch, có cái gì mà không gánh được! Huống chi chúng ta đã sớm nhắc nhở các ngươi, chuyện của các ngươi, chúng ta không xen vào, ai biết có phải các ngươi ám sát lẫn nhau hay không, chó cắn chó, miệng đầy lông!”

Không để ý đến lão nữa, Sơn Hải họ Tạ quát: “Người đâu, phong tỏa nơi đây, nghiêm tra!”

Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn phải tra một chút.

Trước mắt còn không biết là ai hạ sát thủ, nếu tra không ra, Hạ gia cũng mất mặt, hơn nữa có thể là có người cố ý quấy đục dòng nước.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch