Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1247: Tiến Vào Đông Ly Thành

Chương 1246: Tiến Vào Đông Ly Thành

Cùng lúc đó.

Tô Vũ và hơn 20 người khác đi theo vài vị binh sĩ.

Bởi vì Tô Vũ là Đúc Binh sư, vị cường giả Lăng Vân dẫn đường rất khách khí, dọc đường đi đều hàn huyên cùng Tô Vũ.

“Thôi đại sư đến từ Đại Minh phủ à?”

“Đúng vậy.”

Tô Vũ cười xán lạn, nhìn khắp nơi xung quanh, cảm khái: “So với vài năm trước thì không giống nhau.”

“Không giống nữa rồi.”

Cường giả Lăng Vân đáp: “Gần đây canh phòng nghiêm ngặt hơn, chiến trường Chư Thiên đang khá loạn.”

“Chúng ta đang ở đại bản doanh thì tốt hơn một chút, hiện tại tiền tuyến thường xuyên khai chiến, nghe nói tiên phong doanh đã có hơn mười vị cường giả chết trận, nếu Thôi đại sư muốn đi thì ta kiến nghị không nên đi quá xa, tốt nhất là đi dạo gần đây thôi, tiền tuyến quá nguy hiểm.”

“Ừm.”

Tô Vũ gật đầu, “Vị tướng quân này, ta nghe nói gần đây có một ít tiểu giới mở ra, ngươi biết phương vị không?”

“Cái này. . . Tiểu giới mở ra là vấn đề của các đại nhân.”

Lăng Vân kia bất đắc dĩ trả lời: “Ta không rõ lắm, nhưng ta nghe nói phạm vi đóng quân của Lãng Thiên quân Đại Tống phủ hình như có một tiểu giới mở ra, nếu không Thôi đại sư qua bên kia nhìn xem? Để ta sắp xếp người đưa đại sư qua đó nhé?”

Tô Vũ bật cười, “Huynh đệ, thủ đoạn mượn sức của ngươi hay thật, ta vừa hỏi như vậy, ngươi đã đẩy ta đến Đại Tống phủ rồi.”

“Ha ha ha.”

Vị tướng lĩnh bên cạnh cũng nở nụ cười, nói: “Thôi đại sư, thân phận Đúc Binh sư của ngươi đã bại lộ, sẽ sớm có người tới mượn sức thôi, mà địa vị ta thấp, không thể đưa ra điều kiện gì, nhưng sắp tới các đại quân đoàn đều rất cần Đúc Binh sư, Thôi đại sư có thể suy xét Lãng Thiên quân một chút.”

Tô Vũ khẽ gật đầu, cười đáp: “Được, nhưng ta phải lên kế hoạch đã, ta còn ở đây một thời gian, không vội trở về đâu.”

“Vậy được.”

Vị tướng lĩnh này nhẹ nhàng thở ra, một vị sắp thăng cấp Địa binh sư tới đây thì nên lôi kéo mượn sức, nếu chế tạo ra một ít Huyền binh cho mọi người thì quá tốt.

. . .

Tô Vũ không nói nữa, trắng trợn nhìn xung quanh.

Chiến trường Chư Thiên ánh sao lóng lánh, không quá sáng nhưng cũng không tối tăm.

Bọn họ đi thông đạo đặc thù, kỳ thật không nhìn được nhiều.

Đi mười mấy phút, tốc độ mọi người đều không chậm, lúc này mới vừa bước ra khỏi quân doanh, thông qua một đạo tường vây cao lớn, bên ngoài tường vây cách mười mấy dặm có một tòa thành nhỏ.

Đó là Đông Ly thành.

Nó không rộng rãi, nhưng có vẻ rất phồn hoa, cách mười mấy dặm mà vẫn nghe được tiếng động ầm ĩ trong thành.

Tô Vũ lại nhìn bốn phương tám hướng, từng con đường đi thông các hướng, giờ phút này, bên ngoài quân doanh là cảnh người đến người đi, đều là quân nhân, còn có một ít thương binh kết bè kết đội.

Nơi này có rất nhiều Địa Long Thú, làm đội vận chuyển.

Ở Chư Thiên chiến trường, dùng Địa Long Thú làm tọa kỵ là thực dụng nhất.

Tô Vũ nhìn xung quanh, hắn còn thấy một ít cơ trạm, không phải thông tin cơ trạm, là truyền âm cơ trạm, không có thứ này thì truyền âm phù sẽ vô dụng, không thể truyền âm được.

Nhìn một hồi, Tô Vũ khẽ gật đầu, điều này chúng tỏ trong phạm vi Nhân tộc đóng quân, việc trao đổi thông tin có thể được bảo đảm.

Đoàn người lên một chiếc xe Địa Long Thú, sau đó chạy tới Đông Ly thành.

Không đến vài phút, bọn họ đã đến gần Đông Ly thành, tiếng người ồn ào huyên náo vô cùng.

“Đỉnh cấp quân đoàn nhị tuyến của Đại Chu phủ. Đằng Không cảnh trở lên đều có thể báo danh, đãi ngộ rất tốt! Ưu tiên Văn Minh sư, Đúc Binh, Luyện Đan, Thuần Thú, Thần Phù sư đều có được ưu đãi!”

“Thiên Đạo quân Đại Minh phủ nhận người, biết đánh nhau thì tới đây!”

“Quân đoàn tinh nhuệ Huyền Hỏa quân Đại Thương Phủ nhận người, phải phục tùng quân lệnh, kẻ không sợ chết tới đây!”

“Săn Ma đoàn nhận người, xâm nhập săn giết Ma tộc, Chiến Giả khai 108 khiếu trở lên, đúc thể 18 đúc trở lên có thể báo danh. Kẻ yếu tránh ra!”

“Đồ Thần đoàn nhận người, sát thần đồ ma, yêu cầu Chiến Giả lực lượng hơn 5000 khiếu, những người khác chớ quấy rầy!”

“. . .”

Ầm ĩ từng đợt.

Tô Vũ cảm thấy mới lạ, nhưng biểu hiện lại như đã quen, kiểu như có gì mà ta chưa từng gặp chứ.

Đúng lúc này, phía sau có một người cưỡi Thiên Mã bạch sắc chạy băng băng đến.

Vừa thấy chiếc xe Địa Long Thú của nhóm Tô Vũ, y lập tức nói: “Trần Long Trấn Ma quân, phụng lệnh Đại Tần vương, chiêu mộ Thôi Lãng Đại Minh phủ gia nhập cống hiến cho Trấn Ma quân!”

“. . .”

Tô Vũ sửng sốt, Trấn Ma quân?

Vị Lăng Vân Đại Tống phủ dẫn dường lập tức đổi sắc mặt, không nhịn được mắng to: “Trần Long tướng quân, đừng truyền quân lệnh lung tung, Đại Tần vương bệ hạ sao lại hạ lệnh mộ binh như vậy được?”

Trong nháy mắt, vô số người quay ra hóng chuyện, Trần Long mặt không đổi sắc, lớn tiếng nói: “Đừng hiểu lầm, ý của Đại Tần vương là quân bị của Trấn Ma quân bị hư hao nghiêm trọng, để ta tới mời Thôi Lãng nhập quân hỗ trợ, không phải ép buộc gì, nhưng Đại Tần vương đã nói vậy rồi, Thôi đại sư, xin mời! Mời ngài đến Trấn Ma quân!”

“. . .”

Có người không nhịn được chửi nhỏ một tiếng!

Đồ giả dối!

Đúng lúc này, phía sau có người cười nói: “Trần Long, Đại Tần vương bảo ngươi nghĩ cách mượn sức, không phải bảo ngươi ép người gia nhập, đừng cầm lông gà coi là lệnh tiễn, lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ.”

Trần Long mặt không đổi sắc nhìn về phía mọi người trong xe, y có chút nghi hoặc, ai là Thôi Lãng?

Y không quen!

Hình như không có nhiều cường giả, mạnh nhất mới Lăng Vân.

Là hắn sao?

Trẻ tuổi như vậy ư?

Trong lòng Tô Vũ khẽ động, Trấn Ma quân?

Hắn còn đang sầu não nghĩ cách gặp cha, vậy mà vừa đến đã gặp được người Trấn Ma quân rồi.

Còn có. . . Đại Tần vương!

Trong lòng Tô Vũ xuất hiện một đống ý niệm, Đại Tần vương sai tướng lãnh Trấn Ma quân tới mượn sức mình, có phải ông đã nhìn ra cái gì hay không, thậm chí đã biết thân phận mình, cho nên cố ý bảo Trần Long tới?

Không phải hắn nghĩ nhiều!

Bởi vì quá trùng hợp, hắn vừa tới, Đại Tần vương đã sai một vị tướng lãnh Trấn Ma quân đến mượn sức, sao không phải là quân đoàn khác?

Trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng Tô Vũ lại không lộ ra, hắn lười biếng đáp: “Không hứng thú tham quân, Trần tướng quân cứ tự nhiên, ta còn có việc!”

Đáp ứng quá dễ dàng cũng không tốt, Đại Minh phủ còn chưa tới tìm hắn đâu.

Dứt lời, hắn liền nói: “Vào thành đi đã, làm phiền tướng quân!”

Hắn nói với vị tướng lĩnh Đại Tống phủ, đối phương không nói nhiều, nhanh chóng khống chế xe ngựa vào thành.

Chạy thôi, sắp xếp cho Thôi Lãng xong lại nói!

Bọn họ vừa đi, Trần Long im lặng quay đầu nhìn thoáng qua đám Nhật Nguyệt đuổi theo, vô cùng buồn bực, đám khốn kiếp này!

Suýt nữa ta đã hù được đối phương rồi!

Đáng chết, hiện tại thì phiền rồi, không trả giá thì không thể thành công, mấu chốt là y “nghèo”, Đại Hạ phủ cũng “nghèo”, Trấn Ma quân không có nhiều tiền.

Dù buồn bực, Trần Long vẫn nhanh chóng theo vào thành.

Mặc kệ, cứ thử xem đi.

Nhưng đối phương còn trẻ vậy mà đã sắp thăng cấp Địa binh sư thật ư?

Dù hoài nghi, y vẫn nhanh chóng vào thành, tra tư liệu Thôi Lãng đã rồi tính, nhìn xem nên mượn sức thế nào, đối phương thích cái gì.

Trấn Ma quân cũng có trú điểm ở Đông Ly thành.

Hơn nữa, hiện tại trưởng quan trú điểm Đông Ly quân lại đúng là lão đại ca Tô Long của y, Tô Long không muốn suốt ngày ở trong quân doanh, gần đây chủ động xin điều chức tới Đông Ly thành, dù sao khoảng cách cũng không xa.

“Thuận tiện đi thăm đại ca thôi!”

Trần Long nghĩ vậy bèn chạy tới trú điểm, còn Thôi Lãng, y tra tư liệu xong rồi bàn lại.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch