Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1238: Sư Nương Từ Đâu Ra?

Chương 1237: Sư Nương Từ Đâu Ra?

“Tiếp tục chạy đi!”

Trình Mặc bật cười ôm cánh tay, chòm râu ông vểnh lên, đắc ý trêu chọc: “Tiếp đi! Ta xem ngươi chạy hướng nào!”

Tô Vũ xấu hổ, “Trình lão, hiểu lầm thôi, ta không chạy, ta thật sự muốn ra tiền tuyến gặp Tiểu U mà.”

“Ha ha ha!”

Trình Mặc cười một tiếng, bước đến muốn bắt hắn, Tô Vũ bất đắc dĩ vội vàng lùi lại, nhanh chóng nói: “Trình lão, ta muốn đi tìm Thiên Đúc vương, cầu ngài ấy chỉ điểm, không gặp được Thiên Đúc vương, ngươi bắt ta trở về cũng vô dụng, cấp bậc Đúc binh của ta không thể tăng lên. Dù vào Địa giai thì cũng chỉ là phế vật Địa giai sơ đẳng.”

“Khụ khụ khụ!”

Bốn phía, có người ho khan.

Có người không vui chấn chỉnh: “Thôi tiểu hữu, lời này không hay đâu! Địa giai sơ đẳng sao lại là phế vật?”

Ngươi muốn bị đánh à?

Ngươi không biết ở đây có Đúc Binh sư Địa giai sao?

Lại còn là Địa giai sơ đẳng.

Tô Vũ còn chưa nói gì, Trình Mặc đã gật đầu, “Có đạo lý, Địa giai sơ đẳng đúng là phế vật, chế tạo binh khí cho Sơn Hải dùng còn được, Nhật Nguyệt thì cần tối thiểu cần Địa giai trung đẳng trở lên!”

Bên kia, nam tử cầm rìu cũng cười ha hả, “Không sai, Địa giai sơ đẳng đúng là hơi yếu.”

“. . .”

Nhật Nguyệt vừa mở miệng tức giận nói: “Ta sẽ truyền khắp thiên hạ những lời các ngươi đã nói, để coi Đúc binh đạo sẽ cho các ngươi sắc mặt ra sao! Hừ, ghét bỏ Địa giai sơ đẳng chúng ta à, có bản lĩnh về sau các ngươi đừng tìm chúng ta chế tạo binh khí!”

Trình Mặc và hán tử kia cười gượng một tiếng, chỉ đùa một chút thôi mà, nếu thật sự đắc tội hết Đúc Binh sư Địa giai sơ đẳng, hai người bọn họ cũng không được lợi gì.

Còn Tô Vũ thì vội vàng nói: “Dù ta thăng cấp thì nhiều nhất chỉ đến được Địa giai sơ đẳng, lúc này ta rất cần được Thiên Đúc vương đại nhân chỉ điểm!”

Trình Mặc thấy hắn lùi lại cũng không nóng nảy, cười nói: “Chỉ điểm ư? Gấp cái gì, chờ Thiên Đúc vương trở về ta mời hắn tới Đại Đường phủ chỉ điểm cho ngươi, được không?”

“Đừng, vậy ngại lắm!”

Tô Vũ vội vàng nói: “Trình lão, ta cũng nhớ Tiểu U, tiện thể đi gặp nàng luôn.”

“Ồ!”

Trình Mặc trào phúng cười, phía sau, tráng hán lại đổ thêm dầu vào lửa: “Nhớ Tiểu U phải không? Trùng hợp vậy à? Tiểu U cũng sắp rảnh rồi, chắc ba ngày sau sẽ về, sẽ nghỉ ngơi một chút ở Chư Thiên phủ, không thì ngươi chờ nha đầu đó ở đây đi.”

“. . .”

Má nhà ngươi!

Liên quan gì đến ngươi chứ, Tô Vũ cạn lời, đại hán cầm rìu kia, ngươi xen vào làm gì.

Đại hán cầm rìu hình như cảm nhận được, hoặc là đoán được hắn đang mắng mình, y cười ha hả hỏi: “Tiểu tử, ngươi không biết ta là ai sao?”

“. . .”

Hắn thật sự không biết, chỉ biết y họ Ngô, vừa rồi Trình Mặc gọi như vậy.

Đại hán kia thấy hắn thật sự không biết, cười một tiếng, “Gia hỏa không có mắt này, lão tử chính là tướng lĩnh của 30 vạn tướng sĩ Chiến Thần Điện, tướng chủ Chiến Thần quân!”

Tô Vũ hỏi: “Vậy ngài cản ta làm gì, liên quan gì đến ngài đâu!”

“Vớ vẩn, trước khi ta đến Chiến Thần điện đã cùng lão Trình kết nghĩa huynh đệ. Lão Trình, đúng không?”

Trình Mặc vui vẻ gật đầu, “Tiểu tử, theo ta đến Đại Đường phủ thôi, bớt nói nhảm đi, nhất quyết muốn ta ép ngươi trở về à?”

Tô Vũ cười khổ, “Ta bảo đảm, sau khi trở về từ chiến trường Chư Thiên, ta liền đi Đại Đường phủ. Trình lão, thật sự là ta có chính sự, hơn nữa sư phụ ta còn dặn dò phải xử lý chút việc ở chiến trường Chư Thiên đây.”

“Ngưu Bách Đạo có chuyện gì?”

Trình Mặc không cho là đúng, “Bảo ngươi bắt Thần nữ về làm ấm giường cho lão sao?”

“. . .”

Chuyện này mà ông cũng biết à?

Aiiiz, thanh danh Ngưu phủ trưởng không phải do ta làm hỏng đâu nhé.

Giờ phút này, Tô Vũ không còn biện pháp nào khác, hắn cắn răng nói: “Ta phải đi chiến trường Chư Thiên, nhất định phải đi, không đi không được! Dù bị Trình lão bắt tới Đại Đường phủ, ta cũng sẽ không vui vẻ giúp các ngươi đúc binh đâu!”

“Ồ.”

Trình Mặc gật đầu, rồi ông tủm tỉm cười bảo: “Ngươi không vui, kệ ngươi! Ta vui là được! Tiểu tử, ngươi biết niềm vui bị roi da quất vào lưng không?”

“. . .”

Phụt!

Có người xem náo nhiệt không nhịn được bật cười.

Tô Vũ bất đắc dĩ, hét lớn: “Có cường giả Đại Minh phủ ở đây không? Có người cướp Đúc Binh sư Địa giai của Đại Minh phủ này!”

Hắn hô một trận, không ngờ thật sự lại có.

Sau đó, một đạo thân ảnh bay đến, mặc y phục đen, không ngờ lại là nữ, thoạt nhìn còn khá xinh đẹp.

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, ai đây?

Người Đại Minh phủ à?

Nữ nhân kia bay đến, nhìn về phía mấy người Trình Mặc, lại nhìn Tô Vũ, khẽ nhíu mày hỏi: “Thôi Lãng? Tiểu tử hoa tâm kia ấy hả?”

“. . .”

Tô Vũ câm nín, hình như hắn không được mọi người coi trọng lắm.

Trình Mặc cười đáp: “Chính là hắn! Tiểu tử này hoa tâm lắm, không khí Đại Minh phủ chính là bị loại người như hắn làm hỏng, đức hạnh y xì Ngưu Bách Đạo. Hồng Nhạn, giao hắn cho ta, ta mang về thiến hắn!”

Tô Vũ lại câm nín, nhìn về phía nữ nhân kia.

Nữ nhân kia cũng đang nhìn hắn, bà mặc áo đen, sắc mặt lạnh lùng, càng hiện rõ vẻ lãnh khốc.

Bà nhìn Tô Vũ một lúc, bình thản nói: “Không có chút quy củ nào, thấy ta mà không chào hỏi một tiếng à?”

Tô Vũ nhanh chóng tự hỏi, đây là ai?

Ta không biết!

Thôi Lãng cũng chưa từng nói đến!

Loại người như cường giả Nhật Nguyệt, nếu nhận thức thì Thôi Lãng nhất định sẽ nói, nhưng ta thật sự không biết mà!

Chẳng lẽ là. . . tình nhân năm xưa của Thôi Lãng?

Tô Vũ bị chính mình dọa sợ!

Nữ nhân thấy tròng mắt hắn quay tròn, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

“Không.”

“Đức hạnh chả khác gì sư phụ hờ của ngươi!”

Nữ nhân quát lớn: “Ngươi cũng coi như đồ đệ của lão già kia, vậy gọi một tiếng sư nương cũng không quá đáng đâu!”

“Sư. . . Sư nương?”

Tô Vũ há to miệng!

Má!

Sư nương từ đâu ra?

“Tiền bối, cùng lão sư của ta là. . .”

Nữ nhân áo đen lạnh nhạt nói: “Lão già kia chưa nói à? Giỏi lắm! Thật to gan! Ta tọa trấn Chư Thiên phủ 50 năm, hắn lang thang bên ngoài 50 năm mà còn chưa bao giờ nhắc đến ta ư?”

“Cái kia. . . Không phải, từng nhắc rồi!”

Tô Vũ vội nói: “Bái kiến sư nương, mỗi ngày lão sư đều nhắc đến ngài, mỗi ngày đều nói nhớ ngài, ta thấy ông ấy tối nào cũng nhìn về phía Bắc, hóa ra là vì sư nương, sư phụ ta rất nhớ sư nương”

Hắn sắp mất não đến nơi rồi.

Rốt cuộc là tình huống gì đây?

Trình Mặc ở bên cạnh vội xen vào: “Hồng Nhạn, hiện giờ tên Ngưu Bách Đạo kia vô cùng mừng rỡ khi ngươi không ở nhà, sao có thể nhắc đến ngươi? Nhân cảnh có ai không biết Ngưu Bách Đạo hắn thích nhất giúp đỡ người khác, giải cứu phụ nữ nhà lành là niềm vui, nếu là ta thì ta đã sớm đánh chết hắn rồi!”

Ông vừa dứt lời, nữ nhân áo đen lạnh lùng nói: “Họ Trình kia, ngươi muốn châm ngòi quan hệ phu thê chúng ta sao?”

“. . .”

Trình Mặc im lặng, má, ta hùa theo ngươi mà thôi, nữ nhân này sao khó chiều thế.

Lúc này, Tô Vũ lộ vẻ khiếp sợ, “Ngài. . . Thật sự là phu nhân của lão sư nhà ta?”

Không thể nào!

Ngưu phủ trưởng lăng nhăng lại còn xấu xí như vậy, thế mà lại có vợ rồi?

Hắn chưa nghe người ta nói bao giờ.

Nữ tử áo đen lạnh lùng nói: “Quả nhiên hắn không nhắc đến ta! Lá gan không nhỏ! Lão già này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với hắn!”

Dứt lời, bà nhìn về phía Tô Vũ, bình thản nói: “Ngươi học gì không học, lại học thói lăng nhăng của hắn, đều không phải thứ tốt! Trình Mặc muốn mang ngươi về, thiến ngươi, mỗi ngày tra tấn ngươi, ta chẳng quan tâm, nhưng lão quỷ này cũng không có ý tốt, không thể để hắn mang ngươi đi!”

Trình Mặc cười ha hả: “Hồng Nhạn, đừng nói như vậy, tiểu tử này và Tiểu U nhà ta lưỡng tình tương duyệt, ta phải dẫn hắn trở về chuẩn bị thành thân, không thể bội tình bạc nghĩa đúng không?”

Nữ tử áo đen gật đầu, “Nên như thế! Loại người này thì phải nhìn chằm chằm, phải có nữ nhân tra tấn hắn! Như vậy, trăm năm sau hắn thấy nữ nhân liền run rẩy, không dám lăng nhăng nữa!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch