Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 232: Nguy Khốn Đủ Đường

Chương 232: Nguy Khốn Đủ Đường


Dưới lầu.

Bạch Phong trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Đáng lẽ ngươi còn rất nhiều thời gian để chậm rãi tu luyện! Dĩ nhiên hiện tại ngươi vẫn có nhiều thời gian, nhưng. . . có lẽ sẽ khó khăn hơn trước."

Tô Vũ không hiểu ý anh.

Bạch Phong tiếp tục nói: "Ngươi có một vị sư bá, cũng chính là sư huynh của ta, Lăng Vân cửu trọng cảnh, đảm nhiệm một chức vị tương đối quan trọng trong học phủ. . . là Tổng quán trưởng Tàng Thư các!"

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, quan trọng lắm sao?

"Rất quan trọng!"

Bạch Phong biết hắn đang suy nghĩ gì, liền nói: "Đa thần văn hệ chúng ta có nhiều thần văn. . . nhưng nhiều thế nào?"

"Một lần phác họa thần văn, tối thiểu phải xem ý chí chi văn hơn mười lần, đây là ít. . . Ngươi thì không tính!"

Bạch Phong méo mặt một thoáng, ho nhẹ rồi nói tiếp: "Dù là ngươi thì cũng phải xem ý chí chi văn, xem vạn tộc nguyên bản rồi mới có thể phác họa thần văn! Vậy phải cần rất nhiều tài liệu về ý chí chi văn, những năm qua hệ chúng ta vẫn luôn bị áp chế, vốn ban đầu đã dùng hết, tài nguyên học phủ phát cho cũng không nhiều, vậy nên chúng ta chỉ có thể dựa vào một vài thủ đoạn nhỏ để lấy được."

"Sư bá của ngươi nhậm chức tại Tàng Thư các, hắn có quyền lợi mở cửa sau cho chúng ta, ví như khi chúng ta đi Tàng Thư các thì có thể miễn phí xem một vài bản ý chí chi văn. . . Dĩ nhiên, sự miễn phí này có thể tính là một loại ăn cắp."

Bạch Phong thản nhiên, "Nhưng chúng ta hết cách rồi, tinh lực của mỗi người là có hạn, chúng ta cần nghiên cứu, cần tu luyện, cần bận rộn rất nhiều chuyện, điểm công huân không đủ dùng, học phủ không cấp phát. . ."

"Mà việc Tàng Thư các cho cao tầng trong học phủ quan sát ý chí chi văn miễn phí vốn là quy tắc ngầm, không phải riêng mình chúng ta làm vậy."

Bạch Phong thở hắt ra: "Tất cả mọi người đều vậy, đó là quy tắc ngầm chung, cho nên không cần sợ gì cả. Nhưng bây giờ. . . Hoặc có thể nói là sau này, có khả năng chúng ta sẽ không có cơ hội đó nữa."

"Ngươi từng nói muốn 10 quyển ý chí chi văn, ta đã nói sẽ nghĩ biện pháp, thật ra là biện pháp từ cơ hội kia, nhưng hiện giờ có người để mắt tới sư bá ngươi, muốn đuổi tận giết tuyệt, không cho chúng ta cơ hội!"

Bạch Phong cười lạnh nói: "Một khi sư bá ngươi mất chức, sau này chúng ta đi vào Tàng Thư các cũng khó khăn chứ đừng nói là miễn phí quan sát ý chí chi văn! Đối với Thần văn sư mà nói, ý chí chi văn là căn bản, không có nó, dù Thần văn sư có thiên phú cũng vô dụng!"

Tô Vũ nhíu mày, mở miệng hỏi: "Lão sư, không có Tàng Thư các thì vẫn có khóa học công khai của học phủ chứ? Nghiên cứu viên biết ý chí chi văn. . ."

"Không giống nhau!" Bạch Phong khoát tay, "Thần văn mà Thần văn sư nắm giữ phần lớn bắt nguồn từ công pháp của vạn tộc, mặc dù ý chí chi văn của nhân tộc cũng có thể giúp chúng ta phác họa thần văn, nhưng xác suất rất nhỏ, mà Thần văn sư nguyện ý dạy học đều không mạnh, viết ra ý chí chi văn cũng rất yếu."

"Nếu ta quan sát một vị Đằng Không cảnh viết ý chí chi văn, nhờ ý chí đối kháng, ý chí chi văn mà hắn viết có khả năng bị ta xem một lần liền hỏng." Bạch Phong thở dài: "Nhưng hệ chúng ta lại hết sức coi trọng thứ này, chúng ta cần phải nắm giữ thật nhiều thần văn mới được! Một khi mất đi nguồn cung, cuộc sống của chúng ta sẽ rất khốn khổ."

"Lão sư, ngay cả ngài cũng không thể kiếm đủ điểm công huân, thỏa mãn nhu cầu của mình sao?" Tô Vũ thấp thỏm hỏi.

Bạch Phong tức giận đáp: "Tiền ta kiếm đương nhiên đủ cho việc tu luyện của chính mình! Nhưng không chỉ có nhu cầu của một mình ta, ta còn phải đầu tư vào sở nghiên cứu, công huân chúng ta kiếm được, tám phần mười đều đầu tư vào sở nghiên cứu."

"Mặt khác, bồi dưỡng người mới không tốn tiền sao?"

Anh liếc Tô Vũ, tức giận hỏi: "Ngươi đến Thiên Quân, ta phải chuẩn bị tinh huyết cho ngươi Trúc Cơ đúng không? Ngươi tiến gia Đằng Không, ta lại phải nghĩ biện pháp chuẩn bị tinh huyết mạnh mẽ cho ngươi chú thể. Ngươi cần nắm giữ thêm thần văn, chẳng lẽ ta lại để ngươi tự đi quan sát những lão sư khóa công chúng kia chỉ bảo sao?"

"Sau này ta còn phải cung cấp Nguyên Khí dịch, tinh huyết, văn binh cho ngươi. . . Có thứ nào không tốn tiền không?"

Bạch Phong nói một hồi thì chỉ muốn chửi bậy, "Ngươi cho rằng nhận học viên là chuyện tốt à? Giao dịch lỗ vốn đấy! Nhưng không thể không nhận, nếu không đa thần văn nhất hệ sẽ biến mất, truyền thừa bị đứt đoạn, mấy chục năm sau chúng ta chết hết, vậy hệ chúng ta sẽ thật sự diệt vong!"

"Cho nên, mười mấy hai mươi năm sau, nếu ngươi đã trở nên cường đại, dù ngươi không nguyện ý thu học viên thì cũng phải thu, đây là nhân tố tất yếu duy trì sự tồn tại của một hệ! Không có người mới thì không tính là một hệ! Chỉ có thể xem như kẻ độc hành, bởi vì ngươi không có truyền thừa, ngươi chết đi, có khả năng hệ chúng ta sẽ không còn tồn tại nữa."

Tô Vũ gãi đầu không nói gì, bởi vì hắn không biết giờ phút này mình nên nói cái gì.

Bạch Phong mở miệng: "Ta có thể đoán được bọn hắn muốn làm gì, sư bá ngươi có đệ tử, hiện tại cũng là học viên Bách Cường bảng, nếu ra tay chắc sẽ nhằm vào nàng đầu tiên!"

"Thứ hai, trước đây sư bá ngươi bí mật tham ô một ít vạn tộc nguyên bản cho trung tâm nghiên cứu mượn, đương nhiên trên danh nghĩa là mượn dùng, trên thực tế. . . Bây giờ đang nằm ở phòng Mảnh vỡ!"

Tô Vũ nhe răng, thì ra là thế!

Bạch Phong thở dài: "Cho nên, sau này chúng ta phải bổ sung khoản thâm hụt này mới được, tổng giá trị những vạn tộc nguyên bản kia là hơn vạn điểm công huân! Ta vốn đã chuẩn bị cho ngươi vài thứ, tinh huyết Phá Sơn Ngưu đó là có được ngoài ý muốn, không tính cái này, ta còn chuẩn bị một nhóm tinh huyết Thiên Quân chú thể, sắp tới ta sẽ bán đi. . ."

"Còn có một thanh văn binh huyền giai cấp thấp, cũng sẽ bị bán thành tiền!"

"Bao gồm cả mấy quyển ý chí chi văn ta giữ trước cho ngươi, đều sẽ bị bán hết!"

Bạch Phong nhìn về phía Tô Vũ, "Hiện giờ ta muốn nói cho ngươi biết, vì bổ khuyết thâm hụt, sau này chúng ta sẽ táng gia bại sản! Ngoại trừ phòng thí nghiệm ra thì sẽ chẳng còn lại gì, không có ý chí chi văn, không có tinh huyết, không có điểm công huân, kể cả 5 điểm công huân một tháng đã đáp ứng ngươi lúc trước. . . cũng mất rồi!"

Tô Vũ yên lặng.

Bạch Phong bình tĩnh nói: "Ngươi có thể rời đi, ta biết Triệu Lập muốn nhận ngươi làm học sinh, bây giờ ngươi có khả năng lựa chọn chủ tu Đúc Binh hệ, lão ta sẽ không cự tuyệt! Ta cũng không ngờ bọn hắn lại bỗng nhiên công kích mãnh liệt như thế, nguyên nhân không nhỏ trong đó là do ta tạo thành, sẽ không liên lụy đến ngươi!"

Trước đây là tôi luyện, mà hiện tại không còn là tôi luyện nữa.

Đối phương muốn lấy đi vị trí của sư huynh, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt!

Tình cảnh gian nan hơn Bạch Phong tưởng tượng rất nhiều!

Nếu Tô Vũ ở lại, có khả năng sau này không chỉ phải đối mặt với Lưu Hồng, Lưu Hồng không đáng sợ, đáng sợ là một loạt phiền toái đằng sau.

Tô Vũ miệng đắng lưỡi khô.

Hắn đang muốn nói chuyện, bỗng máy truyền tin của Bạch Phong vang lên.

Bạch Phong nhíu mày, kết nối, nghe vài câu rồi lạnh lùng đáp: "Được lắm, sắp phản kích rồi! Sư huynh, việc này do ta gây ra, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, bọn họ ra tay nhanh như vậy thì cũng đừng trách ta. . ."

Tô Vũ mơ hồ nghe thấy người kia khuyên Bạch Phong vài câu, sau đó Bạch Phong cắn răng nói: "Ta sẽ đến Chiến trường Chư Thiên tìm lão sư trở về!"

"Không được, lão sư hành tung bất định, ngươi đi rồi sẽ chỉ thiếu thêm một người mà thôi!"

". . ."

Đối thoại của hai người hết sức ngắn gọn, sau đó Bạch Phong dập máy thông tin.

Anh nhìn về phía Tô Vũ, cười miễn cưỡng, "Vị đại sư tỷ kia của ngươi. . . Hôm nay lúc khiêu chiến Bách Cường bảng đã bị đánh bại, còn trọng thương, tối thiểu cần tu dưỡng ba tháng, rớt khỏi bảng xếp hạng rồi!"

Tô Vũ nhíu mày, "Lão sư, việc này có ảnh hưởng đến sư bá và ngài không?"

"Một chút!" Bạch Phong hít sâu một hơi, "Trước cuối năm nay, nếu như nàng không thể trở lại Bách Cường bảng, vậy thì điểm sát hạch của sư bá ngươi sẽ giảm xuống, giảm nhiều thì học phủ sẽ tiến hành sát hạch lần hai, một khi sát hạch, chuyện của sư bá ngươi sẽ không thể giấu được, những lợi ích từng cho chúng ta đều sẽ bại lộ!"

"Dù lúc đó trả đủ thâm hụt, nhưng khi nghiêm tra thì vẫn sẽ bị điều tra ra!"

Tô Vũ nhịn không được nói: "Ngài nói tất cả mọi người đều làm việc này, cùng lắm thì liều mạng với bọn hắn, bọn hắn điều tra chúng ta, chúng ta cũng điều tra bọn hắn. . ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch