Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 116: Nữ Nhân Quả Thật Quá Phiền Phức

Chương 116: Nữ Nhân Quả Thật Quá Phiền Phức


Lần này Tô Vũ không vội vã, sát hạch kết thúc rồi, hắn mặc dù kiểm tra không tệ nhưng cũng không xuất hiện tình huống vài vị giám khảo vây quanh hắn không đi.

Đều là cường giả Đằng Không cảnh, điều nên nói cũng đã nói, tìm một cơ hội bàn bạc cùng một chỗ liền thôi.

Chung quy cũng không cần một mực quấn lấy Tô Vũ, làm thế chỉ tỏ ra không có khí khái, không có phong cách.

Thời gian tới đợt kiểm tra buổi chiều cũng chẳng còn nhiều, Tô Vũ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi trường thi bên này.

Ngô Lam đi đằng sau, thấy Tô Vũ cúi đầu bước đi giống như đang suy nghĩ cái gì đó, nàng bèn lẳng lặng đi theo hắn, có chút kìm nén đến phát hoảng, cuối cùng nhịn không được, bèn đi song song lên ngang với Tô Vũ, nhắc nhở hắn: "Thượng đẳng cũng phân chia cấp bậc, tuy ngươi được xếp vào thượng đẳng, cũng chỉ là mới vừa đủ vào mà thôi, Văn Minh học phủ thượng đẳng càng khó hơn Chiến Tranh học phủ, càng có quyền uy hơn!"

Tô Vũ quay đầu nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Ngươi ở Văn Minh học phủ được tạm xếp vào loại thượng đẳng à?"

Ngô Lam nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng ngươi cũng chịu hỏi rồi!

"Không sai!"

"Ồ."

". . ."

Hết rồi?

Tô Vũ tiếp tục bước đi, chuẩn bị ra ngoài lấy ít thuốc cao thoa lên cánh tay, cánh tay phải của hắn vẫn còn đang sưng tấy đây.

Ngô Lam nhịn không nổi, lại chạy lên theo, "Thượng đẳng của Văn Minh học phủ thật sự rất khó! Buổi chiều sát hạch hoàn toàn dựa vào thực lực, trước đó tại nội bộ bình xét ta được xếp loại thượng trung, nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước, hiện tại ta khẳng định là xếp hạng cao hơn nữa!"

"Ồ, lợi hại!"

Tô Vũ qua loa tán dương một câu, không nhìn ra chút khâm phục nào trong mắt hắn!

"Tối thượng đẳng hằng năm ở học phủ cũng không nhiều!" Ngô Lam khó chịu bổ sung thêm.

"Ừm, thật lợi hại!" Tô Vũ thản nhiên đáp.

". . ."

Ngô Lam phát điên mất! Cái tên này không hiểu tiếng người à? Ta đang nói với ngươi là ta rất mạnh đấy!

Vừa rồi khi sát hạch ở Chiến Tranh học phủ, nàng căn bản không hề nghiêm túc, cũng không coi quá trình kiểm tra ra gì, trên thực tế, thực lực thật sự của nàng mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều!

Nếu được cho điểm tối thượng đẳng, lão sư của Văn Minh học phủ sẽ tranh đoạt.

Bạch Phong chướng mắt nàng, đó là vì Bạch Phong có bệnh, chứ không phải vì nàng yếu kém.

"Ngươi nắm giữ thần văn rồi à?" Ngô Lam tò mò hỏi.

"Bí mật."

"Dù ngươi nắm giữ thần văn, ngươi cũng không nhất định có thể xếp vào thượng trung, khả năng cũng chỉ là thượng hạ mà thôi!" Ngô Lam vội vã nói.

"À, thế thì cũng không tệ." Ánh mắt Tô Vũ vẫn nhìn thẳng về phía trước.

". . ." Ngô Lam thật sự muốn điên rồi, nàng tức giận nói: "Tô Vũ, ngươi quá kiêu ngạo!"

". . ."

Tô Vũ bối rối, có sao?

Ta không có mà!

Ta làm sao lại kiêu ngạo được?

Lời ngươi bắt chuyện trước còn gì, ta cũng đã khen ngươi lợi hại, ta cũng không có nói thêm gì a, làm sao lại thành là ta kiêu ngạo?

Tô Vũ hết sức phiền muộn, khó trách lão sư nói nữ nhân chỉ quấy nhiễu sự tiến bộ của ngươi, sẽ không mang đến giúp đỡ gì cho ngươi.

"Bạn học Ngô Lam này!" Tô Vũ quay người nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, đoạn nói: "Cám ơn ngươi mấy lần nhắc nhở, cũng cám ơn ngươi một mực khích lệ ta, nhưng hiện tại ta muốn về nhà, ta cũng không kiêu ngạo, ngươi có thể đừng cứ một mực đi theo ta được không?"

". . ."

Ngô Lam tức đến nổ tung, "Ai thèm một mực đi theo ngươi? Tô Vũ, ngươi đừng quá càn rỡ!"

". . ."

"Không nói lý lẽ!"

Tâm tình Tô Vũ cũng không thể tốt được nữa, ta làm sao lại càn rỡ rồi?

Ta biết đến đâu để nói rõ lí lẽ đây!

Nữ nhân này điên rồi à?

Ta nói lý với ngươi thì ngươi nói ta kiêu ngạo, nói ta càn rỡ, ta nói ngươi lợi hại, ngươi cũng không vui, chẳng lẽ nhất định phải nói ngươi không ra gì sao?

Tô Vũ không để ý tới nàng nữa, cất bước ra cửa.

Ngô Lam tức đến nổ tung, đứng đằng sau gào lên: "Buổi chiều ta sẽ không nhường ngươi, ta muốn ngươi biết, không phải chỉ mình ngươi mới là thiên tài, thiên tài ở Đại Hạ phủ rất nhiều, đừng tưởng rằng chỉ mỗi ngươi lợi hại!"

"Đồng học. . ." Tô Vũ quay đầu, nhìn về phía nàng, chân thành nói: "Ta biết thiên tài rất nhiều, cũng không cảm thấy ta có bao nhiêu lợi hại, ta chỉ biết là. . . Nếu ngươi nhất định muốn đọ sức với ta, hai ta đơn đấu, cược 20 điểm công huân, người nào thua thì sẽ đưa cho đối phương 20 điểm công huân, ta có thể theo ý ngươi, thi văn hay võ đều được."

Thái độ Tô Vũ hết sức thành khẩn, "Thật đó, ta không khi dễ nữ sinh, ngươi cảm thấy đánh không lại ta thì có thể chửi nhau với ta, ta cũng tiếp nhận, ta có thể cùng mắng nhau với ngươi, người nào thua thì kẻ đó bỏ ra điểm công lao."

". . ."

Ngô Lam sụp đổ, ai muốn đánh nhau với ngươi cơ chứ!

Cũng có ai muốn chửi nhau với ngươi đâu!

Cái tên này. . . quá vô sỉ!

Hừ một tiếng, Ngô Lam quyết định không để ý đến hắn nữa, một mặt kiêu ngạo mà đi ra ngoài, nàng sẽ không so đo cùng loại người như vậy.

"Thần kinh!"

Tô Vũ nói thầm một tiếng, nữ nhân không thể nói lý, đến Đại Hạ học phủ có thể sẽ có càng nhiều nữ nhân như vậy, chính mình phải cách xa bọn họ một chút.

Hoặc là học theo Trần Hạo, nói chuyện không xong liền kéo ra ngoài đơn đấu một trận!

Đương nhiên, việc Trần Hạo từng đánh nữ sinh là do ai ra chủ ý thì Tô Vũ nhất quyết không chịu nhận, dù sao hắn cũng chưa từng đánh nữ sinh.

. . .

Bên ngoài trường thi.

Ngô Lam vừa ra khỏi cửa, vài học viên Đại Hạ phủ dồn dập tụ tập tới, có người vội vàng hỏi: "Ngô Lam, Tô Vũ sát hạch thực chiến thế nào?"

"Bình thường."

"Hắn đã là Khai Nguyên cửu trọng rồi?"

"Ăn Nguyên Khí dịch mới đột phá, Khai Nguyên cửu trọng thì có làm sao!" Ngô Lam không kiên nhẫn được nữa, hung hăng quát, hỏi cái gì mà hỏi!

"Vậy buổi chiều hắn còn tham gia sát hạch Văn Minh học phủ nữa không?"

"Nói nhảm!"

Ngô Lam không thoải mái, nổi giận quát: "Hắn không sát hạch chẳng lẽ để cho các ngươi sát hạch? Các ngươi thi đậu cũng chỉ là mấy loại trung hạ, còn nhao nhao hỏi cái gì, liên quan gì tới các ngươi à?"

Mấy người sắc mặt biến đổi một hồi, Ngô Lam không thèm để ý, trực tiếp rời đi.

Nàng vừa đi, có người bất mãn nói: "Không phải chỉ là dựa vào Ngô gia mới có thể nhảy vào thượng đẳng à, có gì đặc biệt hơn người!"

"Đúng thế!"

"Cũng không thể nói như vậy, nàng và chị gái nàng ở trong đám con cháu Ngô gia đều tính là lợi hại. . ."

". . ."

Mấy người nghị luận một hồi, mà Tô Vũ cũng vừa lúc đi ra, sưng mặt sưng mũi.

Thấy hắn mang bộ dáng thê thảm đó, mấy người kia cũng buông lỏng không ít, xem ra sát hạch không được tốt lắm, bất quá Khai Nguyên cửu trọng cũng được xem là kình địch.

"Buổi chiều hắn tới Văn Minh học phủ sát hạch, chỉ sợ không có tinh lực gì đi? Ta thấy tay hắn đều sưng lên, sẽ không phải ngay cả sát hạch Vạn Tộc ngữ cũng không được đấy chứ?"

"Nếu là Văn Minh học phủ sát hạch thành tích không lý tưởng, cái tên này nói không chừng liền đi Chiến Tranh học phủ, thế thì Bạch trợ giáo lại thu một học viên ở Nam Nguyên sao?"

Vài gia hỏa Đại Hạ phủ tới nhặt nhạnh chỗ tốt, ngươi một câu ta một câu, đều có chút mong chờ.

Ai cũng chờ Tô Vũ sát hạch với thành tích không được, mong Bạch Phong sẽ một lần nữa thu học viên khác.

Có người nhỏ giọng thì thầm: "Ngô Lam đại khái cũng là tâm tư này, thành tích của nàng hết sức ưu tú. . . Các ngươi nói. . ."

"Không có việc gì, Ngô Lam kiêu ngạo xưa nay, kích thích nàng vài câu, Bạch trợ giáo đồng ý thì nàng cũng không nguyện ý."

Lời của người kia vừa nói ra, mấy người xung quanh đều khẽ gật gật đầu.

Lời y nói cũng không hề sai, Ngô Lam không ngốc nhưng tính cách hết sức cực đoan, bằng không nàng cũng sẽ không tới Nam Nguyên tham gia sát hạch, dùng thành tích của nàng tại Đại Hạ phủ thì cũng sẽ là một trong những thiên tài làm người khác chú ý nhất.

Sau lưng thả chút phong thanh, kích thích nàng vài câu, dù cho Bạch Phong đồng ý thì nàng chỉ sợ cũng sẽ không đáp ứng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch