Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1232: Lão Phu Tới Báo Thù Cho Ngươi

Chương 1231: Lão Phu Tới Báo Thù Cho Ngươi

Tô Vũ lại nhìn về phía Trần đại sư và vài vị Đúc Binh sư khác, tươi cười nói: “Lần này làm phiền mấy vị đạo hữu, đêm nay chúng ta dành thời gian tâm sự Đúc Binh chi đạo với nhau được không, sáng mai ta phải đi rồi!”

Hắn tiếc nuối nói: “Kỳ thật ta còn muốn ở lại mấy ngày, đúc binh thêm một lần trong Tĩnh Tâm tuyền, đúc ra Địa binh chân chính, nhưng ta không nán lại được, ở đây nhiều người như vậy, có vài kẻ đến từ Đại Đường phủ, có lẽ đã truyền âm về rồi, lão Trình mà tới bắt ta thì phiền lắm! Phải mau chóng rời đi thôi!”

Trong sân, có người lộ vẻ xấu hổ như bị bắt được nhược điểm!

Thực sự đã có người truyền tin!

Má!

Đúc Binh sư Địa giai đấy, Trình thự trưởng mau tới bắt về đi, bắt được thì về sau Đại Đường phủ sẽ có thêm một vị Đúc Binh sư Địa giai, mọi người muốn đúc binh thì càng đơn giản hơn!

Mấy người Trần đại sư cũng biết tình huống, đều dở khóc dở cười.

“Vậy đa tạ Thôi lão đệ!”

Thôi Lãng đàm luận Đúc binh chi đạo với bọn họ đại khái là muốn truyền thụ một chút tâm đắc của chính hắn, có một vị chuẩn bị Địa giai giảng giải kinh nghiệm là một sự trợ giúp lớn đối mọi người.

Đây là nhân tình, ông đương nhiên phải cảm tạ.

Tô Vũ xua tay, “Việc nhỏ thôi, lần này làm phiền chư vị hộ đạo cho ta, còn có Trần lão ca đã cho ta mượn Tĩnh Tâm tuyền, đa tạ!”

Nói đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Trương Hách, cười nói: “Trương tướng quân, đêm nay ta chưa đi, ta sẽ luận đạo đến sáng mai, sáng sớm chúng ta phải lên đường, tướng quân muốn làm gì thì làm đi, tốt nhất là tìm được hai yêu thú cường đại một chút, phải nhanh chân sớm chạy, Đại Đường phủ cách đây không quá xa.”

Trương Hách cũng nóng vội, y còn muốn học Thúc Tinh pháp.

Phải sớm học được, mặt khác tốt nhất là tiễn Thôi Lãng đi sớm, để tránh bị đuổi theo, không thì sẽ phiền toái.

“Được, ta lập tức đi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ tới đón Thôi đại sư!”

“Đa tạ!”

Tô Vũ cười một tiếng, sau đó rời đi cùng vài vị Đúc Binh sư.

Giữa sân, mọi người vẫn đang nghị luận không ngừng.

“Lại sắp có thêm một vị Đúc Binh sư Địa giai rồi!”

“Đúng vậy, Trương tướng quân may đấy, lần này trêu chọc nhầm đối tượng, người ta lại không so đo, bằng không Ngưu phủ trưởng, Trình thự trưởng và cả Thiên Đúc vương. . . Chà chà, nếu tính sổ thì Trương tướng quân sẽ ăn lỗ nặng!”

“Người ta là lười so đo thôi, còn muốn sớm rời đi, hâm mộ thật, cháu gái của đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng muốn bám lấy hắn, vậy mà hắn không cần, sợ như gặp phải cọp mẹ, nếu là ta, dù phải bò thì ta cũng muốn bò đến Đại Đường phủ!”

“Bằng không sao người ta là đại nhân, mà ngươi chỉ là tiểu nhân? Nếu Thôi đại sư trở thành Thiên binh sư, con gái của vô địch. . . Khụ khụ khụ, khi đó địa vị hắn cao cao tại thượng, đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng đúng là chưa chắc có thể sánh bằng!”

“Thiên binh sư? Thật hâm mộ! Mà ở đây có kẻ nào truyền âm về Đại Đường phủ chưa? Ta muốn hóng chuyện rồi đấy!”

“Chắc chắn là có, ngươi nhìn lão Trương kìa, lén lút thế kia chắc đã truyền đi từ lâu rồi!”

“Không phải! Ta không làm thế!”

“Xì, nếu là ta thì ta cũng truyền, bắt về rồi, với cái tính cách hào phóng của Thôi Lãng, về sau nhờ hắn đúc binh có lẽ còn không cần tiền, thoải mái đúc cho ngươi, vậy thì sướng thật!”

“Đúng vậy, mà chúng ta không có lý do, không thì cũng gọi người tới bắt, Thôi đại sư này ngủ cháu gái của Trình thự trưởng mà không phụ trách sao được? Phải bắt về, về sau chúng ta cũng đi Đại Đường phủ nhờ đúc binh, hiện giờ Đúc Binh sư rất hiếm gặp, bắt giữ một người ít ra còn có địa điểm chuẩn xác!”

“. . .”

Mọi người nói nói cười cười, chỉ ước gì Thôi Lãng bị bắt đi.

. . .

Cùng lúc đó.

Tin tức truyền nhanh.

Thôi Lãng đúc binh 72 đạo kim văn trong Tĩnh Tâm tuyền, suýt nữa đúc Địa binh thành công, kết quả bị Trương Hách Đại Kim phủ phá hỏng, nhưng có tin tức chuẩn xác cho hay, lần đúc binh tiếp theo, hắn muốn đúc Địa binh không có gì đáng ngại!

Trong nháy mắt, thanh danh Thôi Lãng truyền khắp nơi.

Địa binh sư 35 tuổi!

Hình như còn nhanh hơn cả Triệu Thiên Binh!

. . .

Đại Minh phủ.

Duyệt Tâm đảo.

Ngưu Bách Đạo thu được tin tức, nhìn thoáng qua “Tô Vũ” ra ngoài hít thở không khí, một lúc lâu sau ông mới ngập ngừng thông báo: “Thôi Lãng đúc binh 72 đạo kim văn, sắp thăng cấp Địa Binh sư, danh khí vang vọng Nhân cảnh! Tiến vào Lăng Vân cảnh. . .”

“Tô Vũ” há to miệng, sau một lúc lâu mới cười gượng đáp: “Cái kia, cái kia. . . Ta. . . Ta không muốn bế quan đâu, được không?”

“Không thể!”

Ngưu Bách Đạo đồng tình nhìn y, “Không sao, chờ hắn giải quyết xong hết mọi chuyện, ngươi cũng sẽ không có việc gì, nhưng danh khí quá lớn!”

Thôi Lãng tuyệt vọng!

Ta phải làm thế nào?

Ta mới chỉ là Hoàng giai, ngươi lại biến ta thành Địa giai, trước khi giải quyết vấn đề thân phận, y tuyệt đối không thể đi ra ngoài!

Bằng không sẽ gặp phiền toái lớn!

. . .

Cùng lúc đó.

Đại Đường phủ.

Trong một đại trạch viện, Phủ chủ Đại Đường phủ tự mình tới cửa, cất cao giọng hô: “Trình lão, phiền ngài xuất quan một chuyến, bắt một người, cháu rể ngài sắp thăng cấp Địa binh sư rồi, thật là đáng mừng!”

Chốc lát sau, một vị lão nhân lập tức xuất hiện, nhíu mày hỏi: “Cháu rể cái gì?”

“Thôi Lãng, đêm nay hắn đúc binh 72 đạo kim văn ở Đại Kim phủ, nếu không phải bị người khác xen ngang thì hiện tại hắn đã là Địa binh sư rồi!”

“Thôi Lãng?”

Lão nhân lẩm bẩm, “Bị người xen ngang?”

Ngay sau đó, lão nhân vội lao đi, phẫn nộ quát: “To gan, vậy mà dám làm phiền cháu rể ta đúc binh, ta sẽ chém chết hắn!”

“. . .”

Phủ chủ Đại Đường phủ cười ha hả, vừa rồi còn làm như không quen, hiện tại lại thành cháu rể rồi!

“Trình lão nhanh lên, đừng để hắn chạy thoát!”

“Yên tâm!”

Lão nhân đạp vỡ hư không, nháy mắt rời đi, cháu rể, lão phu tới báo thù cho ngươi đây!

. . .

Đại Kim phủ, Tĩnh Tâm thành.

Trong nhà Trần đại sư, Tô Vũ cùng vài vị Đúc Binh sư vui vẻ giao lưu, thái độ hào hứng vô cùng.

Vừa nói lĩnh ngộ của mình về đúc binh, Tô Vũ vừa thể nghiệm lợi ích khi ý chí lực thăng cấp lần này.

Ý chí lực tiến vào tam giai, không chỉ cường hãn hơn rất nhiều, mấy thần văn cũng đang ở giai đoạn thăng cấp, mà lúc ấy quá nhiều người, hắn không tiện thăng cấp thần văn, tránh cho bị người khác nhìn ra dị thường.

Tô Vũ mới vào tam giai, ý chí lực không kém hơn Văn Minh sư Lăng Vân trung hậu kỳ.

Nhưng ở giai đoạn Đằng Không, Khoách Thần quyết rèn luyện hắn không nhiều, trên thực tế hắn vượt cấp không nhiều lắm.

Ở giai đoạn Dưỡng Tính, sau khi hắn đột phá cũng đã tiếp cận Đằng Không, tới Lăng Vân lại không thể đạt tới, đại khái chỉ ở giai đoạn trung kỳ, còn kém hậu kỳ một ít.

180 Thần khiếu mở ra, không cần khai Thần khiếu nữa, ở giai đoạn Lăng Vân, Tô Vũ sẽ tiến bộ không quá chậm, chủ yếu là vấn đề ý chí lực.

Sau đó hắn cần suy xét vấn đề Sơn Hải hợp nhất khiếu.

Ở giai đoạn này, tốt nhất là hắn phác họa toàn bộ thần văn, nếu không hiện giờ phương pháp chia tách không có hiệu quả với Sơn Hải, nếu không phác họa toàn bộ thần văn, tới Sơn Hải rồi thì không thể bỏ thêm vào, hắn sẽ không thể hoàn thành 99 thần văn chiến kỹ.

Đến bây giờ Tô Vũ mới phác họa 23 thần văn.

Còn cách 99 thần văn khá xa.

Nếu ở giai đoạn Lăng Vân, phương pháp chia tách không có tiến bộ gì, vậy Tô Vũ phải luôn dừng ở Lăng Vân mới được, nhưng Tô Vũ không thèm để ý, giai đoạn Lăng Vân tiến bộ sẽ không quá chậm, nhưng dù phương pháp chia tách không thể vận dụng đến Sơn Hải, hắn cũng có thể học tập Trần Vĩnh.

Thời điểm Sơn Hải hợp nhất khiếu thì không thăng cấp, kẹt lại để thăng cấp cùng nhau.

Còn chưa suy luận ra được Hợp thần pháp, trên thực tế hợp Thần khiếu không hề dễ dàng, hắn còn thiếu 76 thần văn mà thôi, không vội, cùng lắm thì đúc thân thể trước, đến bây giờ thân thể vừa vặn hoàn thành 11 đúc, cách 72 đúc vẫn còn xa.

Nói nói cười cười cùng một đám Đúc Binh sư, Tô Vũ lại nghĩ tới Trương Hách.

Hắn không biết Trương Hách là người tốt hay người xấu, hắn cũng không thèm để ý, hắn không hối hận khi giết con trai Trương Hách, nhưng tốt nhất là phải tách khỏi Trương Hách, tránh tạo thành phiền toái cho chính mình.

Còn việc mời Trương Hách hộ tống, kẻ có tật sẽ giật mình, kẻ vô tội đương nhiên sẽ không chột dạ.

Trước công chúng, Trương Hách đáp ứng hộ tống hắn đi chiến trường Chư Thiên, hắn là chuẩn bị thăng cấp Địa giai, không phải tiểu nhân vật, trừ khi Trương Hách không muốn sống nữa, nếu không cũng không dám tùy tiện xuống tay với hắn.

Còn Trình Mặc Đại Đường phủ mà Tô Vũ vẫn luôn nhắc đến cũng là một mối uy hiếp.

Hắn nói với Trương Hách rằng Trình Mặc sẽ đến bất cứ lúc nào, tốt nhất là đừng có ý xấu gì.

Một đống suy nghĩ hiện lên trong đầu, sắc trời cũng dần sáng lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch